Phong Tiêu Tiêu cũng trầm giọng khuyên nhủ: "Annie, đừng u mê không tỉnh nữa! Mau giao thuốc giải ra, nếu không hôm nay cô không rời khỏi đây được đâu!"
Annie hờ hững liếc Đường Lãng, Phong Tiêu Tiêu cùng Đường Dạ một cái rồi đột nhiên cười lạnh: "Ba con tép mấy người á? Hay là cứ lên cùng một lúc đi."
"Cùng lên? Con tép! Đù má! Nhãi con, mồm miệng cũng liều quá đấy!" Đường Lãng suýt nữa thì bật cười.
Mắt thấy Tiểu Bảo còn đang cấp cứu trong phòng mà tình hình lại càng ngày càng nguy hiểm thì Đường Lãng cũng không quan tâm nhiều nữa, anh lập tức xông lên tấn công Annie...
Một giây sau, một tiếng "ầm" thật lớn vang lên.
Đường Lãng... bị một cái chưởng đập cho dính vào tường.
Đường Lãng ôm ngực đang đau nhức: "Đệt... mạ..."
Một chiêu đã gục?
Phong Tiêu Tiêu với Đường Dạ thấy thế thì đồng thời biến sắc, mấy giây sau bọn họ mới lấy lại được phản ứng mà đồng loạt xông tới.
Kết quả... không đến mười giây thì trận chiến đã kết thúc.
Phong Tiêu Tiêu ho ra một búng máu, ngay cả Đường Dạ cũng ôm ngực, anh bị một chưởng đánh cho lùi về sau ba bước.
Con mắt của Đường Lãng như sắp rớt ra ngoài: "Đệt! Đệt! Đệt! Này cũng được hả?"
Đây đúng là không khoa học!
Ba người họ đều đoán được là thân thủ Annie có lẽ không tệ, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức thế này...
Mười mấy giây thôi mà đã có thể cùng giải quyết ba cao thủ như Đường Dạ, Đường Lãng và Phong Tiêu Tiêu, đây... đây là cái khái niệm gì?
Lúc Ninh Tịch đi ra thấy tình hình thì biến sắc, nơi này đã không còn ai có thể làm gì được Annie!
Vậy thuốc giải của Tiểu Bảo thì phải làm thế nào!
Ninh Tịch lòng nóng như lửa đốt, cô nhanh chóng nói: "Annie, chuyện này cô đã nói không liên quan đến tôi! Vậy được, ân oán của Lục gia với cô thế nào thì tôi mặc kệ! Nhưng mà Tiểu Bảo là con trai tôi, tôi không thể nào trơ mắt nhìn nó chết được! Bây giờ là chuyện giữa hai chúng ta! Cô muốn như nào mới đưa thuốc giải?"
Annie: "Muốn thuốc giải, cũng được."
Đôi mắt Ninh Tịch vừa mới sáng lên thì lại nghe được câu nói tiếp theo của Annie: "Đánh bại tôi là được."
Đường Lãng ôm lấy ngực còn đang đau rát mà rủa khẽ: "Mẹ nó, nói thế thì có khác gì không nói đâu?"
Ninh Tịch siết chặt hai nắm tay: "Được! Đánh bại cô đúng không? Tôi đánh với cô!"
Đường Lãng kinh hãi kêu lên: "Tiểu sư muội, muội điên rồi!"
Lục Đình Kiêu hơi biến sắc: "Tiểu Tịch."
Vân Thâm cũng nhíu mày.
Nhưng mà, trong mắt Annie lại chẳng có một chút thay đổi nào: "Cô không phải đối thủ của tôi."
Ninh Tịch chậm rãi cởi áo khoác trên người rồi quăng thẳng xuống đất: "Không thử sao mà biết?"
Annie nhìn Ninh Tịch chằm chằm ba giây rồi mở miệng nói: "Được rồi, nếu cô nhận được ba chưởng của tôi, sau ba chưởng mà cô vẫn có thể đứng lên thì tôi sẽ đưa cô thuốc giải."
Ninh Tịch: "Được."
Đường Lãng lập tức hô lên: "Mẹ kiếp! Đường Tịch, muội đừng có tự tìm đường chết! Một chưởng của cô ta cũng đập ông đây gần chết rồi, cái thân gà bệnh của muội thì một chưởng của cô ta cũng đủ nghiền muội thành bột rồi!"
Sắc mặt Lục Đình Kiêu cũng trầm xuống: "Tiểu Tịch, em đừng làm ẩu."
"Đình Kiêu, xin lỗi! Nhưng mà lần này em không thể nghe lời anh được." Ninh Tịch nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh biết đây là cách duy nhất mà."
An nguy của Tiểu Bảo giờ đã như chỉ mành treo chuông, Annie có thể rời đi bất kể lúc nào mà bọn họ thì lại chẳng ai có thể ngăn cản cô ta.