Ninh Tịch nói xong thì nhìn Tiểu Bảo xuyên qua lớp cửa kính của phòng bệnh, sau đó cô đi thẳng tới cạnh Annie: "Bắt đầu đi!"
"Cô muốn chết sao!" Ninh Tịch vừa mới đứng lại thì đã bị Vân Thâm kéo mạnh trở về.
Ninh Tịch giằng một cái đã thoát khỏi tay Vân Thâm: "Đừng có cản trở!"
"Mẹ nó chứ!" Vân Thâm giận đến gần chết, anh nhìn về phía Lục Đình Kiêu: "Anh có quản không đấy hả?"
Đôi môi mỏng của Lục Đình Kiêu mím chặt lại, sắc mặt anh lúc này đã cực kì khó coi: "Tiểu Tịch..."
Lục Đình Kiêu còn chưa nói hết đã bị một câu của Ninh Tịch cắt đứt: "Đình Kiêu, đừng để em phải hận anh!"
Sắc mặt Lục Đình Kiêu lập tức trắng bệch ra.
Sau đó, Ninh Tịch quét mắt qua tất cả mọi người đứng đây: "Không một ai được phép nhúng tay vào!"
Cô đã không còn thời gian nữa rồi! Tiểu Bảo đã cực kì cận kề cái chết rồi!
Dứt lời, cô lập tức nhìn về phía Annie: "Annie, bắt đầu đi!"
"Ok ~"
Annie bước từng bước tiến lên, thân hình nhanh như điện xẹt nhanh chóng đánh ra một quyền nện thẳng vào người Ninh Tịch.
"Phụt!!!"
Ninh Tịch cứ như một con diều bị đứt dây mà văng ra mấy thước, cả người cô đập mạnh vào vách tường lạnh như băng rồi khó khăn nhổ ra một ngụm máu tươi.
"Tiểu sư muội!!!"
"Tiểu Tịch!!!"
Tất cả mọi người đều đồng loạt hét lên.
Ninh Tịch đưa tay ra chặn lại tất cả mọi người: "Không sao."
Đường Lãng sắp điên đến nơi rồi, mẹ nó! Không sao cái khỉ gió! Anh ăn nguyên một chưởng rồi nên đương nhiên biết sức mạnh của một chưởng này ra sao!
"Tiếp tục đi!" Ninh Tịch tập tễnh đi tới cạnh Annie.
"Rầm!!!" Lại thêm một chưởng.
Lần này thì Ninh Tịch đã ngã lăn ra đất và không thể nhúc nhích nổi, máu tươi trong miệng tí tách nhỏ xuống sàn nhà lạnh lẽo. Nhưng cô vẫn cố lấy hết toàn bộ sức lực mình có quỳ một chân dậy, sau đó thì lảo đảo lắc lư đứng lên.
Cái dáng vẻ lắc lư đó... dường như chỉ cần một giây sau cô sẽ ngã xuống...
Cô chắc chắn không chịu được một chưởng thứ ba!
Cô chắc chắn sẽ chết!!!
"Đồ ngu! Cô bị điên rồi sao?" Vân Thâm không nhịn được nữa mà xông thẳng tới chỗ Ninh Tịch.
Nhưng mà, Ninh Tịch đã nhanh chóng nghiêm nghị nói: "Đình Kiêu, ngăn anh ta lại cho em!"
Dường như là Ninh Tịch vừa mới mở miệng, Lục Đình Kiêu đã ra tay cản lại Vân Thâm đang muốn xông lên.
Vân Thâm không thể tin nổi nhìn người đàn ông đang cản mình lại: "Má nó chứ! Cô ta nổi điên! Anh cũng điên theo luôn sao?"
Lục Đình Kiêu giống như một pho tượng đá đã bị phong hoá suốt vạn năm, đứng sừng sững chặn lại Vân Thâm. Nhìn bề ngoài thì có vẻ vững chãi không gì phá nổi, nhưng trên thực tế thì có lẽ... chỉ cần chạm nhẹ là anh đã có thể vỡ thành bụi phấn...
Nhân lúc Lục Đình Kiêu cản lại Vân Thâm, Ninh Tịch nặng nề kéo lê từng bước chân của mình đến cạnh Annie: "Một chưởng cuối cùng."
Annie không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch, không biết qua bao lâu cô ta mới lên tiếng: "Được."
Trái tim của tất cả mọi người gần như dâng tới tận cổ họng, Đường Lãng, Đường Dạ với Phong Tiêu Tiêu cũng đã sẵn sàng bất chất tất cả để xông lên ngăn cản.
Cuối cùng, Annie cũng ra tay, một chưởng kia dường như mang theo sức mạnh của sấm chớp mà nhanh chóng lao thẳng về phía Ninh Tịch.
Đám người Đường Lãng cũng phát hiện ra tốc độ của một chưởng này quá chi là nhanh, bọn họ hoàn toàn không kịp ngăn lại.
Vì thế, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Tịch sống sờ sờ mà nhận một chưởng này...
Hành lang bệnh viện yên ắng đến quỷ dị.
Nhưng mà, giây tiếp theo đó...
Chuyện mà bọn họ dự đoán lại không xảy ra.
Ninh Tịch lại không có ngã xuống!
Nếu nhìn kỹ thì chỗ bàn tay Annie tiếp xúc với ngực Ninh Tịch, nhìn qua thì có vẻ đã đánh xuống nhưng trên thực tế vẫn còn cách một khoảng cực cực kì nhỏ, hoàn toàn không đụng tới người Ninh Tịch.