Lục Cảnh Lễ nuốt nước bọt đánh ực một cái: "Anh, anh đừng có nói với em... cao thủ mà anh mời đến chính là Tiểu Bảo đấy nhé?"
Đường Lãng nhìn đồ đệ cưng nhà mình với vẻ mặt tràn đầy đồng tình: "Đúng là cha ruột mà..."
Tiểu Bảo không thèm để ý đến hai người mà đi thẳng đến trước mặt Annie, rồi dùng đôi mắt to tròn sáng ngời và ngập tràn sự thân thiết cùng yêu thích nhìn Annie: "Chị Annie~"
Vừa nhìn thấy Tiểu Bảo, vẻ mặt lạnh tanh của Annie lập tức trở nên dịu dàng: "Tiểu Bảo!"
Đối với Tiểu Bảo, cảm giác của cô vẫn khá là phức tạp.
Năm đó, khi cô ẩn núp bên cạnh Lục Đình Kiêu không biết bao lâu rồi mà vẫn không tìm thấy cơ hội để ra tay, mãi cho đến khi gần như là sắp từ bỏ rồi, cô lại phát hiện ra sự tồn tại của đứa bé này... Thế nên cô mới bắt tay vào sắp đặt một cuộc trả thù kéo dài đến bảy năm.
Đứa trẻ này là tự tay cô cứu sống, năm đó, khi vừa bế nó trên tay chỉ là một thứ xanh xanh tím tím lạnh như băng. Thế mà, lúc gặp lại... Đôi mắt trong sáng sạch sẽ vừa ngây ngô lại vừa đáng yêu của nó khiến cô không cách nào nhìn thẳng vào ánh mắt của nó được.
Cho đến tận bây giờ cô cũng vẫn không biết, lúc đó bản thân đưa cho Tiểu Bảo cái túi thơm có chứa thuốc giảm bớt độc tính kia là vì lý do gì. Là do lúc đó thời cơ vẫn chưa chín muồi, hay là... do cảm giác không đành lòng hiện lên trong thoáng chốc.
Đứa trẻ này vẫn chẳng biết gì hết, vẫn coi cô như là một người chị dễ mến của nó.
Tiểu Bảo đứng trước mặt Annie nghiêm túc ôm quyền nói: "Chị Annie, cửa thứ ba sẽ là em sẽ tiếp chiêu với chị, xin được chỉ giáo."
Annie chầm chậm ngồi xuống vuốt đầu Tiểu Bảo, trong mắt cô tràn đầy sự yêu chiều: "Chị nhận thua."
Nếu như không có Tiểu Bảo thì sẽ không có tất cả mọi thứ tiếp sau đó, cô cũng sẽ không gặp lại Hàn Kiêu, cũng sẽ không khôi phục lại được trí nhớ và cũng sẽ không tìm lại được chính mình... Cả đời chỉ biết chìm đắm trong một cuộc trả thù giả tạo.
Đừng nói là nhận thua, đời này cô bằng lòng làm bất cứ chuyện gì để bù đắp cho đứa trẻ này.
Tiểu Bảo nghe thế trên gương mặt nhỏ của thằng bé bỗng hiện lên vẻ rối rắm: "Thế thì em thắng mà... mà chẳng có chút tự hào nào cả."
Annie cười nói: "Làm sao lại không cơ chứ, em dựa vào sức hút của mình để đánh thắng chị còn gì nữa! Chị thua một cách cam tâm tình nguyện đấy!"
Annie vừa mới dứt lời, Hàn Kiêu đứng bên cạnh trong mắt liền hiện lên nét lạnh lẽo, anh ta nhìn chằm chằm vào Tiểu Bảo u ám nói: "Nhóc con, hai chúng ta đánh một trận."
Annie lập tức quăng cho cái gã ấu trĩ nào đó đằng sau lưng một cái lườm sắc lẹm.
Tiểu Bảo cảm thấy hơi xấu hổ, cậu nhóc mím mím môi nói: "Cám ơn chị, chị Annie ~"
Phong Tiêu Tiêu vốn tưởng mình nắm chắc phần thắng rồi thế mà lại phải trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, tí nữa cằm rơi luôn xuống đất: "Đờ phắc! Má, thế này mà cũng được à? Lục Đình Kiêu, anh gian xảo nó vừa vừa thôi! Các người chơi ăn gian, phạm quy rồi! Không tính!"
Lục Cảnh Lễ ôm bụng cười mãi không thôi: "Ha ha ha!!! Có hiểu gì là binhbất yếm trá không? Hơn nữa Tiểu bảo nhà tôi đã dùng chiêu đáng yêu vô địch đấy nhé! Thắng một cách quang minh chính đại nhá!"
Đường Lãng cũng phụ họa theo: "Người nên nói câu này là bọn tôi mới đúng chứ, bây giờ qua hết cả ba cửa rồi nhá, cấm mấy người giở trò chơi xấu đấy!"
Phong Tiêu Tiêu suy sụp túm lấy cái khung cửa: "Hừm! Không được, Tiểu sư muội của bản cô nương! Chúng ta đã thề nguyện rằng muội là gió tỷ là cát, quấn quấn quýt quýt đến tận chân trời góc bể cơ mà..."
Đường Lãng lôi xềnh xệch Phong Tiêu Tiêu đang say khướt đi: "Được rồi, được rồi, còn cản trở chuyện tốt của Tiểu sư muội, cẩn thận Tiểu sư muội mà biết lại cào chết muội luôn đó! Nhị sư huynh dẫn muội đi uống rượu nhaaa! Ngoan!!!"
"Cút đi, ai thèm đi uống rượu với một lão già khọm như huynh! Muội không đi!"
Đường Lãng vuốt vuốt gương mặt điển trai của mình, làm như mình vừa trúng một đòn mất hơn một vạn máu: "Cha tìm cho con một Tiểu Thịt Tươi tươi ngon nhá, được không?"
"Không đi!"
"Hai vậy!"
"Được, đi luôn!"
Sau khi kẻ đầu têu ra trò này bị lôi đi, tất cả mọi người đều rất biết điều mà đi hết.
Dám quậy nữa thì dù tâm trạng Đại Ma Vương nào đó ngày hôm nay có tốt đến mấy, kiên nhẫn đến mấy... e rằng cũng sắp hết chịu nổi rồi ^^!
Lục Ma Vương: Ha ha, cuối cùng cũng được “động phòng”.
Ninh Tịch: Bảo bối trong bụng, muốn đi ngủ T.T!!!