Tiếng cánh cửa phòng bật mở vang lên.
"Ưm... anh yêu..." Ninh Tịch đang ngồi gà gật lắc lư trên giường vội vàng dụi mắt đứng dậy đón Lục Đình Kiêu.
Nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của cô gái nhỏ, Lục Đình Kiêu lập tức nhíu mày rồi tiến lên đỡ cô ngồi xuống giường: "Anh chẳng phải đã bảo em đi ngủ trước rồi còn gì? Sao vẫn chưa ngủ?"
Ninh Tịch khẽ cười một tiếng rồi đưa tay vòng lấy ôm cổ anh, đặt trán mình lên trán anh rồi cọ cọ nói: "Anh ở ngoài chiến đấu hăng hái như thế làm sao em có thể ngủ được! Đương nhiên là phải đợi anh chiến thắng trở về rồi ~"
Nghe được câu đó, trái tim của Lục Đình Kiêu lập tức trở nên ấm áp, tiếng cười trầm trầm bật ra từ lồng ngực: "Vất vả cho vợ rồi!"
"Ừm, em đợi anh vất vả lắm đó nha!" Ninh Tịch chẳng hề khách khí mà nhận lấy câu khích lệ này, sau đó không biết cô nàng nghĩ đến cái gì mà tò mò hỏi: "Với hiểu biết của em về Tam sư tỷ, ải cuối cùng chị ấy chắc chắc sẽ tung ra sát chiêu là Annie đúng không? Mà Đại thần Hàn Kiêu chắc chắn sẽ giúp Annie mà không giúp bọn anh rồi! Thế nên cửa cuối cùng anh làm thế nào để qua được vậy? Em còn tưởng phải đợi anh đến nửa đêm nữa cơ đấy!"
"Chúng ta có Tiểu Bảo mà." Lục Đình Kiêu trả lời.
"Tiểu Bảo?" Ninh Tịch nghe thế liền ngẩn ra, sau đó lập tức bật cười: "Bảo bối của chúng ta thật lợi hại! Thứ Annie không cầm lòng được nhất chính là những thứ nho nhỏ đáng yêu đó! Chiêu này tuyệt thật đấy!"
Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu tràn đầy sự dịu dàng, anh xoa xoa đầu cô rồi cởi áo khoác ngoài ra: "Ngủ sớm thôi!"
Ninh Tịch lập tức ôm lấy cánh tay của anh lắc lắc làm nũng: "Anh yêu~~~"
Lục Đình Kiêu quay lại: "Ừ?"
Ninh Tịch lườm anh: "Ừ cái gì mà ừ, tối nay là đêm “động phòng hoa chúc” của chúng ta mà~~ đêm xuân đáng giá ngàn vàng đó ~~"
Nhìn vẻ mặt của cô gái nhỏ nhà mình, lại nhìn bộ áo cưới đỏ rực theo phong cách Trung Quốc làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp của cô, y như một bông hải đường nở rộ, đôi mắt của người đàn ông bất chợt trở nên tối đi, anh hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt nghiến răng nói: "Em quên là em đã đồng ý với anh ba thỏa thuận rồi à?"
Vẻ mặt của Ninh Tịch lập tức đầy khổ não, cô giơ tay đếm từng cái một: "Điều thứ nhất trong thỏa thuận, không thể làm bất kỳ chuyện gì nguy hiểm, điều thứ hai trong thỏa thuận, không được ăn những cái không nên ăn..."
Nói đến câu cuối cùng, vẻ mặt của Ninh Tịch trở nên ai oán vô cùng: "Điều thứ ba trong thỏa thuận, không được quyến rũ anh! Hu hu hu! Ngay cả đêm tân hôn cũng không được à?"
Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu chẳng dao động chút nào: "Không được."
Ninh Tịch ôm ngực: "Ôi trời ơi, một “đại mỹ nhân” như thế này ở ngay bên cạnh mình, thế mà chỉ được nhìn không được ăn, thật quá tàn nhẫn mà!"
Lục Đình Kiêu bị hành động của cô làm cho bật cười, nụ cười này càng làm anh thêm quyến rũ chết người.
Ninh Tịch tức tối nói: "Anh còn cười được nữa à! Tại sao em không được quyến rũ anh, mà anh lại có thể trêu trọc em?"
"Có sao?" Lục Đình Kiêu cười khẽ.
"Rõ ràng anh có mà! Đó đó, lại tiếp nữa kìa, nữa kìa!"
Lục Đình Kiêu nhìn dáng vẻ cố tình gây sự của cô vợ nhỏ với ánh mắt tràn đầy yêu chiều: "Ừ, là lỗi của anh."
Ninh Tịch lật người một cái rồi chui vào trong lòng Lục Đình Kiêu: "Anh yêu, anh thích con trai hay là con gái?"
Lục Đình Yêu hôn lên trán cô: "Em sinh thì con trai hay con gái anh đều thích."
Ninh Tịch cười: "Hì hì, em thích sinh con cho anh đấy ~~"
Lục Đình Kiêu vô cùng đau đầu bóp trán: "Điều thứ ba!"
"Em có làm gì đâu! Em không có “quyến rũ” anh mà!" Ninh Tịch ấm ức nói.
Lục Đình Kiêu làm sao mà không nhìn ra trò mèo của cô, anh ho khẽ một tiếng: "Ngoan, qua hết mấy ngày nữa là tốt rồi, hôm nay em mệt quá rồi, cần phải nghỉ ngơi, hơn nữa..."
Lục Đình Kiêu ngập ngừng, ánh mắt nóng bỏng nhìn bộ áo cưới của cô một lượt từ trên xuống dưới: "Đêm nay, anh sợ mình sẽ mất khống chế mất."
Ánh mắt của anh và câu nói đó tuyệt đối là lời khen ngợi tuyệt vời nhất đối với Ninh Tịch.
Cô lập tức trở nên vui vẻ hớn hở như thể vừa mới được ăn mật: "Được thôi, được thôi."
Haiz, ai đó thực sự càng ngày càng biết dụ dỗ cô mà, miệng càng ngày càng ngọt, Ninh Tịch trong thời kỳ mang thai càng khó dỗ dành cuối cùng cũng bị ông chồng mình dỗ cho ngoan ngoãn, lập tức không quậy nữa mà ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.