Tất cả mọi người trố mắt.
"Đây... đây là thế nào?"
"Không biết! Hình như là còn ai đó sẽ tới!"
"Hình như Alain nói ông ấy chỉ là phó bếp, đầu bếp chính còn chưa tới nữa!"
Mấy phóng viên ẩm thực biểu cảm như sắp phát điên: "Mẹ nó! Tôi muốn điên rồi! Ngay cả Alain cũng chỉ có thể làm phó bếp thì người nấu chính rốt cuộc là ai?"
Một blogger ẩm thực khác làm động tác cầu nguyện: "Cuộc đời này có thể thấy Đại thần tôi đã đủ thỏa mãn rồi, chẳng lẽ, chẳng lẽ... hôm nay còn có may mắn có thể nhìn thấy vị trong truyền thuyết kia..."
"Rốt cuộc là ai?" Có người không hiểu liền hỏi.
"Có thể khiến Alain làm phó bếp thì còn có thể là ai?" Người yêu mĩ thực kia lộ ra vẻ mặt kín đáo.
Những phóng viên ẩm thực khác những yêu mĩ thực cũng đồng thời nghĩ tới một người, vẻ mặt không thể nào tin được: "Đây... cái này là không thể đi..."
"Tôi thấy chuyện này là không thể xảy ra!"
"Tuyết đối không thể mời vị ấy đến được! Nếu không tôi nuốt cả cái ly này!"
"Vậy tôi nuốt cái thìa!"
...
Từng phút từng giây trôi qua, ước chừng tầm năm phút thì cánh cửa hội trường cũng được đẩy ra một lần nữa.
Người đi đầu là một ông lão mặc đồng phục đầu bếp chỉn chu, đi phía sau là một đội quân được huấn luyện chính quy. Bước chân của ông lão trầm ổn, không nhanh không chậm tiến tới phía trước.
Cách đó không xa thì giám đốc khách sạn thấy người tới liền vội vàng chạy đến đón tiếp, kích động đưa tay ra: "Ngài Danial đã đến rồi! Chúng tôi đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ! Mời ngài!"
Ông lão hơi gật đầu, lịch sự trả lễ với giám đốc rồi đi thẳng về phía bếp.
Alain đứng ở vị trí phó bếp cung kính cúi người xuống 90 độ, sau đó tự mình tiến lên giúp ông lão buộc tạp dề cùng chuẩn bị nước chanh để rửa tay.
Mà William Fei đang đứng trong góc oán thầm thì lúc này con mắt cũng sắp rơi ra ngoài, miệng há thật lâu cũng không khép lại được: "D... Danial đại sư... làm sao có thể... tôi... có phải tôi đang nằm mơ hay không..."
Nói xong còn tự véo mình một cái, đau đến nhe cả răng.
Đại sư Danial là thần tượng trong lòng anh ta từ ngày mới bước chân vào cái giới này, là tượng đài trong lòng anh ta!
Đừng nói đến chuyện có thể đến gần thế này để học hỏi, ngay cả chỉ cần có thể đứng từ xa xa trông thấy ông ấy thôi thì cả cuộc đời này Wiliam đã không còn gì hối tiếc!
Sự không cam lòng cùng miễn cưỡng lúc này đã biến thành sự phấn khởi vui mừng!
Trong hội trường, những người vừa nãy nói muốn nuốt ly, nuốt thìa lúc này còn đang ngu người.
"Đệch, ai đó cấu tôi một cái! Cấu mạnh vào! Chắc chắn tôi đây đang nằm mơ!"
"Anh tự đi mà cấu! Nãy tôi vừa tự cấu mình rồi! Đùi bị véo tím hết cả lên! Đây không phải mơ!"
"Lão già này là ai?" Phương Nhã tò mò hỏi.
Những thành viên khác trong đoàn làm phim cũng xông tới: "Đúng vậy, vị này là ai? Còn lợi hại hơn cả William Fei sao?"
Một trong những phóng viên ẩm thực vừa nhìn động tác của ông lão kia không chớp mắt, vừa dùng giọng điệu sùng kính mà giải thích: "Nếu như nói William Fei là người nấu ăn giỏi nhất trong thế hệ trẻ, thì sư phụ Alain của anh ta chính là đại diện cho trụ cột của giới trung lưu, còn đại diện cho tiêu chuẩn cao nhất của mĩ thực..."
"Là Danial kia?" Lập tức có người hỏi.