Cởi áo khoác, Lục Đình Kiêu vừa sửa lại tay áo vừa nói: "Tôi vẫn còn phải xem một lúc nữa, em có thể vào phòng trong để nghỉ ngơi, nhìn sắc mặt em có vẻ tối qua ngủ không ngon?"
Ninh Tịch sờ vành mắt đen xì: "Tối qua phấn khởi quá nên xem kịch bản cả đêm..."
Lục Đình Kiêu: "Đi chợp mắt một chút đi, xong tôi sẽ gọi em."
"Ông chủ đang làm việc mà tôi đi ngủ thì hình như không tốt lắm đâu?" Ninh Tịch cảm thấy không ổn.
Lục Đình Kiêu liếc cô một cái: "Em không ngủ cũng chẳng giúp được gì, nhưng em ngủ rồi thì tôi sẽ yên tâm hơn."
Ninh Tịch: "Vậy tôi đi ngay đây!" Tốt nhất là cứ tránh ở chung một chỗ với Đại ma vương đi... Đại ma vương sắp không khống chế được năng lực hút gái rồi...
Vừa dứt lời, Ninh Tịch đã bay như một làn khói vào phòng nghỉ...
Phong cách vẫn là kiểu đơn giản lại lạnh lùng quen thuộc, nhưng mà... có lẽ là nơi Đại ma vương đã từng ngủ nên lại lộ ra vài phần ấm áp...
A? Chờ một chút! Chỗ Đại ma vương đã từng ngủ?
Cô có thể mà ngủ ở đây?
Còn đang xoắn xuýt thì di động đột nhiên vang lên một tiếng báo có tin nhắn mới: [Lục cải xanh: Ga trải giường mới thay ngày hôm qua.]
Ninh Tịch: "..."
Đại ma vương có thiên lí nhãn sao?
Thật đáng sợ...
Ngoài phòng nghỉ, Lục Đình Kiêu tưởng tượng đến vẻ mặt của Ninh Tịch sau khi đọc tin nhắn, khóe miệng không tự chủ được khẽ nâng lên rồi vùi đầu vào xem kịch bản.
Tối qua quả thật Ninh Tịch phấn khởi quá mà thức trắng đêm nên đầu vừa dính gối không bao lâu thì đã tiến vào mộng đẹp...
Trong phòng làm việc của Lục Đình Kiêu là một mảnh yên bình ấm áp, nhưng mà vào lúc này bên ngoài lại là một hồi phong ba bão tố.
Từ lúc tận mắt chứng kiến Lục Đình Kiêu chạy trở về, tất cả các nhân viên vẫn còn đang chìm trong trạng thái kinh hoàng...
"Xong đời rồi, tôi vừa nhìn thấy chuyện động trời!"
"Boss của chúng ta là nhân vật nào chứ? Núi Thái Sơn có ập xuống cũng không biến sắc, thế mà lần này lại không để ý hình tượng mà chạy trong công ty!"
"Nghe mấy người ở dưới lầu lúc đó nói sắc mặt của Boss đáng sợ lắm! Mấy thư kí đều bị dọa phát khóc cơ mà!"
...
Nhất thời mọi người đều chuyển hướng nhìn về phía Trình Phong...
"Trợ lý Trình, nếu anh biết nội tình gì thì cũng đừng gạt chúng tôi! Sắp nhập viện vì đau tim rồi đó!"
"Đúng thế! Anh có gì thì nói thẳng với chúng tôi đi! Có phải công ty xảy ra nguy cơ lớn gì không? Chúng ta sắp bị đá ra đường à?"
"Nói cho chúng tôi đi mà, để chúng tôi còn chuẩn bị tâm lý?"
"Lúc nãy hình như có một người phụ nữ cầm tài liệu gì đó vào phòng Lục tổng đúng không, có phải tới báo tin dữ gì không?"
...
Trình Phong bị một đám người vây quanh đến sứt đầu bể trán: "Kính nhờ các vị, đừng hỏi tôi nữa, tôi có biết cái quái gì đâu! Cứ yên tĩnh mà chờ đi!"
Thật ra thì anh có thể khẳng định công ty tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng kể cả công ty không có vấn đề gì thì anh cũng không có cách nào hoàn toàn an tâm. Bởi vì bất kể chuyện gì liên quan đến vị Ninh tiểu thư kia đều là chuyện lớn hết đó!
Thời gian từ từ trôi, mặt trời dần dần xuống núi, rất nhanh thì đến giờ tan làm nhưng các nhân viên vẫn nán lại chỗ làm với vẻ mặt hóng hớt, không một ai dám đứng dậy rời đi.
Phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Ánh mắt Lục Đình Kiêu vẫn hướng về phòng nghỉ kia, dường như đã nhìn lâu lắm rồi, một lúc sau mới giật mình tỉnh lại. Anh nhìn đồng hồ rồi khép lại cuốn kịch bản đã xem xong từ lâu, đứng dậy đi tới trước cửa phòng nghỉ, gõ cửa một cái.
Bên trong yên lặng, không có chút âm thanh nào.
Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.