[Đường Tiểu Tịch: Sao ông biết?]
[Ô Yêu Vương: Thừa lời, thư phòng của cậu tôi mà tôi không nhận ra sao?]
[ Đường Tiểu Tịch: Vấn đề là phía sau tôi chỉ có một mặt tường thôi có được không hả?]
[Ô Yêu Vương: Bà cứ nói có đúng hay không!]
[Đường Tiểu Tịch: Dạ! Nhưng mà chuyện này nói ra dài lắm về sau lại nói, ông tập trung một chút cho tôi, bắt đầu bây giờ đó!]
Ninh Tịch cất di động đi, tập trung live stream, lúc này đã có đầy fan hâm mộ bình luận.
[Ninh Tịch thật là đẹp! Hôm nay để mặt mộc sao?]
[Tịch Tịch tài nghệ thế nào? Đánh được hay không? Tôi cũng chơi trò này nè, vui quá đi!]
[Tôi cứ tưởng phòng nữ thần sẽ phải màu hồng, ai ngờ lại là màu bạc... quá ngầu!]
...
Ninh Tịch nhìn lướt qua những bình luận, nhanh chóng trả lời các fan: "Đúng thế, không ra cửa nên cũng lười trang điểm luôn! Tài nghệ của tôi ý hả, chờ lát nữa mấy người nhìn sẽ biết thôi, còn phòng... à... đây không phải phòng của tôi! Hôm nay có chút việc không thể chạy về nhà kịp cho nên mượn phòng làm việc của nhân viên!"
Ninh Tịch không nói là phòng của bạn vì căn phòng này vừa nhìn đã biết là phòng của phái nam, nếu nói bạn thì nhất định sẽ bị truy hỏi.
Quả nhiên nghe cô nói là phòng làm việc của nhân viên thì không ai quấn quýt vấn đề này.
Một lát sau bắt đầu vào game.
Ninh Tịch đã khôi phục trạng thái, còn định chuẩn bị đại khai sát giới, kết quả lại vạn vạn không ngờ tới đến lượt Giang Mục Dã lại ra chuyện...
Lúc này đến phiên trạng thái của cậu ta thất thường, không chỉ thế mà thậm chí còn rẻ rách hơn cả Ninh Tịch lúc nãy.
Suýt chút nữa Ninh Tịch đã mở miệng chửi người, may mà vẫn nhớ đang live stream nên chỉ có thể nhịn đến nội thương nhỏ giọng nói:
"Giang tiến bối, anh chạy chậm chút đi tôi theo buff máu không kịp!"
Giang Mục Dã, ông chạy đi đầu thai đúng không! Đứng lại cho bà nhanh!
"Giang tiền bối phải bảo vệ tôi nha, vú em chết mọi người đều nguy hiểm!"
Lông Vàng chết tiệt! Ông là heo à? Nghe hiểu tiếng người không?
"A, Giang tiền bối cẩn thận, trước mặt có tận ba người chắc chúng ta không đánh lại đâu, mau đi nhanh!"
Lông Vàng chết dẫm này! Mau chạy nhanh! Muốn chết cũng đừng kéo bà đây theo!
...
Đánh một ván xong Ninh Tịch quả thật rất mệt tâm.
Quả nhiên trận này thua đúng như trong dự đoán, trên live stream đều đang bắn nước miếng chê bai. Lúc trước nhà phát hành có đem ra chiến tích của hai người bọn họ ra khoe rất ác, bây giờ chênh lệch lớn như vậy cũng khó trách bị người phỉ nhổ.
Tất nhiên là fan của Giang Mục Dã đủ trâu nên đè tiếng chửi xuống rất nhanh.
[Mồm chó đều cút đi! Chúng tôi tới nhìn zai đẹp chứ không phải đến xem thi đấu mà lo anh ấy đánh giỏi hay dở!]
[Dù Giang Mục Dã chỉ ngồi gõ phím cũng tôi cũng xem!]
[Mục Dã cố lên, đưa anh cái thuyền lớn này!]
Mặc dù fan của Giang Mục Dã không để ý nhưng để phòng chuyện mình bị tức chết thì Ninh Tịch vẫn thừa lúc nghỉ giữa trận mà lén lút gọi điện cho Giang Mục Dã.
"Đại ca, ông chơi tôi đấy à? Vất vả lắm tôi mới lên tinh thần thì ông lại hạ?"
Giang Mục Dã ở đầu dây bên kia im lặng thật lâu, nhịn nửa ngày mới phun ra một câu: "Tôi có phải đổi giọng gọi bà là mợ Cả không?"
"Mợ cái em gái ông! Giang Mục Dã, có phải ông bị chứng vọng tưởng mợ không hả? Chuyện này là chuyện công có được không? Tôi có kịch bản cần phải duyệt, Lục Cảnh Lễ không có ở đây, ngày mai cậu ông cũng phải đi công tác nước ngoài, thế nên chỉ có tối nay thôi!"
"Thật?"
"Tôi lừa ông thì được các cóc khô gì? Không phải... vừa nãy ông đánh như phân chó chỉ vì nghĩ mấy cái này đấy chứ?"