Lần nữa tới bệnh viện thế nhưng lại là loại tình huống này.
Nam Cung Kình Hiên nhíu mày lo âu chờ kết quả ở ngoài cửa phòng bệnh, anh phiền não muốn hút một điếu thuốc nhưng đưa lên môi rồi lại lấy xuống, bệnh viện hẳn là không cho phép hút thuốc, nhưng mà….. Đáng chết, tình trạng của cô như thế nào rồi? !
Đợi đến lúc bác sĩ ra ngoài nhưng Dụ Thiên Tuyết vẫn chưa tỉnh lại, một khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vùi sâu trong drap giường trắng như tuyết trên chiếc giường đơn trong phòng bệnh.
“Sốt 39°5, sao bây giờ mới đưa đến đây? ! Tiếp tục sốt cao thì đần độn cũng không biết chừng!” Bác sĩ gạt khẩu trang cau mày nói, dùng ánh mắt khiển trách nhìn Nam Cung Kình Hiên.
Sắc mặt người đàn ông cao lớn tái xanh, thái độ cũng rất khiêm tốn, thấp giọng trả lời: “Xin lỗi, là do tôi sơ sót.”
“Cậu đó, tốt với bạn gái mình hơn một chút, thời tiết này rất dễ bị cảm lạnh nhưng dù có lạnh cỡ nào thì cũng không lạnh thành ra như vầy chứ? Thật không biết các anh các chị tại sao lại…..” Bác sĩ oán trách nói thầm, đeo khẩu trang lên: “Cậu qua đây cầm thuốc giúp tôi, chích thuốc hạ sốt rồi chờ coi có thể hạ sốt hay không, nếu như không được thì phải nằm viện 2 ngày.”
Nam Cung Kình Hiên xanh cả mặt, có mấy cuộc điện thoại gọi tới nhưng nhìn anh cũng chưa nhìn liền trực tiếp cắt đứt, cuối cùng dứt khoát tắt điện thoại.
Thuốc cũng đã chích xong, nhưng suốt 2 giờ cô vẫn chưa tỉnh lại.
Bác sĩ lại quay trở vào đo nhiệt độ lần nữa, nhìn nhiệt kế thì thở phào: “Hạ được một chút, các người không gấp gáp chứ? Không có gì thì nằm viện một ngày, dĩ nhiên, nếu cậu cảm thấy thế này cũng không thành vấn đề thì cứ lấy thuốc về nhà uống, tôi không có ý kiến.”
Nam Cung Kình Hiên gật đầu một cái: “Tôi ở đây với cô ấy.”
Lúc chạng vạng Nam Cung Kình Hiên trở về biệt thự một chuyến lấy ít đồ, đi xuống lầu thấy La Tình Uyển ở trong phòng khách đang lo lắng gọi điện thoại, nhìn thấy anh thì rất kinh ngạc, vội vàng nghênh đón: “Sao bây giờ anh mới về? Hôm nay em gọi rất nhiều cuộc điện thoại cũng không tìm được anh, anh không biết Dạ Hi đã xảy ra chuyện phải không? Liên lạc với anh không được em sốt ruột muốn chết.”
Nam Cung Kình Hiên giật mình: “Nó thế nào? Xảy ra chuyện gì?”
La Tình Uyển lắc đầu: “Cũng là trách chính bản thân em ấy, mang thai 6 – 7 tháng còn muốn lái xe đi hóng gió, Dĩ Sênh không lay chuyển được nên đành phải đưa em ấy đi, vốn là trên đường rất cẩn thận nhưng em ấy vẫn còn chơi trò yếu tim như vậy, sau đó lại cùng một chiếc xe…..”
“Nó thế nào? ! Người đâu?” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, giọng gấp gáp hỏi.
“Không có chuyện gì lớn, Trình Dĩ Sênh che chở cho em ấy, chẳng qua là bị kinh sợ đưa đến bệnh viện cũng chỉ chích thuốc an thần mà thôi, đã không có việc gì rồi.” La Tình Uyển dịu dàng nói, cũng nhìn ra anh thật sự là vội.
Trái tim thấp thỏm của Nam Cung Kình Hiên chậm rãi buông lỏng, lạnh lùng nói: “Lớn đầu như vậy rồi mà ngay cả việc thông thường này cũng không hiểu, nó không có ý định sinh đứa bé hay sao? !”
La Tình Uyển nhích tới gần chìa tay níu cánh tay của anh, nhẹ giọng nói: “Anh đừng tức giận, hiện giờ bọn họ đang trên đường từ bệnh viện trở về, lúc Dạ Hi về anh nhớ đừng lớn tiếng với em ấy, em ấy đã bị kinh sợ cũng đã bị bác trai la mắng, anh ôn tồn một chút, biết không?”
Nam Cung Kình Hiên mở tay của cô ra: “Anh không rảnh la lối nó, lần sau rồi hãy nói, em nói đó chú ý tới bản thân một chút.”
“Anh….. Anh đi đâu vậy?” La Tình Uyển nhìn theo bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của anh không hề do dự đi ra ngoài, nhất thời không nhịn được, nhẹ giọng hỏi.
“Việc này em không cần phải xen vào, mấy ngày tới anh sẽ không về, em thích ở lại đây thì cứ ở dù sao thì cũng có phòng khách để em ở lại.” Nam Cung Kình Hiên quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, giọng điệu nhàn nhạt thản nhiên.
La Tình uyển chậm rãi đi tới cửa, ánh mắt mát lạnh vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, thấy anh để gì đó ở trong cốp xe, nhìn ánh mắt lo âu cùng tâm tư chăm chú mải miết của anh, cô suy đoán là đã xảy ra chuyện gì đó.
Xác thực cô không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng điều duy nhất cô có thể khẳng định là hiện giờ tâm tư của anh căn bản cũng không ở nhà Nam Cung, tình hình này, thật rất không ổn.
La Tình Uyển khéo léo kéo kéo dây đồng hồ trên cổ tay, biết mình không thể để mặc cho anh tiếp tục như vậy được nữa.
*****
Trong bệnh viện, khi Dụ Thiên Tuyết tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Y tá nhìn thấy cô tỉnh lại thì rất vui mừng đi tới hỏi: “Cô tỉnh rồi? Cô thật hạnh phút nha, hôm qua sốt cao bạn trai ở trong này chăm sóc một ngày một đêm, hiện giờ đã hết sốt cô không sao nữa, anh ấy đi xuống dưới mua bữa sáng rồi.”
Dụ Thiên tuyết nhìn ngoài cửa sổ một chút, giọng khàn khàn hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Y tá nhìn điện thoại di động nói: “Hơn 7 giờ, còn sớm, sao vậy, cô muốn làm cái gì?”
Dụ Thiên Tuyết không nói gì thêm, khuôn mặt tái nhợt vẫn nhuần nhã đẹp động lòng người, chậm rãi ngồi dậy, nhìn y phục xa lạ trên người cũng không hề lo lắng là ai đã giúp cô mặc vào, đứng lên xuống giường đi vài bước, đau mỏi trong cơ thể dần dần xua tan, tinh thần của cô coi như tốt, kéo màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mặt trời mới mọc tản ra những tia nắng chói mắt.
Nam Cung Kình Hiên mua xong bữa sáng đi lên, nhìn bóng lưng cô, thở một hơi thả lỏng.
“Có việc gì sao? Còn khó chịu hay không?” Thân ảnh anh mạnh mẽ rắn rỏi đi tới, không nhịn được ôm chặt cô vào trong ngực, hơi thở nóng bỏng dán sát mặt của cô nói.
Cảm giác ấm áp cuốn lấy toàn thân nhưng thân thể Dụ Thiên Tuyết lại khẽ cứng ngắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không biết có phải là còn sợ hãi hay không.
“Bây giờ chỉ mới hơn 7 giờ, tôi còn kịp tới công ty.” Cô lạnh mặt, nhẹ giọng nhắc nhở anh.
Mới đầu Nam Cung Kình Hiên không hiểu hàm ý của cô, nghe một hồi lâu mới hiểu, trong lòng đau nhói vô cùng khó chịu.
Nhẹ nhàng quay người cô lại, sắc mặt anh cũng rất khó coi nhưng lại dịu dàng vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của cô, thấp giọng ám ách nói: “Hôm nay em bệnh, có thể không đi.”
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết hơi kinh ngạc, sắc mặt vẫn trắng bệch lùi lại một bước đề phòng nhìn anh: “Không cần, tôi đã khỏe rồi, không hề gì có thể đến công ty.”
Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên cuồn cuộn gió mây, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
“Dụ Thiên Tuyết, tôi không ép em nữa, chúng ta hòa thuận sống chung với nhau, được không?” Nam Cung Kình Hiên bước tới, hai cánh tay chậm rãi chống trên bức tường sau lưng cô, giọng trầm thấp từng chữ từng câu phát ra từ tim phổi.
Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết trong suốt toát ra sự nghiêm nghị quật cường, lắc lắc đầu: “Chỉ có 1 tháng, đã được 1 tuần rồi, thời gian còn lại bao nhiêu tôi rất rõ ràng, Nam Cung Kình Hiên, hi vọng anh giữ lời.”
Nam Cung Kình Hiên cố nhịn xuống cảm xúc nhưng vẫn không nhịn được, một phát ôm eo cô kéo qua ôm thật chặt vào trong ngực, áp sát khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, thấp giọng nói: “Em nhất định phải bướng bỉnh thế này hay sao? Tôi biết hôm qua là tôi sai, tôi không hỏi rõ, tôi…..”
Dụ Thiên Tuyết e ngại thân thể anh thân cận, nhắc tới chuyện hôm qua sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, trong đôi mắt quật cường đang rưng rưng nước mắt cũng có cả sự tuyệt vọng, cả người cô suy yếu đến cực hạn.
Nam Cung Kình Hiên nói không được nữa, cắn răng nhẫn nhịn một hồi mới nới lỏng kiềm hãm đối với cô nhưng vẫn ôm cô như cũ, nhẹ nhàng chống trán của mình vào trán của cô: “Dụ Thiên Tuyết, tôi thả em không được.”
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết thoáng qua một tia hoang vu, cô nhớ rõ lời của anh, cô chỉ đúng là loại phụ nữ tùy tiện lấy ra vui đùa một chút, chẳng qua là một món đồ chơi, không có gì không buông tay được, cũng giống như một loại vải rách, quăng bỏ thì quăng bỏ.
Khó có thể chịu được sự giày vò trầm mặc này, Nam Cung Kình Hiên kéo bàn tay lạnh như băng của cô qua, siết chặt eo cô, dịu dàng dụ dỗ: “Tôi mua cháo, ít nhiều gì cũng ăn một chút, cho dù muốn bướng bỉnh với tôi thì cũng phải có sức lực rồi mới nói, hửm?”
Một ngày không có ăn uống gì nên cơ thể Dụ Thiên Tuyết rất yếu, chỉ có thể mặc cho anh lôi kéo đến bên giường ngồi xuống.
Chăm chú nhìn hộp cháo dinh dưỡng màu trắng, trong mắt Dụ Thiên Tuyết lờ mờ dâng lên hơi nước, ừ, 1 tháng, sau 1 tháng cô vẫn là một người sống sờ sờ, vẫn có tôn nghiêm có nhân cách sống, tại sao cô lại vứt bỏ?
Cầm lấy cái muỗng anh đưa tới, cô ăn từng muỗng từng muỗng, dù là nước mắt rơi vào trong cháo cũng kiên định ăn xong, bỗng nhiên rất muốn biết Tiểu Nhu ở nước ngoài như thế nào, em sống có tốt không, có gặp phải khó khăn gì hay không, có kiên cường hay không.
Nam Cung Kình Hiên đứng ở một bên nhìn cô, trái tim như bị đao cắt, sắc mặt tái xanh.
Không nhịn được đi ra ngoài hút một điếu thuốc, ngón tay thon dài đè giữ huyệt thái dương, thật không hiểu nổi chính mình, cô gái này, lúc vừa mới bắt đầu đúng là có hứng thú nên chiếm giữ ở bên người vui đùa một chút, nhưng bây giờ, tại sao càng ngày càng bỏ không được?
*****
Suốt gần cả 1 tháng, Nam Cung Kình Hiên như là thay đổi thành một người khác, đối với cô vô cùng dịu dàng, bất cứ chuyện gì cũng có thể quan tâm lo liệu chu toàn, chỉ duy nhất một điều là theo ý nguyện của cô không hề chạm vào cô nữa, vì mỗi lần thân mật là ánh mắt yếu đuối như mắt một con nai con của cô lại đề phòng, lần đầu tiên Nam Cung Kình Hiên vì một người phụ nữ mà nhẫn nhịn dục vọng lâu như vậy.
Phần lớn thời gian sau khi kết thúc công việc anh đều ở lại khu Bích Vân, rất ít khi trở về nhà Nam Cung.
Tảng sáng, sương mù từ từ tản đi, trong chiếc mền ấm áp làm cho người ta tham luyến Nam Cung Kình Hiên cảm giác được người trong ngực bỗng nhúc nhích, chính mình cũng từ từ tỉnh táo lại, ôm sát cô triền miên hôn lên trán cùng gò má của cô.
“Có lạnh hay không?” Giọng nói trầm thấp của Nam Cung Kình Hiên vang lên, hơi thở nóng bỏng phun bên tai cô: “Tôi nói rồi máy điều hòa không khí ở đây có thể thay đổi tần số lạnh thành nóng, em chính là không có ý định mở đúng không?”
Dụ Thiên Tuyết bị ôm rất chặt hô hấp cũng muốn không thông, mở hàng mi như cánh bướm ra, cô mở miệng nói: “Tôi không có thói quen mở điều hòa trong mùa đông, anh thích thì cứ mở, tôi không có ý kiến.”
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên từ từ trở nên nguy hiểm, lật người đè lên cơ thể cô, đôi mắt như mắt dã thú nhìn cô chăm chú.
Vật nào đó ở phía dưới thân thể to lớn của anh đã bắt đầu thức tỉnh trở nên cực nóng cứng rắn, chống đỡ trên thân thể mềm mại của cô nhẹ nhàng nảy lên, Dụ Thiên Tuyết cảm giác trong mền có khí lạnh tràn vào, thanh tỉnh hơn một chút, đôi mắt trong veo như nước chống lại ánh mắt nóng bỏng của anh.
“Còn lại bao nhiêu ngày?” Đột nhiên anh lạnh lùng hỏi.
Dụ Thiên Tuyết sợ hãi nén chịu sự bộc phát của anh, trả lời rõ ràng: “9 ngày.’
“A….. Em nhớ rất rõ!” Nam Cung Kình Hiên giận quá hóa cười, ánh mắt lạnh như băng cơ hồ có thể đâm thủng cô.
Dụ Thiên Tuyết cũng không nói lời nào, trong ánh mắt có sự tuyệt vọng cùng kiên định đan xen, thật sự cô đang mong đợi ngày đó, ngày cô tự do, ngày mà cô không còn ăn nhờ ở đậu nữa, không nợ người ta cái gì cũng không cần từng đêm chịu khuất nhục và đau khổ giày vò!
Nam Cung Kình Hiên bùng cháy lửa giận, bất thình lình đè thấp người xuống mạnh liệt hôn đôi môi của cô.
Dụ Thiên Tuyết bị động tác cuồng liệt của anh hù sợ, đôi môi bị buộc cạy mở nghênh đón cuồng phong mưa rào anh mang tới, ý thức chìm nổi giống như ở giữa trung tâm sóng lớn, bàn tay anh xé rách áo ngủ đơn bạc của cô, cảm xúc toàn thân bất chợt lạnh lẽo, Dụ Thiên Tuyết có thể cảm nhận được bản thân đã không còn bất kỳ che đậy gì.
Nhớ đến ngày đó, toàn thân cũng trần truồng như thế này, bị siết chặt tóc dán sát người trên cửa sổ sát đất bị ánh mắt khinh thường của toàn bộ thế giới…..
Toàn thân Dụ Thiên Tuyết chấn động, mũi chua xót mãnh liệt, dùng hơi sức lớn nhất đẩy người đàn ông bên trên, nghẹn ngào gào thét: “…..Đừng chạm vào tôi….. Nam Cung Kình Hiên, anh cút ngay! ! Đừng chạm vào tôi! ! !”
Đã từng chịu khuất nhục ở tại nơi này, như một đoạn phim chiếu ở trong đầu, từng hình ảnh phóng lớn rõ rệt như vừa mới xảy ra! Nước mắt của Dụ Thiên Tuyết rơi xuống, đáy mắt lóe ra sự kiên quyết, hung hăng đẩy anh, liều mạng kéo áo ngủ bị rách nát qua che lấy chính mình.
Nam Cung Kình Hiên bất đắc dĩ buông cô ra, trong đôi mắt bùng cháy dục vọng mãnh liệt, chống tay hai bên người cô nhìn cô chằm chằm.
Đương nhiên anh biết cô nhớ đến cái gì, chuyện ngày đó, đối với cô là tổn thương quá lớn!
Dụ Thiên Tuyết thở hổn hển kịch liệt, mấy ngón tay trắng bệch run rẩy không thôi, nhếch nhác lui về phía sau cuộn mình che giấu bộ phận bị bại lộ trên thân mình, dường như ép cô nữa cô sẽ cắn lưỡi tự sát ngay tức khắc.
Trái tim của Nam Cung Kình Hiên đau nhói, ngang nhiên xông qua ôm cô, hôn lên mắt và môi của cô, cô nghiêng mặt tránh né, anh liền nhéo cằm vặn mặt cô qua tiếp tục hôn triền miên, an ủi xoa dịu sự chua xót và kiên quyết trong lòng cô.
“Tôi cam đoan với em sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa….. Hm? Thân thể em chỉ là của một mình tôi, tôi sẽ không vũ nhục em nữa, trừ tôi ra ai cũng đừng hòng gặp mặt em….. Ngoan, không nên suy nghĩ nhiều…..”
Anh hôn hít môi cô, muốn trấn an sự lạnh lẽo thoáng trong lòng mình nhưng đầu lưỡi lại luống cuống không biết phải làm sao.
Hai mắt của Dụ Thiên Tuyết rưng rưng chầm chậm nhắm lại, nước mắt nóng hổi, giờ phút này không muốn suy nghĩ người đàn trên người mình rốt cuộc là ai, nụ hôn của anh từ từ xâm nhập, sau sự hoảng sợ là mê loạn ấm áp, mỹ lệ đến mức khiến lòng người sợ hãi .
Một sáng tinh mơ như thế này, Nam Cung Kình Hiên ôm cô tiếp tục ngủ thật say, thật không ngờ, trấn an một cô gái sẽ làm cho anh đạt được sự thỏa mãn lớn như vậy, chẳng qua là….. 9 ngày….. Tay của Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nắm chặt thành quyền.
Hàng mi ướt đẫm nước mắt, Dụ Thiên Tuyết đã ngủ, anh ngậm lấy môi cô, lực đạo càng lúc càng lớn cúi đầu thở gấp, 9 ngày sau, anh bảo đảm sẽ không buông tha cô, vô luận là dùng phương pháp gì cũng phải cưỡng ép giữ cô bên người!
Chẳng qua, anh sẽ không bao giờ nghĩ tới, chân chính đến thời điểm đó, là anh dùng phương thức tàn nhẫn nhất đẩy cô hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh.
*****
Giữa những tầng lầu bên trong Lịch Viễn rộng lớn, tất cả mọi người tập trung suy nghĩ, lẳng lặng nghe trong phòng làm việc của tổng giám đốc vang lên tiếng điện thoại.
Biểu tình nghiêm nghị của Nam Cung Kình Hiên hiển lộ rõ tâm tình hiện giờ của anh, mặc cho điện thoại reo vang bản thân không hề lộ ra chút cảm xúc gì.
Chờ điện thoại vang đến lần thứ ba rốt cuộc anh cũng nhận: “Alo?”
“Con thấy tin tức chưa?” Giọng nói trầm thấp hùng hồn của Nam Cung Ngạo truyền đến, có sự uy nghiêm không nói được ra lời.
“Thấy rồi.” Dáng người Nam Cung Kình Hiên cao ngất ngồi trên ghế xoay di chuyển nửa vòng, ánh mắt thâm thúy nhạy bén chăm chú nhìn màn hình đang phát ra tin tức, trong đầu tràn đầy ý lạnh.
“Hừ.” Nam Cung Ngạo hừ lạnh một tiếng, giọng nói trầm thấp như chuông vang: “Con không muốn chú La ầm ĩ thì về nhà ở ngay lập tức cho ba! Loại chuyện bao nuôi tình nhân như thế mà con cũng có thể để lộ ra, không phải là con cũng muốn quăng bỏ mặt mũi nhà Nam Cung phải không, mặt mũi của con bé Tình Uyển kia cũng bị con ném luôn rồi!”
Nam Cung Kình Hiên nhìn tờ báo trên bàn, mặt trên tờ báo có hình ảnh anh lôi kéo tay Dụ Thiên Tuyết từ khu Bích Vân đi ra ngoài, đưa cô lên xe rồi hôn cô, hình ảnh rất rõ nét, khuôn mặt xinh đẹp của cô cứ như vậy mà bại lộ trước mặt nhiều người, không hề che giấu.
“Con cũng rất muốn biết chuện này là người nào làm.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhếch môi thoáng nở nụ cười, lạnh giọng nói, anh lựa chọn khu Bích Vân là địa phương yên tĩnh vắng lặng như vậy mà cũng có thể bị người khác phát hiện, người này không đơn giản, tên gia hỏa Lạc Phàm Vũ kia chắc chắn sẽ không lộ ra, thế thì sẽ là ai?
“Tóm lại, bây giờ con hãy giải quyết chuyện này, chú La của con bên kia nổi trận lôi đình chờ con nói rõ, Tình Uyển không thể ra khỏi cửa rồi, bây giờ đang ở chỗ của ba, còn về phần cô gái kia, không muốn đích thân ba ra tay thì hãy tự mình xử lý!” Nam Cung Ngạo ngắn gọn nói xong thì cúp điện thoại.
Nam Cung Kình Hiên vẫn duy trì tư thế cầm điện thoại, hồi lâu mới nghiêm mặt để xuống.
Xử lý…..
Xử lý như thế nào?
Có lẽ chưa từng trải qua loại chuyện này, không sai, anh đã từng có phụ nữ, nhưng chưa đến mức ‘kim ốc tàng kiều’ ồn ào huyên náo như vậy, hiện giờ điều anh muốn biết nhất không phải là ai đưa chuyện này ra ánh sáng mà là Dụ Thiên Tuyết bên kia nên làm sao bây giờ.
Toàn bộ người trong công ty đã biết chuyện này, bên ngoài có quá nhiều người chờ coi náo nhiệt, ngay cả công ty cô cũng không thể tới.
Cân nhắc thật lâu, Nam Cung Kình Hiên lạnh mặt gọi điện thoại cho Lạc Phàm Vũ xử lý sạch sẽ miệng mồm của mấy tên ký giả đang ngồi chồm hổm chờ đợi trước cửa Lịch Viễn, còn mình thì cầm chìa khóa đi ra khỏi phòng làm việc, không nhìn tới ánh mắt của người chung quanh đi vào thang máy, hiện tại, anh nhất thiết phải nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết.
Ở trên xe gọi điện thoại cho cô, không thông.
Cũng may, không thông là chuyện tốt, điện thoại của cô không phải là bí mật gì, bị phóng viên gọi vào mới là phiền phức.
“Bây giờ, cậu có thể qua bên khu Bích Vân trước, không có ai ở đó, bọn phóng viên chồm hổm chờ đợi bên đó bị vụ trên đường cao tốc hấp dẫn rồi, cậu mau lên!” Giọng nói không kiên nhẫn của Lạc Phàm Vũ từ trong điện thoại vang lên.
“Cậu sử dụng phương pháp quái quỷ gì đó?” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày.
“Giả tai nạn giao thông, cậu chết tiệt, sau khi giải quyết xong chuyện này thì đền cho mình chiếc xe có nghe hay không! Mẹ kiếp đồ chó, khó chơi chết đi được!” Lạc Phàm Vũ tức giận bực bội chửi mấy câu.
Nam Cung Kình Hiên không để ý anh đang kêu gào tí ti nào thẳng tay cúp điện thoại.
Khu Bích Vân.
Trước khi qua đây Nam Cung Kình Hiên đã lạnh lùng cảnh cáo bảo vệ gác cổng mấy câu, may mắn là người của Lạc Phàm Vũ làm việc không có sai lầm gì, lúc này anh mới đi lên lầu, Nam Cung Kình Hiên mở cửa ra, đi quanh một vòng nhưng không nhìn thấy bóng dáng kia như dự đoán.
Đáng chết….. Cô không có ở đây? !
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!