Bóng đêm đen như mực thâm trầm phủ xuống.
Đã trễ thế này, cô ấy có thể dẫn theo con trai đi chỗ nào?
Khớp xương mấy ngón tay thon dài trắng bệch, siết thật chặt, trong kính chiếu hậu phản chiếu gương mặt tuấn tú tái nhợt, ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sự nhu tình, chăm chú nhìn bãi biển và thành thị mênh mông bao la phía bên dưới đường cao tốc, đột nhiên cảm thấy vô vọng và mờ mịt.
Vô vọng như thế mờ mịt như thế.
Sao đến bây giờ, mới có thể phát hiện ra lúc còn trẻ mình đã từng làm sai nhiều chuyện như vậy? Lại còn đợi đến khi có người xé toạt vết thương đầm đìa máu tươi này, anh mới biết lỗi lầm của mình có bao nhiêu thái quá.
—— Cho tới lúc này, anh cũng đã biết Tiểu Ảnh là con trai của mình.
—— Anh cũng nên biết, cô, Dụ Thiên Tuyết là một người quật cường như thế, làm sao có thể cho phép bé con của mình bị người ta hủy diệt như vậy.
Nam Cung Kình Hiên nhắm mắt lại, nhớ tới cái ngày kia vào năm năm trước, sắc trời đều là màu xám trắng, anh tưởng tượng, trong khoảnh khắc sau cùng cô bị đẩy lên bàn mổ một cách quyết tuyệt như thế nào, kìm phẫu thuật sáng bóng lạnh như băng đâm vào trong thịt non trắng như tuyết, máu tươi đầm đìa chảy theo dòng, cô quỳ xuống, cầu xin chút hy vọng sống sót sau cùng cho bé con của mình…..
Đột nhiên Nam Cung Kình Hiên nắm chặt tay lái, siết chặt thật chặt, hai bàn tay run rẩy nổi gân xanh.
Nói cho anh biết em đang ở đâu…..
Thiên Tuyết….. Là lỗi của anh….. Nói cho anh biết em ở đâu…..
*****
Sóng biển dâng lên tầng tầng lớp lớp.
Gió thổi tung mái tóc dài của Dụ Thiên Tuyết, trong bóng đêm lờ mờ, cô nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt trong lòng bàn tay mình, đôi mắt vẫn còn nhạt nhòa nước mắt ngồi xổm người xuống nhìn con trai, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú động lòng người của Tiểu Ảnh không có bất kỳ cảm xúc gì.
“Tiểu Ảnh, thật xin lỗi….. Có một số việc mẹ vẫn chưa nói cho con biết, mẹ không muốn cho con biết những chuyện kia, đó không phải là chuyện tốt đẹp gì…..” Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng giải thích, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con trai, chỉ sợ câu bé không chịu nổi.
“Mẹ!” Tiểu Ảnh nghiêng đầu qua nhìn cô: “Tại sao ba không cần con?”
Chóp mũi của Dụ Thiên Tuyết chua xót mãnh liệt một hồi, run rẩy rơi nước mắt, đột nhiên cô nghẹn lời.
“Tiểu Ảnh vẫn còn chưa sinh ra, ba cũng không biết Tiểu Ảnh là nam hay nữ, có phải là một đứa bé rất ngoan hay không, có khỏe mạnh hoạt bát đáng yêu hay không, vì sao ba không cần con?” Tiểu Ảnh khăng khăng hỏi, nhất định phải hỏi cho ra đáp án.
Cả người Dụ Thiên Tuyết run rẩy, ôm chặt lấy bóng dáng nhỏ bé, trái tim đau như bị đao cắt.
Tiểu Ảnh bị ôm chặt có chút hít thở không thông, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ đỏ lên, tất cả tâm tình đè nén trong lòng cũng bạo phát ra, trong đôi mắt trong trẻo có hận ý ngập trời, từ trước tới nay cậu bé cũng không có khóc, bây giờ thì hốc mắt cũng đã đỏ hồng.
“Tại sao mẹ không nói cho Tiểu Ảnh biết sớm một chút là ba không cần con? Tiểu Ảnh vẫn luôn cảm thấy mình có ba, cho dù là đã chết không có ở đây giống như ông bà ngoại, so hiện tại cũng tốt hơn! Mẹ là kẻ lường gạt….. Tại sao mẹ lại gạt Tiểu Ảnh!” Tiểu Ảnh tránh khỏi ngực của cô, hốc mắt đỏ hồng dâng tràn nước mắt, ngón tay run rẩy kịch liệt chỉ về phía cô, lồng ngực cũng phập phòng dữ dội.
“Tiểu Ảnh…..” Nước mắt của Dụ Thiên Tuyết cũng rớt xuống, đưa tay muốn kéo cậu bé lại.
“Rốt cuộc các người làm ba mẹ như thế nào! Không cần con vì sao còn sinh ra con!” Tiểu Ảnh lui về phía sau một bước hướng về phía cô gào thét, nước mắt lăn dài xuống, thân thể non nớt run rẩy kịch liệt.
“Tiểu Ảnh, là mẹ có lỗi với con, Tiểu Ảnh….. Con đừng chạy!” Đột nhiên Dụ Thiên Tuyết nóng lòng kêu một tiếng, hướng về phía bóng dáng bất thình lình xoay người chạy mất của Tiểu Ảnh mà đuổi theo.
Gió biển thổi vù vù, Tiểu Ảnh dùng hết toàn lực chạy trốn, giầy cũng loạng choạng trôi vào trong nước biển, nhưng cậu bé vẫn chạy băng băng.
Trái tim của Dụ Thiên Tuyết đau đớn như tê liệt, kêu tên cậu bé rồi đuổi theo, kéo cậu bé trở lại ôm ở trong lồng ngực mình, ở xa xa sóng biển tràn đầy trời đất cuốn tới đây, cô mặc kệ, chỉ gắt gao ôm con trai vào trong lồng ngực của mình.
Tiểu Ảnh nằm áp chặt ở vai mẹ, khóc lớn ra tiếng.
Đứa nhỏ này từ nhỏ cũng rất ít khi khóc, cho dù là thời điểm sinh mạng bị đe dọa phải nằm ở trong bệnh viện cũng chỉ lôi kéo tay của Dụ Thiên Tuyết không buông, một giọt nước mắt cũng không rơi, nhưng bây giờ, cậu bé ôm mẹ gào khóc như một đứa trẻ thật sự, mang tất cả uất ức tủi thân trong lòng mà khóc rống lên.
Dụ Thiên Tuyết cùng khóc theo con trai, khóc không thành tiếng, sóng biển che mất tiếng khóc của hai mẹ con, nhưng không bao phủ được nỗi đau trong lòng của bọn họ.
………
Hồi lâu sau Tiểu Ảnh mới ngưng khóc thút thít, áp chặt rồi lại áp chặt bờ vai của mẹ, đôi mắt trong suốt lại lấp lánh sáng.
“Mẹ, mẹ đừng khóc, Tiểu Ảnh không trách mẹ.” Con trai giơ bàn tay nho nhỏ lau gương mặt của mẹ, oa oa nói.
Dụ Thiên Tuyết ôm cậu bé lên, ngồi lên trên băng ghế bên cạnh, giúp cậu bé cởi giầy và vớ ướt đẫm ra để qua một bên, ôm lấy cậu bé thật chặt: “Tiểu Ảnh ngoan, là mẹ vô dụng, không bảo vệ con thật tốt.”
Tiểu Ảnh hơi ngớ ra, bỗng nhiên chân không đứng ở trên ghế ngồi, hai cánh tay vòng chặt cổ của mẹ.
“Mẹ, bắt đầu từ hôm nay Tiểu Ảnh sẽ bảo vệ mẹ!” Tiểu Ảnh cao giọng tuyên bố, trong mắt lấp lánh sáng ngời: ” Cuối cùng thì Tiểu Ảnh cũng biết ban đầu ba làm thế nào bắt nạt mẹ rồi, tất cả người một nhà của ông cụ kia đều là trứng thối bại hoại, không thể tha thứ cho trứng thối bại hoại! Mỗi một sự kiện bọn họ bắt nạt mẹ Tiểu Ảnh đều nhớ kỹ, nhất định Tiểu Ảnh phải làm cho bọn họ trả giá thật lớn, phải nói xin lỗi mẹ!”
Dụ Thiên Tuyết có hơi kinh ngạc, kéo bàn tay nhỏ bé lại, ủ ấm ở trong lòng bàn tay mình.
Cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói: “Tiểu Ảnh, những chuyện này con không nên quan tâm thay mẹ, con chỉ là trẻ con, học hành tốt là được rồi, năm đó mẹ thật sự đã từng chịu uất ức, nhưng mà bây giờ mẹ không muốn có nửa điểm quan hệ cùng với bọn họ, lui tới cùng những người có phẩm hạnh đạo đức thì thái độ đối nhân xử thế của mình cũng sẽ cao hơn, con là trẻ con, trong lòng không nên có oán hận, mẹ chỉ hy vọng con *kiện kiện khang khang khoái khoái lạc lạc*, biết không?”
Tiểu Ảnh bĩu môi suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu.
“Mẹ, mẹ nghĩ quá ít, nếu quả thật có thể theo chân bọn họ không có quan hệ gì, vậy ba —— không, đó là chú khốn kiếp, tại sao chú ấy vẫn luôn muốn dây dưa với mẹ? Còn ngày đó mẹ gây gổ cùng với mẹ của Trình Lan Y, miệng của cô ta thật thối, cứ mắng chửi người, Tiểu Ảnh ghét cô ta, ghê tởm cô ta! Mẹ, cũng may là cô ta không đụng phải con, nếu như đụng phải con thì con nhất định sẽ để cho cô ta hối hận vì đã đối nghịch với mẹ của con!”
“Còn có ông cụ kia!” Tiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cau mày nói: “Không thể, nương, tay! Ban đầu mẹ rời khỏi bọn họ thật sự quá đúng, ba chồng như vậy thật là đáng sợ! Còn chồng già như vậy không cần cũng được!”
Mặc dù tâm tình chua xót khổ sở, Dụ Thiên Tuyết vẫn bị lời nói non nớt của Tiểu Ảnh chọc cho cười.
“Tiểu Ảnh, thật sự rất xin lỗi, mẹ sống hai mươi mấy năm nay, người mà mẹ cảm thấy có lỗi nhất chính là dì nhỏ của con, mẹ để cho dì mù ba năm, lãng phí thời gian ba năm, người thứ hai chính là con, mẹ không cho con một người cha tốt cùng gia đình hoàn chỉnh, con có tha thứ cho mẹ không?”
Tiểu Ảnh nghĩ nghĩ một chút: “Vậy mẹ bồi thường cho Tiểu Ảnh đi! Đi coi mắt, tìm một người đàn ông tốt nhất trên thế giới, so với chú Bùi còn tốt hơn, so với baba khốn kiếp tốt hơn, so Tiểu Ảnh cũng phải tốt hơn! Tức chết đám người khốn kiếp kia đã bắt nạt mẹ!”
“Ách…..” Dụ Thiên Tuyết bỗng chốc nghẹn lời, đôi mắt trong veo thoáng qua chút kinh ngạc cùng nghi ngờ….. Coi mắt? Hình như cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng bây giờ nhìn lại, thật sự là không thể để cho Tiểu Ảnh cả đời không có cha được?
Coi mắt, đây cũng là biện pháp mà khi cùng đường cô nghĩ tới.
*Kiện kiện khang khang, khoái khoái lạc lạc: Khỏe mạnh cường tráng, vui vui vẻ vẻ.
“Mẹ.” Tiểu Ảnh bưng lấy mặt cô, nghiêm mặt nói: “Mẹ không nên lo lắng không có ai thích mình, mẹ của con là một người mẹ tốt nhất trên đời, bởi vì mẹ yêu con cho nên liều chết cũng muốn giữ được con, bởi vì yêu dì nhỏ của con cho nên dù khi đó bị người xấu bắt nạt cũng muốn cho dì ra nước ngoài chữa bệnh, hẳn là sẽ có người thương mẹ, sẽ có người đàn ông tốt nhất trên đời này yêu thương mẹ!”
Đêm khuya rét cóng, lòng của Dụ Thiên Tuyết rất áp ấm, ấm áp như mùa xuân.
“Tiểu Ảnh…..” Dụ Thiên Tuyết ôm lấy cậu bé, chú ý tới hai bàn chân trần nho nhỏ, ôm cậu bé lên người mình: “Đến đây, dẫm chân lên người mẹ, nếu không sẽ bị lạnh.”
“Dạ.” Tiểu Ảnh ngoan ngoãn co rúc trong ngực mẹ, ngửa đầu nhìn trăng sao, cố gắng không nghĩ đến những chuyện không tốt kia nữa.
“Tiểu Ảnh, nguyện vọng của con là gì?” Bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết hỏi.
“Làm cho mẹ hạnh phúc!”
“…..” Dụ Thiên Tuyết nghẹn lời: “Mẹ hỏi là nguyện vọng của chính con kìa?”
“Phát triển ra game lớn nhất thế giới, để cho toàn bộ thương nhân kinh doanh game trên thế giới tới sùng bái con, sau đó kiếm tiền làm cho mẹ hạnh phúc!”
“…..”
*****
Rạng sáng mới về đến nhà, sáng sớm lại theo đồng hồ sinh học rời giường đi làm, đầu óc Dụ Thiên Tuyết khó tránh khỏi mê man một chút.
Gọi điện thoại xin phép nghỉ học cho Tiểu Ảnh, cô vội vàng chạy tới công ty.
Lúc ra cửa mới phát hiện, bên cạnh bồn hoa dưới lầu có tro cùng tàn thuốc đầy đất, trong ánh mắt mát lạnh của Dụ Thiên Tuyết thoáng qua chút nghi ngờ, nhưng cũng không để ý lắm, trực tiếp đón xe đi làm.
Thật không ngờ, sáng sớm đã nhận được lời mời của vị khách thần bí đó.
Dụ Thiên Tuyết ngồi trên ghế, chăm chú nhìn địa chỉ và số điện thoại đang cầm trong tay, chữ viết mạnh mẽ có lực cùng với ký tên như rồng bay phượng múa, do dự không biết có nên đến nơi hẹn hay không.
—— hôm nay cô thật sự mệt muốn chết, sợ ứng phó không nổi với vị khách này.
Ngón tay nhỏ nhắn yếu ớt xoa huyệt thái dương, điện thoại trên bàn vang lên, Dụ Thiên Tuyết liếc mắt nhìn, thấy ba chữ ‘Bùi Vũ Triết’, cô cũng không muốn bắt máy, tối hôm qua điện thoại di động rung cả đêm cô đều không quan tâm, trực tiếp tắt máy, sáng nay mở máy không ngờ vẫn còn gọi tới, người đàn ông này gọi cả đêm hay sao?!
Muốn chuyên tâm làm việc chốc lát, điện thoại di động vẫn ong ong vang như cũ.
Dụ Thiên Tuyết không còn cách nào, bắt máy hỏi: “Anh có chuyện gì không?”
“Tiểu Tuyết.”
Nghe giọng nói này Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, lập tức phản ứng kịp, ngữ điệu đột nhiên thong thả, nhẹ giọng: “Dì Bùi.”
“Tiểu Tuyết, chuyện hôm qua Vũ Triết đã nói với dì, nó nhất thời xúc động mới nói những lời không nên nói làm cho cháu tức giận phải không?”
Dụ Thiên Tuyết có cảm giác nhức đầu, hàng mày thanh tú hơi nhíu lại, dịu dàng nói: “Không có….. Xin lỗi dì Bùi, cháu biết dì về nước hôm qua, là cháu tùy hứng không có qua ăn cơm với dì”
“Ha ha, không sao, tối nay mang theo Tiểu Ảnh đến đây đi, đúng lúc Vũ Triết cũng muốn nói xin lỗi với cháu.”
Hơi thở Dụ Thiên Tuyết có hơi bình ổn, do dự chốc lát vẫn là đáp ứng: “Dạ, buổi tối cháu đón Tiểu Ảnh rồi sẽ qua.”
Cúp điện thoại, điện thoại bàn lại bắt đầu vang lên.
Dụ Thiên Tuyết không có cơ hội thở, nhấc điện thoại: ” Quản lý Chương.”
“Ngoài cổng có xe đang đợi cô, dọn dẹp một chút rồi đi ngay lập tức, vị khách kia cũng không thích buổi tư vấn đầu tiên đã đến trễ.”
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, nhìn danh thiếp trên tay một chút, bỗng nhiên nghẹn lời.
“Đợi….. Đợi đã…..! Tôi còn chưa xác định có đi hay không, tôi….. Chưa chuẩn bị xong!” Lòng cô như lửa đốt, cuống quít giải thích.
“Cô muốn chuẩn bị cái gì? Phải chuẩn bị chính là đầu óc của cô, nhanh lên một chút!”
Đến đây thì điện thoại bị ngắt, tiếng tút tút liên hồi như thúc giục đòi mạng, Dụ Thiên Tuyết đặt điện thoại xuống, đứng dậy soi gương sửa sang lại bản thân, may mà trước đây mang theo phấn mắt màu cam nên có thể che đi quầng thâm, cầm bản ghi chép và bút trên bàn lên bỏ vào trong túi xách, lấy áo khoác, đứng dậy đi ra cửa.
Không sao, dù làm không được tốt cũng phải thử một lần! Thiên Tuyết, cố gắng lên!
*****
Một chiếc Bugatti màu trắng xuất hiện ở trước mặt.
Dụ Thiên Tuyết ngồi vào trong xe, thấy lái xe chính là một người đàn ông xa lạ, mà quản lý Chương thì ngồi ở ghế sau.
“Lần này tôi cùng đi với cô, cũng xác nhận quy củ giúp cô một chút, sau này cô phải tự đi.” Quản lý Chương nói.
Dụ Thiên Tuyết gật đầu, lặng lẽ trầm mặc.
Cô cũng không hiểu lắm về yêu cầu của vị khách này thì làm sao mà thực hiện —— không cho người tư vấn nhìn dung mạo của anh ta, như vậy thì chỉ có thể cách một tấm rèm nói chuyện hay sao? Còn không cho hỏi những chuyện đã từng trải qua cũng không cho hỏi thân phận thật sự, vậy thì bọn họ có thể ngồi tán gẫu chuyện gì?
Đợi chút —— đối phương là nam là nữ?
Dụ Thiên Tuyết hơi đỏ mặt khi hỏi vấn đề này.
Quản lý Chương cười cười: “Đến nơi thì cô sẽ biết.”
Dụ Thiên Tuyết càng thêm trầm mặc, cảm giác nếu như không phải là sắp xếp của công ty, cô cơ hồ cho rằng đây là một vụ án lừa gạt, nhất là khi cô xuống xe, trong nháy mắt mắt đã bị một băng vải đen bịt kín, cô gần như muốn lui bước!
“Quản lý Chương, đây là…..” Lòng bàn tay của Dụ Thiên Tuyết đổ mồ hôi, mấy ngón tay mảnh khảnh chạm tới đôi mắt đã bị buột miếng vải đen, khẩn trương kêu anh ta.
“Đối phương muốn giữ bí mật thân phận thật sự cùng tướng mạo, Thiên Tuyết, cô chịu đựng một chút đi.” Giọng quản lý Chương vang lên bên tai.
Dụ Thiên Tuyết cau mày càng lúc càng sâu, theo bản năng siết chặt túi xách, tính toán xem nếu có tình huống gì thì phải báo cảnh sát lập tức!
Tình huống thế này….. Thật sự rất quỷ dị!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!