Nhất thời Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt, vẻ mặt giận dỗi, thụt cùi chỏ về phía sau.
Ngực của Nam Cung Kình Hiên bị cô đụng vào, một chút cau mày cũng không có, ngược lại ôm cô chặt hơn, êm ái cười rộ lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của mọi người trong phòng ăn cũng hướng về phía bên này, cậu bé trai xinh đẹp mà cao ngạo kia đang kinh ngạc ngơ ngẩn nhìn người đàn ông và người phụ nữ ngồi đối diện thân mật, cũng cảm thụ được ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ của mọi người chung quanh, trong trái tim nho nhỏ dâng lên một loại cảm giác không giải thích được ——
A, thì ra là cảm giác có đàn ông ở bên cạnh mẹ…… Là như thế này nha.
*****
La Tình Uyển lại bắt đầu thường xuyên xuất hiện tại nhà Nam Cung.
Nam Cung Kình Hiên trở về lúc bầu trời đầy sao, khóa xe kỹ lưỡng, nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía phòng khách.
Đèn đuốc sáng trưng, trên ghế salon, La Tình Uyển đang dịu dàng dỗ dành Nam Cung Dạ Hi, giống như một nữ thần xinh đẹp, ánh mắt nhu hòa, lời nói nhẹ nhàng, tay vỗ vỗ lưng của cô ta.
“Tên đàn ông khốn kiếp đáng chết kia, em muốn ly hôn!!” Nam Cung Dạ Hi ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt.
La Tình Uyển cười nhẹ, nâng tách trà lên uống một hớp: “Em nhìn em đi, tại sao lại kéo đến chuyện ly hôn? Y Y cũng đã lớn như vậy rồi, em còn muốn ly hôn?”
“Tại sao em không thể nghĩ tới chuyện ly hôn? Em rất già sao?” Nam Cung Dạ Hi giận đến cặp mắt đỏ bừng, giơ tay quẹt nước mắt hung hăng nói: “Thời điểm em gả cho anh ta mới bao nhiêu tuổi? Vì anh ta mà mang thai khi còn trẻ như thế, đi theo anh chưa từng có một ngày hạnh phúc, lại không thể giống như người khác sau khi sinh con thì ném cho người giúp việc nuôi là được! Còn không phải là em tự mình nuôi sao! Hiện tại thì tốt rồi, con gái lớn như thế, đổi lại chính anh ta bắt đầu ở bên ngoài càn rỡ làm loạn, em đã mở một mắt nhắm một mắt, kết quả còn ầm ĩ đến trước mặt em, anh ta còn muốn sống hay không?”
La Tình Uyển khe khẽ tựa vào chỗ ngồi, nhàn nhạt cười.
“Đàn ông trên thế giới này, phần lớn đều có thói hư tật xấu, em đừng luôn khờ dại hy vọng xa vời là bọn họ có thể hiểu khổ tâm của em.” La Tình Uyển nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Không phải là chị đã nhắc nhở em rồi sao? Không nên cho đàn ông vừa đi công tác trở về ‘ngạc nhiên vui mừng’ gì đó, không cẩn thận vui mừng sẽ biến thành kinh sợ, hiện tại bị chị nói trúng phải hay không?”
“Chị Tình Uyển!!” Nam Cung Dạ Hi khóc nức nở kêu lên: “Chị đừng bỏ đá xuống giếng nữa! Em cũng đang rất khổ sở đây!”
La Tình Uyển vẫn cười, lắc lắc đầu.
“Em khổ sở cái gì hả? Không phải em cầm giày cao gót đuổi người phụ nữ đó từ trên lầu xuống dưới lầu sao? Hiện tại làm cho cả công ty đều biết ông chủ của bọn họ ăn vụng, vợ của anh ta là hình tượng người đàn bà chanh chua, em khổ sở cái gì? Đánh chưa thoải mái sao?” La Tình Uyển quay mặt qua, nhẹ nhàng hỏi.
Nam Cung Dạ Hi suýt nữa nhảy dựng lên, mắt đỏ hồng, cả người run rẩy: “Em không nên đánh cô ta sao? Con đàn bà hèn hạ đó, ngày đầu tiên chồng em trở về lại leo lên giường của cô ta! Thời điểm em xông vào có thư ký ngăn cản, em tiến vào con đàn bà kia còn hỏi Trình Dĩ Sênh em là ai! Ngay cả em là ai mà cô ta cũng không biết? Vậy em sẽ để cho cô ta biết, để cả đời cô ta không quên em là ai!”
Nam Cung Kình Hiên chầm chậm bước lên bậc thang, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi mang theo mị hoặc đi tới.
“Cả đời mày hẳn là khó quên lần này dạy dỗ mới đúng.” Giọng nói trầm thấp vang lên, đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên rét lạnh, ngón tay thon dài kéo lỏng cà vạt, lạnh lùng nói: “Đây cũng không phải là lần đầu tiên mày nhìn thấy Trình Dĩ Sênh ở trên giường cùng phụ nữ khác đúng không? Bài học kinh nghiệm cho mày chưa đủ phải không?”
Nam Cung Dạ Hi trợn mắt, suýt nữa bị lời nói của anh ruột làm cho tức mà ngất đi.
“A….. Em quên, em quên đàn ông trên đời này đều là một dáng vẻ! Anh trai, chẳng phải anh cũng thế à!” Nam Cung Dạ Hi giận đến trợn mắt, chỉ vào Nam Cung Kình Hiên nói: “Không phải là thời điểm mới đính hôn với chị Tình Uyển anh còn bị Dụ Thiên Tuyết đó quyến rũ tới quyến rũ lui, anh còn ở trước mặt chị Tình Uyển dẫn con đàn bà hèn hạ kia về nhà! Dù Trình Dĩ Sênh có ghê tởm đến đâu cũng còn tốt hơn so với anh, ít nhất anh ta không dám đối xử với em như vậy!”
“Cậu ta không dám đối xử với mày như thế là bởi vì tài sản bên Nam Sơn vẫn chưa hoàn toàn chuyển qua tên của cậu ta, năm nay là năm cuối, sẽ sang tên hoàn toàn.” Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên lạnh hơn, bên môi là nụ cười nhàn nhạt khinh bỉ: “Biết mình ngu chưa? Cái này mà cũng không hiểu!” Mắt thấy Nam Cung Dạ Hi chấn động, khẩn trương mà hốt hoảng nghĩ ngợi, La Tình Uyển đứng dậy, trong đôi mắt mang theo sự quyến luyến cùng mê say, bước tới trước, nở nụ cười yếu ớt mà xinh đẹp: “Về rồi?”
Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm La Tình Uyển, sắc mặt trầm tĩnh, nhàn nhạt gật đầu một cái.
“Anh cũng đừng nói nhiều lời kích thích Dạ Hi như vậy, Dĩ Sênh vẫn đối xử tốt với cô ấy, chẳng qua là chính cô ấy ngờ vực vô căn cứ, vốn bị uất ức, là anh trai không giúp cô ấy mà còn trách mắng thì kêu cô ấy phải làm sao đây.” La Tình Uyển nhẹ nhàng hít một hơi, dịu dàng khuyên lơn Nam Cung Kình Hiên.
Nam Cung Kình Hiên hừ lạnh một tiếng, treo chìa khóa lên trên vách tường, sau đó đi lên lầu.
La Tình Uyển ngẩn ra, lưỡng lự một chút, bước theo anh.
Nam Cung Dạ Hi nhìn thấy thì sửng sốt, có hơi kinh ngạc, kéo tay La Tình Uyển hỏi: “Chị Tình Uyển, anh trai em….. Sao thế này, hai người hòa thuận rồi hả?”
La Tình Uyển có hơi xấu hổ, muốn mở miệng nói “Vốn là anh chị không có ầm ĩ gì lớn”, nhưng Nam Cung Kình Hiên đã quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng như băng: “Phụ nữ ngoan một chút thì ai cũng yêu, nói năng phải khéo léo, đi theo Tình Uyển học một ít đi!”
Ngay tức khắc Nam Cung Dạ Hi cứng họng: “Anh…..”
Trong lòng La Tình Uyển có chút rung động cùng ấm áp, cười nhẹ, vỗ vỗ mặt của cô ta an ủi, sau đó đi theo anh lên lầu.
“Chị Tình Uyển, chị….. Chị thấy sắc quên bạn! Thấy ông xã quên cô em chồng!” Nam Cung Dạ Hi nhìn bọn họ ân ái, trong lòng có chút chua xót, dậm chân nói.
Chẳng qua là cô ta lại càng tò mò hơn, rốt cuộc chị Tình Uyển dùng biện pháp gì thu thập anh trai phải ngoan ngoan ngoãn ngoãn? Thật là lợi hại!
“Được rồi, lát nữa chị xuống với em.” La Tình Uyển trấn an cô ta, cười yếu ớt nói.
*****
Dưới bóng đêm mập mờ, Nam Cung Kình Hiên lại mở chai rượu đỏ lần nữa.
Rượu đỏ năm 82, nếm ở trong miệng tinh khiết và thơm mát lành lạnh, người phụ nữ ở sau lưng chậm rãi tiến gần sát, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên không có chút nhiệt độ nào, cũng không có hứng thú chăm sóc người phụ nữ sau lưng.
“Hôm nay, lúc em đi ngang qua World Trade Center, nhìn thấy anh qua cửa sổ của một nhà hàng——” La Tình Uyển trực tiếp nói: “Còn có hai mẹ con Dụ Thiên Tuyết, hôm nay các người ăn cơm ở đó?”
Nam Cung Kình Hiên nheo mắt, một cảm giác lạnh như hàn băng lan tràn trong lòng, khóe môi tuấn dật nở nụ cười lạnh.
“Em theo dõi tôi?” Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của anh quay lại, dáng vẻ cao lớn mà ưu nhã mị hoặc.
Một chút âm lãnh khiến La Tình Uyển rùng mình, cô ta lắc đầu: “Em chưa từng theo dõi hai người, chỉ là trùng hợp đi qua nơi đó nên nhìn thấy, em nghĩ anh tìm họ là có chuyện, cho nên em không gọi điện thoại cho anh ngay lúc đó.”
Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên khẽ nheo lại một cách nguy hiểm, bước qua, nắm lấy cằm của cô ta, cẩn thận quan sát mặt cô ta một chút, cười lạnh.
“Không nên quá thông minh, tôi không thích phụ nữ quá thông minh, đần một chút mới tốt.” Trong tiếng nói có sự u ám nhàn nhạt.
La Tình Uyển nhìn chằm chằm vào hai mắt của anh, nhẹ giọng nói: “Vậy anh có thể nói cho em biết anh tìm cô ta làm gì cái hay không?”
Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên băng lãnh, lạnh giọng nói: “Ông cụ hi vọng nhận cháu nội về nhà, em có hiểu hay không?”
La Tình Uyển giật mình.
Nam Cung Kình Hiên thoáng nở nụ cười: “Tôi đã sớm biết em rất thông minh, chuyện đứa nhỏ tôi chưa nói, hẳn là không có ai trong nhà Nam Cung tiết lộ với em, thế nhưng bản thân em cũng đã biết rất rõ, quả nhiên, tôi đã đánh giá thấp em.”
La Tình Uyển lắc đầu, biện giải cho mình: “Em có rất nhiều đường dây có thể biết tin này, huống chi, lần trước đứa bé kia tới nhà Nam Cung em cũng đã gặp qua, là Dạ Hi nói cho em biết.”
Nam Cung Kình Hiên không có hứng thú nghe những điều này, cũng không muốn giải thích gì thêm cùng cô ta.
Nhưng La Tình Uyển không chịu nổi loại trầm mặc này, trong lòng cô ta có phần rối loạn, rõ ràng Nam Cung Kình Hiên đã nói đối với Dụ Thiên Tuyết anh rất thất vọng, anh không cần người phụ nữ đã lên giường cùng đàn ông khác, hẳn là anh sẽ không quay lại với Dụ Thiên Tuyết! Thế nhưng hôm nay nhìn thấy bọn họ ăn cơm, gương mặt anh tươi cười, quả thật bọn họ chung đụng vô cùng hài hòa, giống như là người một nhà vậy, ở xa xa La Tình Uyển nhìn qua cửa sổ xe, trái tim như bị kim châm nhói đau, rất đau rất đau.
Nhẹ nhàng đi tới, từ sau lưng nhốt chặt thắt lưng tinh tráng to lớn của anh, La Tình Uyển dán sát cả thân thể mềm mại của mình vào lưng anh, trong đôi mắt xinh đẹp có chút buồn tủi.
“Anh giải thích một chút với em không được sao? Em chỉ muốn biết vì cái gì mà các người lại ăn cơm cùng nhau, anh đã nói qua, anh sẽ không quay lại với Dụ Thiên Tuyết.” Có chút bất lực, La Tình Uyển khàn giọng hỏi.
“Tôi không phải muốn cô ta.” Nam Cung Kình Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương ở ngang hông, kéo cô ta qua bên cạnh mình: “Tôi muốn chính là đứa nhỏ, thay vì để ông già đốt tiền đi đổi đứa nhỏ về, không bằng khiến người phụ nữ kia cam tâm tình nguyện nhường con cho tôi, cũng vừa khéo, hiện tại cô ta bị tôi lừa xoay mòng mòng, còn tưởng rằng tôi không quan tâm cô ta bất trung —— em cũng biết, Dụ Thiên Tuyết chính là hơi bướng bỉnh một chút, nhưng tâm tư của cô ta vẫn rất đơn thuần, còn lâu mới sâu xa được như em.”
La Tình Uyển ngờ vực nghe anh nói, cuối cùng lại vẫn không biết có nên tin tưởng anh hay không.
“Chẳng qua tôi ngược lại rất tò mò ——” Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lần nữa: “Em sẽ rộng lượng đến nước này sao? Tôi có con riêng ở bên ngoài, cũng đã năm tuổi, em cũng có thể bao dung?”
La Tình Uyển kinh ngạc nhìn anh, thậm chí có chút cảm động, người đàn ông này, rốt cuộc có thể từ góc độ của cô mà suy xét vấn đề.
“Đó là con trai của anh, em không có biện pháp nào, đến cùng thì em đâu thể nào thay đổi quan hệ cha con giữa anh với nó, hơn nữa em hiểu rõ, coi như anh không cần đứa bé này, khẳng định là bác Nam Cung cũng kiên trì để đứa nhỏ nhận tổ quy tông.” La Tình Uyển ngẫm nghĩ, cười yếu ớt nói tiếp: “Thật ra thì cũng không phải là em sẽ không sinh con, hiện tại để đứa bé này vào nhà cũng không có vấn đề gì, mặc dù em không rộng lượng đến mức xem nó như con ruột, nhưng tiếp nhận hay không cũng không thành vấn đề, bởi vì đây không chỉ là con trai của Dụ Thiên Tuyết, đây còn là con trai của anh.”
Nam Cung Kình Hiên híp mắt nhìn cô ta chằm chằm, nụ cười thâm trầm: “Thật đúng là hào phóng!”
La Tình uyển ngẩng mặt lên, ánh trăng như phủ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta một tầng sương mỏng.
“Nếu như em không đủ rộng lượng, căn bản cũng không thể ở lại bên cạnh anh lâu thế này, còn nhớ thời điểm ở nước ngoài có biết bao nhiêu thiếu nữ vây lượn bên cạnh anh không? Chẳng qua khi ấy anh rất cao ngạo, cao ngạo đến một người cũng không nhìn, sau đó em vì sự nghiệp của chính mình đi Paris ba năm, anh muốn như thế nào em đều chiều theo anh, dù sao thì lúc ấy em cũng không ở bên cạnh anh, nhưng sau khi em trở về……” Ký ức chua xót, trái tim thương tổn đau nhói, trong mắt La Tình Uyển như vần vũ gió mây, sợ run một giây rồi nhẹ nhàng cười rộ lên: “Không nói nữa, anh cũng biết yêu cầu của em rất thấp, chỉ cần anh vẫn ở bên cạnh em là tốt rồi.”
Nam Cung Kình Hiên cảm giác được mùi vị châm chọc, đôi mắt anh tràn đầy sự lạnh bạc. t
“Vậy sao? Vậy nếu tôi kết hôn, vẫn đối xử em như thế thì sao?” Nam Cung Kình Hiên lặng lẽ nói bên tai cô ta, giọng khàn khàn: “Thật sự là em sẽ có con, nhưng nếu tôi không cho em cơ hội, em với ai sinh?”
La Tình Uyển nheo mắt, cảm thụ sự ác liệt, nghi kỵ, lạnh lùng của anh.
“Kình Hiên, giữa chúng ta không có cừu hận, đừng luôn lạnh lùng đối đãi với em quyết liệt như vậy.” La Tình Uyển nhẹ giọng: “Anh vẫn nhớ những chuyện trước kia đúng không, trời sinh anh có thành kiến đối với phụ nữ, trước kia anh rất tốt với Dạ Hi, sau này bởi vì chuyện của Dụ Thiên Tuyết anh không còn tốt với Dạ Hi nữa, nhưng em thì sao đây? Em với anh không có bất kỳ cừu hận gì, xin anh hãy thoải mái một chút, không nên ép chính mình phải thù hận, có thể không?” La Tình Uyển tiến lên, nhẹ nhàng nắm tay của anh.
Nam Cung Kình Hiên đang đứng ở bên người cô ta, thế nhưng trong mắt của anh chỉ có hình ảnh của Dụ Thiên Tuyết.
Đã trễ thế này, chắc là Tiểu Ảnh đã ngủ say, một mình cô cô đơn ở trong nhà trọ!
“Kình Hiên?” La Tình Uyển kêu anh một tiếng.
Nam Cung Kình Hiên hồi hồn, lạnh nhạt nói: “Đã rất trễ, em có thể đi về.”
La Tình Uyển ngẩn ra, theo bản năng liếc nhìn trang phục thấp ngực của mình, đơn độc ở cùng anh trong một không gian lâu như thế, cư xử dịu dàng như thế, vậy mà cũng không thể khiến anh có một chút phản ứng.
Điện thoại di động vang lên, là Lạc Phàm Vũ gọi tới.
“Kình Hiên, hiện tại có rảnh không?” Giọng của Lạc Phàm Vũ nghiêm chỉnh khó có được.
Nam Cung Kình Hiên liếc nhìn người phụ nữ đang đứng ở sân thượng vịn lan can hóng gió một cái, cau mày, lạnh nhạt nói: “Cậu nói đi.”
“Chuyện cậu kêu mình điều tra có chút đầu mối, còn nhớ tên phục vụ trẻ tuổi chúng ta tìm ngày đó không? Một tuần sau cậu ta liền từ chức, hiện giờ đang làm thẻ thông hành đi Hongkong, cùng đi với mẹ của cậu ta, mình đã dò la qua, tạm thời không ai biết tại sao cậu ta lại đột ngột từ chức không làm, cũng không ai biết cậu ta đi Hongkong làm cái gì.” Lạc Phàm Vũ nghiêm túc nói.
“Mình biết rồi.” Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt nói, tầm mắt dừng ở bóng lưng của La Tình Uyển: “Chuyện còn lại để mình lo.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!