Nói xong, anh kéo Dụ Thiên Tuyết đứng dậy, bàn tay nắm chặt cổ tay cô, hướng về phía nhà trọ đi tới.
“Anh buông tôi ra….. Nam Cung Kình Hiên, anh buông tôi ra!” Dụ Thiên Tuyết muốn giãy thoát, nhưng sức lực của anh lớn đến mức dọa người, xương cổ tay của cô cũng bị anh bóp vô cùng đau, rất đau.
Sau lưng đã có cảnh sát đã tới, Tiểu Ảnh vội vàng nhờ chú cảnh sát chăm sóc Bùi Vũ Triết bị thương nằm trên mặt đất, ra sức chạy một mạch đuổi theo chú hư hỏng và mẹ.
“Chú hư hỏng, chú mau buông mẹ ra, nếu không cháu báo cảnh sát!” Ở phía sau, Tiểu Ảnh phô trương thanh thế.
Nam Cung Kình Hiên quét ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu bé tuấn tú sau lưng, chỉ một ánh mắt giao hội đã hiểu ý tứ lẫn nhau, Nam Cung Kình Hiên biết đứa nhỏ này thông minh tới cực điểm, anh cũng đồng ý cách nói chuyện này giữa hai cha con, nút thắt ở trong lòng của Dụ Thiên Tuyết, chỉ có anh – Nam Cung Kình Hiên mới biết cách tháo mở.
Nháy mắt đã tới nhà trọ, dì chủ nhà cũng đang đi ra ngoài.
“Phiền dì giúp chúng tôi chăm sóc Tiểu Ảnh một lát, chúng tôi có chuyện cần giải quyết.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng bỏ lại một câu.
Dì chủ nhà sững sờ, còn chưa kịp nói gì thì bọn họ đã bỏ lại cậu bé đi lên lầu.
“Chú!” Ở phía sau, Tiểu Ảnh kêu một tiếng.
Nam Cung Kình Hiên quay đầu lại, thấy Tiểu Ảnh đứng ở nơi khuất sáng, giơ một ngón tay lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ lạnh lùng xưa nay chưa từng có: “Cháu chỉ cho chú một cơ hội, qua lần này, chú dỗ mẹ không xong, cháu sẽ không cho cơ hội nào nữa.”
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên bốn bề dậy sóng.
Nắm thật chặt tay của Dụ Thiên Tuyết, anh siết chặt thêm mấy phần một lần nữa, nghĩ rằng, mặc kể có phải là cơ hội cuối cùng hay không, người phụ nữ này, anh đã quyết định cả đời không buông tay, ý niệm này, chết cũng sẽ không thay đổi.
Suốt dọc đường vùng vẫy về đến nhà, Dụ Thiên Tuyết giãy giụa cũng đã hết sức mệt mỏi.
“Anh còn có biện pháp nào khác không? Tôi ghét anh sử dụng bạo lực, tôi cực kỳ ghét!” Dụ Thiên Tuyết chống tay trên ghế salon, nén giận, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên, nói.
Đóng cửa phòng, Nam Cung Kình Hiên giơ một tay kéo cô vào trong ngực, tha thiết chôn mặt bên trong mái tóc của cô, ngửi mùi hương trên người cô.
“Buông tôi ra…..” Giọng của Dụ Thiên Tuyết đã khàn khàn, thống khổ nhắm mắt lại, bấu víu bờ vai của anh gần như không còn hơi sức đẩy ra: “Anh không cần gạt tôi nữa, tại sao cho tôi hi vọng rồi sau đó lại tước đoạt quyền hạnh phúc của tôi? Anh có biết anh rất tàn nhẫn hay không, tôi hận anh chết đi được…..”
“Anh không có…..” Nam Cung Kình Hiên hít thật sâu mùi hương trên người cô, chóp mũi cùng đôi môi xuyên qua mái tóc như tơ tóc của cô chui vào bên trong dán sát cổ áo cô, liếm láp cần cổ nhạy cảm của cô: “Em đúng là người phụ nữ khó dây dưa, vĩnh viễn cũng chỉ tin tưởng những gì mình thấy, em và anh có gì khác biệt nhau? Anh hiểu lầm em, không phải em cũng hiểu lầm anh giống như vậy sao?”
“Tôi hiểu lầm anh cái gì?” Dụ Thiên Tuyết ngước mắt lên, cắn răng nghiến lợi hỏi: “Anh từng nói với tôi là muốn cùng tôi ở chung một chỗ, nói muốn hủy bỏ hôn ước, sẽ không đi tìm phụ nữ khác, anh từng nói chưa?! Là tôi nghe lầm hay đó là ảo giác của tôi?”
“Anh đã nói…..” Nam Cung Kình Hiên ngước mắt, bưng lấy mặt của cô ở trong lòng bàn tay, giọng nói khàn khàn: “Những điều này anh đều nói qua, anh chưa giải quyết tốt, là lỗi của anh…..”
Anh cau mày thật sâu: “Vốn là anh muốn đợi cô ta lộ ra sơ hở, có đầy đủ chứng cớ thì có thể để cho hai nhà đều đồng ý hủy bỏ hôn ước, anh không cần người phụ nữ tâm kế ác độc như thế ở bên cạnh anh, nhưng bây giờ xem ra em chờ không kịp —— một nụ hôn em cũng hiểu lầm, em xác định nhìn thấy anh và cô ta hôn môi? Hôn nơi nào, em nói xem?”
Đại não Dụ Thiên Tuyết choáng váng, trong lòng vẫn còn tức giận cực độ, nhưng ngẫm lại, thật sự là cô có thêm dầu thêm mỡ một ít.Ở góc độ kia, chẳng qua chỉ nhìn thấy La Tình Uyển nhón chân hôn anh, nhưng anh không có đáp lại.
“Anh gạt tôi…..” Cô cau mày, ngoan cố nói.
“Anh không ngờ tính nhẫn nại của em kém đến vậy.” Nam Cung Kình Hiên siết eo của cô, áp sát để cô dựa lưng trên ghế sofa, hơi thở nóng hổi phả trên môi cô: “Để anh dạy em thế nào gọi là hôn môi, lần sau, đừng nhìn thấy anh đến gần cô ta một chút thì đã cảm thấy anh không đứng đắn, biết chưa?”
Dụ Thiên Tuyết vẫn còn đang mất hồn, đôi môi của Nam Cung Kình Hiên đã hôn lên môi cô.
Dụ Thiên Tuyết né tránh, hơi thở nóng bỏng giống như phỏng da thịt cô, một cái chớp mắt tiếp theo, Nam Cung Kình Hiên đã cố định cằm của cô, vững vàng hôn lên, mạnh mạnh mẽ mẽ vọt vào trong hàm răng khẽ khép lại của cô, hung ác mà nồng nhiệt dây dưa với môi lưỡi của cô.
“…..” Dụ Thiên Tuyết ngăn trở không được, hai tay chống đỡ lưng sofa mềm mại, cảm giác anh đang nặng nề trằn trọc trong cổ họng của mình, nghiền từng bộ vị mẫn cảm bên trong, cuống quít mê muội, hô hấp của cô cũng bị anh cường thế hút đi, ngay tại lúc cô thở dốc sắp hít thở không thông, trong nháy mắt, chính anh truyền hô hấp qua cho cô, cưỡng bách cô tiếp nhận nụ hôn sâu thắm thiết của mình.
Bàn tay ở sau đầu cô vuốt ve, vuốt nhè nhẹ gáy của cô, da thịt mềm nhẵn động lòng người.
Nam Cung Kình Hiên buông đôi môi của cô ra, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô há miệng thở dốc, cả người mềm nhũn ở trong lòng anh.
“Vẫn còn nghi ngờ anh à…..” Nam Cung Kình Hiên chống trán vào trán của cô, hô hấp nặng nề hỏi, tay thăm dò tiến vào áo khoác, phủ lên bầu ngực đầy đặn của cô, ôm chặt cô vào trong ngực, nặng nề xoa nắn.
“…..!” Khoái cảm mãnh liệt đột kích, Dụ Thiên Tuyết hít sâu một hơi, trong mắt là vẻ thất kinh hoảng hốt.
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên giống như đầm nước sâu thăm thẳm, sáng ngời đáng sợ.
“Cảm giác này có quen thuộc hay không? Có phải lâu rồi không có trải qua hay không?” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên càng trở nên khàn đặc, ánh mắt mê ly, siết chặt eo cô đè ép cô trên lưng sofa, chống trán vào trán cô, quan sát cô. truyện chỉ đăng trên dd le quy don
Dụ Thiên Tuyết choáng váng một trận, cố sức chèo chống thân thể của mình, hàng mi rung động kịch liệt: “Không được….. Buông ra…..”
“Không buông……” Nam Cung Kình Hiên khàn giọng nói, đột nhiên kéo áo khoác của cô xuống, quấn vòng quanh hai cổ tay cô, giống như dây thừng buộc chặt cổ tay cô lại, sau đó hôn lên cổ của cô.
“Ách……” Dụ Thiên Tuyết không nhịn được ngửa đầu, cảm giác hai tay bị trói ở phía sau, cả người bị phơi bày ở trước mặt anh.
Nam Cung Kình Hiên tiến công mãnh liệt, môi lưỡi ẩm ướt nóng bỏng quét qua mỗi góc cần cổ của cô, khiến cô kinh hãi không ngừng, cả người liên tục run rẩy, thân thể của anh nặng nề đè ép, trong lúc cô không chú ý, trong nháy mắt lặng lẽ kéo khóa kéo quần cô ra, ngón tay thon dài lướt qua vòng eo mịn màng, khẽ dùng sức nắm chặt eo cô, kéo quần cô xuống.
Động tác của anh có hơi thô bạo, vừa lôi y phục của cô vừa ôm cô hướng về phía gian phòng bên trong đi tới.
Ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết mê ly, trong mắt có sự uất ức cùng oán hận, nhưng nhiều hơn là mê say, môi lưỡi của cô vẫn luôn bị anh chiếm cứ, hăng say mà ẩm ướt dây dưa, có tiếng ‘chậc chậc’, căn bản là không chú ý tới áo khoác cùng áo len mỏng manh của mình là thế nào không còn, cảm thấy cả người thật nhẹ nhàng, thời điểm cảm giác được là khi mái tóc như tơ của cô rơi vào trên bờ vai lành lạnh.
Đột nhiên Dụ Thiên Tuyết cả kinh, hơi thanh tỉnh lại, lúc này mới nhận biết phần trên cơ thể mình đã trần trụi, da thịt trắng nõn mịn màng rơi vào trong lồng ngực cường tráng của anh, đầu lưỡi tê dại, cảm giác được Nam Cung Kình Hiên ẩn nhẫn thống khổ rên một tiếng, móc áo ngực của cô bị mở ra, bị kéo xuống, một bàn tay nóng hừng hực trực tiếp chạm vào bầu ngực non mềm.
“Đừng……” Bờ vai trắng mịn như tuyết của Dụ Thiên Tuyết co rút lại, sắc mặt đỏ lên ngâm nhẹ ra tiếng, hai tay đẩy lồng ngực rắn chắc cường tráng của anh, ngược lại ngực lại bị xoa nắn, mân mê nhào nặn, cảm giác thật giày vò, mấy đầu ngón tay cũng đều đang phát run.
Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng thở dốc ồ ồ, động tác cũng càng lúc càng dã man, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô ở trong ngực mà hung hăng xoa nắn, lưu lại trên làn da dấu tay đỏ hồng, ở trong lòng ngực của anh Dụ Thiên Tuyết bị buộc ngửa đầu, giận dữ mà xấu hổ rên lên, tiếng rên rĩ vừa phát ra từ trong miệng cô, nụ hôn của Nam Cung Kình Hiên đã hoàn toàn bao phủ tâm tư của cô.
“……” Nam Cung Kình Hiên gắt gao giam giữ gáy của Dụ Thiên Tuyết, ánh mắt sáng chói như sao, giọng nói khàn khàn mà thô cát: “Mở mắt, mở mắt ra nhìn anh, Thiên Tuyết……”
Thân thể của Dụ Thiên Tuyết cùng thân thể nóng hừng hực của anh dính sát vào nhau, nghe được giọng nói này, cô dồn dập thở hổn hển ngước mắt lên, đôi mắt trong suốt mê mông sương mù, cái gì cũng đều thấy không rõ, nhưng bỗng nhiên gương mặt của anh phóng đại, cứ như thế mà xuất hiện rõ ràng ở trước mặt cô!
“Nam Cung Kình Hiên……”
Giọng cô run run kêu tên anh, cảm nhận rõ rệt cánh tay của anh quyết liệt giam cầm thân thể cô.
Áo sơ mi xốc xếch, không biết nút áo bị anh cởi ra từ lúc nào, hai người đã tương đối trần truồng hơn phân nửa.
“Cảm giác được không?” Nam Cung Kình Hiên vùi đầu chống trán vào trán cô, đôi mắt đã hơi đỏ hồng, khát vọng lộ ra rõ ràng, bàn tay ở trên sống lưng trắng mịn trơn bóng của cô khuấy động, một tấc một tấc, khiến loại cảm giác kích thích kia xâm nhập đến mỗi một dây thần kinh: “Cảm giác được anh đang thương em không? Rất lâu rất lâu rồi không có ôm em, Thiên Tuyết…… Có nhớ anh không? Có muốn hay không?”
Bàn tay anh giữ chặt cái mông vểnh tròn của cô, gắt gao siết chặt!
“A!” Dụ Thiên Tuyết cắn môi kêu rên, một vật cứng rắn kích thích nơi mềm mại của cô, bức ra khoái ý mãnh liệt, trong nháy mắt, dường như có một dòng điện lan tràn ra đến toàn thân!
Cô muốn chạy trốn, nhưng nơi nơi đều là lửa nóng, cô cảm giác được quần bị gấp gáp cởi ra, đang từ từ tụt xuống dưới, đột nhiên cô mở to hai mắt, thì thầm một tiếng “Đừng”, một cái chớp mắt tiếp theo, ngón tay nóng bỏng kia cũng đã chạm vào da thịt bên trong, càn rỡ suồng sã thăm dò xuống phía dưới. truyện chỉ đăng tại dđ lê quý đôn
“Nam Cung Kình Hiên……” Mấy đầu ngón tay của Dụ Thiên Tuyết bấu vào da thịt trên lưng của anh, mái tóc tán lạc trên bờ vai, vùi đầu vào lồng ngực của anh.
Nam Cung Kình Hiên thở hổn hển dồn dập, hôn mái tóc như tơ của cô, ôm eo cô nhấc lên, ngón tay càng thêm càn rỡ suồng sã tiến vào.
“Đừng…… Em không muốn…… Buông em ra đi…..” Dụ Thiên Tuyết khàn giọng cầu xin, chợt có cảm giác pháo hoa nổ tung sáng chói trước mắt, từng đợt từng đợt khoái ý mãnh liệt đánh thẳng vào toàn bộ thần kinh đã mềm yếu của cô, cô chịu không nổi, chỉ có thể nức nở cầu xin.
Nam Cung Kình Hiên cúi đầu cười yếu ớt, liếm láp khóe miệng đang nức nở của cô.
Dụ Thiên Tuyết giống như bị điện giật, nghiêng đầu qua một bên, nụ hôn của Nam Cung Kình Hiên liền đuổi theo, cắn cánh môi dưới của cô, trong tiếng ‘ưm ưm’ chống cự, lần nữa vững vàng chiếm đoạt cái miệng nhỏ nhắn của cô, cùng lúc đó, ngón tay ở nơi ướt át lâm ly, thăm dò chuẩn xác vào trong nơi ngượng ngùng vô cùng khít khao của cô……
“……!” Cả người Dụ Thiên Tuyết run lẩy bẩy, toàn thân mềm nhũn sắp tuột xuống dưới.
Cơ thể của Nam Cung Kình Hiên run rẩy kịch liệt, bị nơi lạc thú ẩm ướt kia kích thích thật sâu, gầm gừ cắn cánh môi dưới mềm mại của cô, bồng bế cả người cô lên lảo đảo đi về phía phòng ngủ.
Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, cô ngửa đầu như rơi vào trong một thế giới không trọng lực, cảm thấy sau lưng là một mảnh mềm mại bồng bềnh.Nam Cung Kình Hiên đè ép lên, giọng nói khàn đặc nặng nề, hai ba cái đã cởi được quần dài của cô, chiếc quần lót của cô ngượng ngùng bại lộ trước mắt anh, bàn tay anh bao trùm lên, nhưng không cởi sạch vật che chắn cuối cùng đó, mà là hung hăng vuốt ve, dùng tư thế như chẻ tre hù dọa cô.
“A……” Dụ Thiên Tuyết cảm giác hơi đau, ngửa đầu rên nhẹ, thở hổn hển kịch liệt.
Nam Cung Kình Hiên nhấc eo cô lên, tay để phía sau lưng cô nâng cô lên, sau đó đột nhiên cúi đầu, một cái chớp mắt tiếp theo, Dụ Thiên Tuyết càng không chịu được mà phát ra tiếng rên rỉ, yếu ớt mà mê say, bị kích thích đến nước mắt cũng từ từ chảy ra……
“Nam Cung Kình Hiên…… Đừng…… Anh buông tay……”
Phần trên mềm mại trắng như tuyết tràn đầy dấu tay, giờ phút này, nơi bí ẩn đỏ tươi như máu đang bị người nào đó ngậm ở trong miệng, đầu lưỡi nóng bỏng khuấy động lặp đi lặp lại, nặng nề, hung hăng, khiến điểm nhỏ đỏ tươi càng thêm sáng bóng cứng rắn hơn.
Hô hấp của Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng nặng nhọc, nhẫn nại xé rách lớp vải mềm mại cuối cùng trong lòng bàn tay.
Mông bị đè chặt, hai đầu gối trắng nõn vẫn đang khép lại, một bàn tay màu lúa mạch thăm dò qua, nắm một cổ chân trắng nõn tách ra, một bàn tay khác mạnh dạn mà suồng sã hướng lên trên.
“Hiện giờ kêu anh có thể buông ra sao……” Nam Cung Kình Hiên nâng mắt lên, sáng ngời mê ly như ánh sao, hơi thở gấp gáp phả ra nơi đỏ tươi của cô, bóng dáng cao lớn cường tráng bao trùm lên người cô, vững vàng vây khốn cô.
Dụ Thiên Tuyết nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, ánh mắt mê ly mơ màng, khó nén được sự mềm yếu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!