Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

“Anh muốn em. . . . . . Muốn ăn hết em vào bụng. . . . . .” Anh thở gấp, dùng răng cắn cắn môi và cằm của cô.

Dụ Thiên Tuyết sợ hết hồn, khoác tay lên trên bả vai của anh khẽ dùng sức đẩy ra: “Anh. . . . . . Đừng càn quấy, cẩn thận vết thương!”

“Vết thương của anh đã không thành vấn đề. . . . . .” Giọng của Nam Cung Kình Hiên khàn khàn, nâng một chân của cô lên để hai người ôm nhau chặt hơn: “Thiên Tuyết, có muốn anh không. . . . . . Tối qua anh đã muốn ‘yêu’ em, nhưng em không cho. . . . . .”

“Anh đừng có tùy hứng, em nói thật,” Dụ Thiên Tuyết cười rộ lên, cảm thụ hạ thân nóng rực cứng rắn của anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Nhịn thêm mấy ngày nữa, em không muốn anh gặp chuyện không may, bây giờ em chỉ có thể dựa vào anh. . . . . .”

“Em lo lắng cái gì? Đời này anh là của em, cũng là chỗ dựa cho em. . . . . .” Nam Cung Kình Hiên liều mạng, tiếp tục động tác trên tay, đôi mắt đỏ hồng, đặt hạ thân căng cứng nóng như lửa ở lối vào ao đầm của cô. . . . . .

“Kình Hiên!” Dụ Thiên Tuyết cuống cuồng la lên một tiếng, trong mắt tràn ngập sự khẩn cầu nhìn anh: “Xem như em cầu xin anh được không? Vài ngày nữa, em đã hỏi bác sĩ, mấy ngày nay làm chuyện này rất nguy hiểm, anh ngoan ngoãn có được không?”

Vì trấn an anh, thậm chí cô còn nâng người lên, nhẹ nhàng hôn cằm của anh một.

Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên càng đỏ hơn.

“Em gọi anh là gì?” Bị bắt được cái từ kia rồi.

“Em. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết cũng đã nhận ra, có hơi đỏ mặt, giải thích: “Em không cẩn thận nên lỡ miệng.”

Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên trở nên mê ly, cúi người xuống: “Anh thích em không cẩn thận như vậy, về sau cứ gọi như thế. . . . . .” Nói xong, anh cúi đầu hôn mặt cùng cần cổ của cô, thật sự có phần không nhịn được, rên lên một tiếng trước khi dùng sức đâm sâu vào, nhất thời, cảm giác sướng khoái kia theo lối vào lan tràn đến khắp toàn thân.

Buổi sáng tinh mơ, hai người quấn quýt dây dưa trong cái mền mỏng, tất cả đều ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng một cú điện thoại đã đánh thức bọn họ.

Nam Cung Kình Hiên nén chịu mấy phút mới giơ tay bắt điện thoại, lén hôn cần cổ của cô một, bực bội mở miệng nói chuyện, giọng khàn khàn trầm thấp: “Chuyện gì?”

“Tối qua La Tình Uyển đã xuất viện cậu biết hay không?” Giọng nói khẩn trương của Lạc Phàm Vũ truyền đến: “Sáng nay bên cục cảnh sát truyền ra tin tức, đã bắt được người cường bạo cô ta!”

Trong lòng Nam Cung Kình Hiên thoáng qua chút kinh ngạc, trong đôi mắt thâm thúy như có mây đen dày đặc ngưng tụ.

“Vậy à?” Giọng của anh u lãnh: “Là ai?”

“Mình không biết cụ thể, nghe nói là tài xế xe taxi, cô ta đã xác nhận, người tài xế kia khi bị bắt cũng thành khẩn thú nhận!” Lạc Phàm Vũ cau mày nói.

“Thành khẩn thú nhận. . . . . .” Nam Cung Kình Hiên trầm thấp nói ra mấy chữ, nhướng mày lộ vẻ giễu cợt, ưu nhã mà nắm chặt mười phần, thì thầm: “Mình lại muốn nhìn thử xem tên đó thú nhận thành khẩn như thế nào.”

“Cậu. . . . . .” Lạc Phàm Vũ cau mày: “Cậu đã có chuẩn bị?”

“Toàn bộ lộ tuyến của thành phố Z cùng hành tung của chiếc xe kia trong ngày hôm đó đều ở chỗ mình, mấy ngày trước mình đã lấy được, nếu bọn họ có đầy đủ chứng cớ như vậy thì chắc chắn là ngụy tạo. . . . . . Cậu chờ mình chạy qua, thuận tiện tra xét động tĩnh bên Trình Dĩ Sênh.” Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo nói.

“Mẹ nó. . . . . . Sao cậu không nói sớm!” Lạc Phàm Vũ giận đến đập vách tường một: “Hại mình sáng sớm hôm nay lo lắng cả nửa ngày!”

“Đi qua nhìn xem.” Nam Cung Kình Hiên không dài dòng nữa, cúp điện thoại.

“Anh phải ra ngoài à?” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hỏi.

Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên rơi vào trên mặt cô, chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp dưới thân, tim đập nhanh một trận, cúi người ôm chặt cô vào trong ngực, cùng cô thân thiết chặt chẽ.

“Ngốc ở nhà không được đi đâu, chung quanh đây có người bảo vệ em, cũng nói với Thiên Nhu tạm thời không nên chạy loạn, anh muốn nhìn thử La Tình Uyển còn có thể giày vò tới khi nào!” Anh cúi đầu nói.

Dụ Thiên Tuyết không nói gì, nhưng qua báo chí thấy bộ dáng của La Tình Uyển điềm đạm đáng yêu như vậy, trong lòng có chút đau nhói.

“Chờ anh.” Lưu lại một hôn trên làn môi cô, Nam Cung Kình Hiên trấn an cô một chút liền đứng dậy.

*****

Sáng sớm, ở cục cảnh sát cực kỳ náo nhiệt.

Thời điểm Nam Cung Kình Hiên đi vào đã thấy ông cụ và vợ chồng nhà họ La ngồi cùng nhau, không khí rất nghiêm trang, khi cảnh sát đi vào tuyên bố xác nhận nghi phạm chính là thủ phạm cường bạo ngày đó, La Mân Thành siết thật chặt quả đấm, vợ của ông ta khóc ồ lên, mà Nam Cung lão gia thì trực tiếp cầm gậy đánh về phía phạm nhân mang còng tay ở bên cạnh!

“Súc sinh. . . . . . Tên thú vật này! Mày chính là cái tên cả gan dám phá hủy con dâu của tao! ! !”

Trong cục cảnh sát có người khuyên can, duy trì cục diện.

——cứ như vậy mà khẳng định kết cục?

Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, bóng dáng cao ngất rắn rỏi chìm trong nắng sớm, nhìn bọn họ biểu diễn một màn hài kịch, lạnh lùng nở nụ cười.

“Nam Cung thiếu gia!” Có người thấy được anh, cung kính mà ân cần đi tới: “Vụ án của La tiểu thư đã điều tra xong, đây là tất cả tài liệu liên quan, tội phạm đúng là người này!”

Nam Cung Kình Hiên không nhìn tài liệu kia, ánh mắt âm lãnh lại quét qua trên mặt phạm nhân, chỉ thấy một mảnh tro tàn tuyệt vọng, lúc này, ánh mắt của anh mới rơi vào xấp tài liệu, nụ cười trên môi bắt đầu rét lạnh.

“Vậy à? Đã điều tra xong. . . . . .” Ngón tay ưu nhã của anh mở những tài liệu kia ra, đi tới bên cạnh La Tình Uyển, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta, cúi người chống tay hai bên người cô ta, trầm thấp hỏi: “Tình Uyển, mở mắt nhìn rõ người này, nói cho tôi biết, ngày đó, chính người này cường bạo cô đúng không?”

La Tình Uyển ngước mắt lên, ngập tràn nước mắt, gật đầu một: “Em khẳng định. . . . . . Chính là anh ta.”

Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô ta, bên môi lộ ra nụ cười yếu ớt: “Vậy rất tốt, hôm nay đúng lúc tất cả mọi người đều ở đây, ba mẹ cô và cả ba của tôi, chắc hẳn bọn họ cũng đã nghe được lời cô nói, nhớ đừng đổi ý.”

Cả người La Tình Uyển run lên, ánh mắt không dám nhìn thẳng anh, cắn môi nói: “Em sẽ không nhận lầm, đến cùng là ai đã cường bạo mình vào ngày đó, em không thể nào nhận lầm được.”

“Tài liệu lần theo dấu vết đâu?” Bỗng nhiên Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng hỏi.

Người của cục cảnh sát hít thở không thông một trận, rất nhanh có người phản ứng kịp, có chút xấu hổ chột dạ, nói: “Những tài liệu này người nhà của La tiểu thư cũng đã xem qua, thật sự là tài xế chiếc xe kia, chiếc xe kia dừng lại ở cửa nhà La tiểu thư khoảng bốn mươi phút.”

“Vậy sao?” Ánh mắt lạnh như băng của Nam Cung Kình Hiên quét về phía viên cảnh sát trẻ nói chuyện, chậm rãi chống thân thể đứng dậy: “Ngược lại tôi muốn xem camera bên cục cảnh sát thu được, tại sao khác xa với tài liệu tôi có. . . . . . bốn mươi phút, a, nếu như tôi không nhớ lầm, trong tài liệu giám sát và điều khiển của nội bộ cục cảnh sát, vào ngày đó, chỉ có một chiếc xe chạy đến nhà họ La, thời gian dừng lại không tới một phần ba, nếu như camera đã cho ra kết quả này, vậy tại sao kết quả điều tra lúc ban đầu lại không thu hoạch được gì?”

“Ngụy tạo camera giám sát, tùy tiện trói một người tới gánh tội thay, vậy là muốn lừa gạt mọi người phải không?” Đôi mắt hung ác nham hiểm của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sự khát máu, lạnh như băng nghiến răng nói từng chữ: “Các người cũng quá to gan lớn mật!”

Nói xong câu đó, cả cục cảnh sát cũng rơi vào một bầu không khí hít thở không thông, trên mặt của viên cảnh sát phụ trách vụ án đã thoắt đỏ thoắt trắng, tay gắt gao siết cây bút, không nghĩ tới, Nam Cung Kình Hiên đã điều tra nội tình rõ ràng đến như vậy!

“Nam Cung thiếu gia, chúng tôi tra án khẳng định là có chứng cứ, phần tài liệu này là chúng tôi dẫn xuất từ camera giao thông cùng hộp đen trên xe taxi, xin hỏi chứng cứ của anh từ đâu có?”

“Chờ tôi lấy chứng cứ tới thì ông không chỉ là tra án không ra ——” Thân ảnh cao ngất mạnh mẽ của Nam Cung Kình Hiên quay lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn ông ta: “Mà là ngụy tạo chứng cứ vu cáo hãm hại người khác, ông chắc chắn muốn tôi lấy ra? Sau đó tình nguyện bởi vì vụ án này mà bị thu hồi và hủy tư cách cảnh sát, cả đời bị đá ra khỏi quân ngũ.”

Giọng nói sâu kín, khiến cả người của viên cảnh sát kia run lên một, càng lúc càng khẩn trương, ánh mắt lộ vẻ e dè và luống cuống liên tục nhìn về phía La Tình Uyển.

 

“Nam Cung thiếu gia, về phần camera giám sát……” Viên cảnh sát có hơi xấu hổ, thoáng lúng túng cùng khẩn trương nói.

“Nghĩ kỹ rồi trả lời cho tôi biết!” Đôi mắt băng lãnh của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sát khí, rút đôi tay từ trong túi quần ra chậm rãi chống ở trên bàn, có một loại bá khí âm lãnh khống chế toàn cục: “Tôi cho ông cơ hội nói ra sự thật, đừng không biết quý trọng.”

“Nam Cung thiếu gia……” Viên cảnh sát đổ mồ hôi đầy đầu, cố chấp hỏi: “Xin hỏi phần camera giám sát trong tay anh từ đâu mà có? Lúc điều tra, cả tổ của chúng tôi đều ở đây, chúng tôi……”

“Dùng tiền mua tổ điều tra nho nhỏ của các người cũng không phải là vấn đề hóc búa gì ——” Nam Cung Kình Hiên ngắt lời ông ta, cười lạnh nói: “Ông cảm thấy chút tài lực này nhà họ La cũng không có sao? Hơn nữa, nếu muốn điều tra loại chuyện này mà nói, cho tới bây giờ chưa hề chân chính dựa vào mấy cảnh sát các người, ngay cả thám tử tư không nổi tiếng cũng còn khôn ngoan hơn so với các người, cái gì nên nói cái gì không nên nói, biết rất rõ! À…… Xem ra ông cũng không quý trọng cơ hội lần này, phải không?”

Tay viên cảnh sát không ngừng bóp tài liệu, run rẩy, nói không ra lời.

La Tình Uyển ngồi ngay thẳng ở bên cạnh, tay nắm chặt khăn giấy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, sáng nay, cô ta vốn đã một tay thiết kế tốt chuyện này, tất cả đều tiến hành thích hợp logic, nhưng kể từ khi Nam Cung Kình Hiên tới thì đã bắt đầu thay đổi, tác phong cường đại của anh tưởng chừng như sắp xé rách biểu hiện dối trá mỏng như cánh ve của cô ta!

“Kình Hiên……” La Tình Uyển run rẩy kêu một tiếng, đôi mắt dâng tràn nước mắt trong suốt, bi thương mà điềm đạm đáng yêu: “Anh có thể đừng tra hỏi nữa được không? Em đã xác nhận là người này rồi, em cũng rất cảm kích bọn họ đã giúp em bắt được anh ta, tại sao nhất định phải truy cứu chi tiết? Chẳng lẽ ngay cả quá trình kia xảy ra như thế nào anh cũng muốn biết hay sao? Van xin anh đừng tàn nhẫn như vậy có được không?”

Vợ chồng nhà họ La ngồi ở bàn đối diện, sắc mặt cũng hơi khó coi.

“Đúng vậy! Đứa nhỏ này, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?!” Sắc mặt La Mân Thành tái xanh, tức giận nói: “Là cháu nói cùng truyền thông, chỉ cần bắt được hung thủ cường bạo Tình Uyển thì sẽ thành hôn với con bé, hiện giờ người đã chộp được cháu lại hoài nghi xoay quanh, cháu cứ muốn vạch trần vết sẹo của Uyển Nhi như vậy sao?!”

Người xung quanh im bặt không dám nói lời nào, nhưng Nam Cung Kình Hiên cảm thụ được ánh mắt trách cứ đến từ bốn phương tám hướng.

“Bắt được hung thủ xác thực là có thể thành hôn, chỉ có điều phải xem hung thủ là người nào,” Đôi mắt lạnh của Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm La Mân Thành, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng lạnh lùng: “Chú La, không nên tùy tiện bắt một người tới rồi xem như là người cường bạo con gái của chú, huống chi còn phát hiện trăm ngàn chỗ hở ở trong này, không những các người không muốn điều tra tìm hiểu rõ ràng, ngược lại gấp gáp che dấu sự thật, như vậy là có ý gì?”

“Cháu……” La Mân Thành nghẹn họng, sắc mặt rất khó coi: “Chú cũng chỉ là đau lòng Tình Uyển! Nó chờ đợi cháu lâu như vậy, lại bị người xa lạ cưỡng hiếp, chú biết cháu không thể nào không ghét bỏ nó, vì thế mới muốn hai đứa mau chóng thành hôn, chẳng lẽ điều này cũng sai sao!”

“Chú La, chú không có sai…… Sai là phạm nhân này, căn bản là anh ta không nói ra sự thật!”

Lời của Nam Cung Kình Hiên vô cùng rõ ràng, ánh mắt lạnh lẽo tới cực điểm.

“Con có ý tứ gì?” Ở một bên trầm mặc hồi lâu, Nam Cung Ngạo cau mày nói: “Chẳng lẽ cảnh sát còn có thể gạt con sao?!”

“Tôi chỉ hỏi một vấn đề,” Nam Cung Kình Hiên đứng dậy, bóng dáng thon dài cao ngất bước tới trước mặt phạm nhân, lạnh giọng hỏi: “Đoạn thời gian xảy ra chuyện đó anh đang ở đâu? Là anh cường bạo người phụ nữ này sao?…… Nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, nếu anh dám nói chút gì không đúng với sự thật, tôi sẽ cho anh xuống địa ngục —— tội cường bạo, đặc biệt phán xử không bao nhiêu năm, dầu gì cũng vẫn còn sống, nhưng tôi nhắc nhở anh hậu quả khi chọc tới tôi, tuyệt đối sẽ khiến anh sống không bằng chết.”

Ánh mắt chết lặng của phạm nhân run rẩy cụp xuống, lại ngước mắt lên nhìn Nam Cung Kình Hiên, cổ họng giống như bị ngăn chặn, nói không ra lời. “Kình Hiên……” La Tình Uyển hoảng hốt,”Anh…… Anh đừng uy hiếp anh ta, không thể, như vậy là vu oan giá họa!”

“À……” Nam Cung Kình Hiên bật cười, vầng trán tuấn dật giãn ra, ánh mắt lạnh nhạt mà âm lãnh nhìn về phía La Tình Uyển: “Cô không thấy mình rất kỳ quái sao? Đối mặt với kẻ xấu xa đã cường bạo mình, ngược lại cô còn lo nghĩ cho anh ta.”

“……” Nhất thời La Tình Uyển biết mình đã nói càn, lời nghẹn lại ở cổ họng.

“Tôi không phạm tội cường bạo…… Không phải tôi……” Ý thức của phạm nhân mơ hồ, run rẩy bắt lấy tay áo của Nam Cung Kình Hiên, tựa như nhìn thấy tia sáng duy nhất trong đêm tối, đôi mắt chết lặng sáng ngời khác thường: “Không phải là tôi, thật sự không phải là tôi, tôi không có cường bạo người ta…… Tiên sinh, tiên sinh, anh hãy cứu tôi!”

Cả người La Tình Uyển lạnh như băng, giận đến vỗ bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra nỗi oán giận cùng sự căm hận: “Anh nói cái gì? Anh còn ở nơi này giả bộ vô tội cái gì hả! Rõ ràng chính là anh…… Là anh làm ra những chuyện không bằng cầm thú kia với tôi, rõ ràng chính là anh!”

“Tiểu thư…… Vị tiểu thư này, có trời đất chứng giám!!” Hai tay mang theo còng tay của phạm nhân run run rẩy rẩy, trong lúc nhất thời kích động đến đôi mắt cũng dâng tràn nước mắt, một tiếng ‘Phịch!’, quỳ xuống trước mặt Nam Cung Kình Hiên, túm ống quần của anh kêu khóc, nói: “Vị tiên sinh này, xin hãy cứu tôi, cứu vợ con tôi!! Tôi thật sự không có phạm tội…… Xin đừng đối phó vợ con tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được……”

Giống như một khối thuốc nổ được ném ra trên mặt đất, nổ ầm ầm khiến cả cục cảnh sát cũng ong ong rung chuyển.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận