Cô nhớ năm ấy, thời điểm đôi mắt có thể nhìn thấy, từng vòng băng gạc
được tháo xuống từ trên mắt, bóng dáng của một người đàn ông xuất hiện ở trước mặt cô, không nhúc nhích nhìn cô, giống như ánh sáng trong đôi mắt cô là thứ mà anh trân quý nhất.
Anh đi tới, nói: “Chúc mừng em……. Rốt cuộc đã có thể nhìn thấy rồi.”
Nếu như sinh mệnh cứ mãi dừng lại ở tại thời khắc đó…..
Đêm khuya, mọi âm thanh đều yên tĩnh, Thiên Nhu kéo cái mền mỏng đắp lên mặt của mình, để mình đắm chìm trong ảo tưởng trước kia, cũng cố gắng quên những cảnh tượng mới vừa nhìn thấy, còn có gò má chảy đầy mồ hôi của anh.
*****
Đêm khuya, nhà họ La, vợ chồng nhà họ La đã ngủ say.
Cả đêm bị bức bách nói ra người cường bạo ngày đó rốt cuộc là ai, cả người La Tình Uyển cũng gần như sụp đổ, cuộn người trên salon, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mắt như bị ngâm trong nước mắt, mở to nhưng lại vô thần.
Cô ta mặc y phục thuần một màu trắng, nửa đêm ngồi ở trên ghế salon như một u hồn.
Còn có hai ngày…… Hai ngày sau, nhất định bọn họ sẽ hủy bỏ hôn ước.
La Tình Uyển duỗi tay lấy gối dựa bên cạnh, mấy ngón tay cố dùng sức nắm chặt, cô ta không biết vì sao mình lại thảm hại đến nông nỗi này, Kình Hiên hận cô ta, chán ghét cô ta, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào muốn thoát khỏi quan hệ cùng cô ta!
Ai tới nói cho cô ta biết, cô ta nên làm như thế nào đây?!!!
Điện thoại di động bên cạnh đột nhiên chấn động.
La Tình Uyển giật nảy mình, giương đôi mắt đầy lệ hoảng hốt nhìn quanh phòng, chốc lát cô ta mới phản ứng kịp, cầm điện thoại di động của mình lên, vừa nhìn cái tên hiện trên màn hình, cả người cô ta run rẩy, hận không thể bóp chết người này!
Cô ta muốn để điện thoại xuống, nhưng nghĩ mình còn có nhược điểm ở trong tay người này, run rẩy nhấn nút trả lời.
“Alo?” Giọng cô ta khàn đặc.
“A…… Sao vậy Tình Uyển, giọng khàn như vậy, có phải do không có tôi tưới tắm cho nên gần đây tâm tình không tốt, hửm?” Giọng nói phóng đãng mà du dương của Trình Dĩ Sênh vang lên, trầm thấp cười: “Chuyện của cô tôi đã nghe nói, chậc chậc, cô nói xem, sao cô có thể ngu ngốc đến như vậy, tùy tiện tìm một người rồi nói người ta cường bạo cô, cô cho rằng Nam Cung Kình Hiên là người ngu à?”
Cả người La Tình Uyển run rẩy, nghiến răng khạc ra mấy chữ: “Anh cút cho tôi, cút xa một chút!”
“Đừng kích động, bảo bối……” Trình Dĩ Sênh móc thuốc lá ra châm lửa, chậm rãi rít vài hơi, thấp giọng nói: “Cô xem, giao dịch của chúng ta làm rất tốt, cô cho tôi lần đầu tiên, tôi giúp cô bình ổn đè xuống chuyện bên này, chắc hẳn ba mẹ cô cũng còn không lo lắng nữa, chúng ta là công bằng, về phần cô —— là tự cô muốn đưa chuyện mình bị cường bạo ra ngoài ánh sáng để tranh thủ sự đồng tình, kết quả đâu? Nam Cung Kình Hiên vẫn như cũ không cần cô! Cho nên mới nói cô ngu ngốc, hiểu hay không?”
La Tình Uyển càng cắn răng nghiến lợi, lệ xông lên hai mắt: “Anh hèn hạ…… Lúc ban đầu chính là anh ép buộc tôi, là anh làm cho tôi thất thân, nếu không có sự kiện đó thì sao tôi sẽ thảm hại như vậy!!”
“Cô như thế đã kêu là thảm hại? Ha ha……” Trình Dĩ Sênh cười rộ lên: “Năm đó, lúc tôi bị nhà Nam Cung bắt trở về đánh cho chết đi sống lại, so với cô còn thảm hại hơn nhiều, đại tiểu thư, cô thấy mặt mũi của cô thật sự rất quan trọng à, con mẹ nó, nặng mấy cân mấy lượng cho đến bây giờ cô vẫn còn không rõ hay sao?”
“Cút!” La Tình Uyển tức giận gào lên, muốn quăng bỏ điện thoại di động.
“Đợi đã …..!” Trình Dĩ Sênh kiêu căng mở miệng: “Cô dám cúp điện thoại, tôi lập tức thả video ra…… Đến lúc đó, chẳng những hủy bỏ hôn ước mà các người còn rơi xuống kết quả thân bại danh liệt, bảo bối, cô có muốn thử hay không?”
Tay của La Tình Uyển nắm chặt lần nữa, giọng nói khàn khàn: “Hừ, anh dám? Anh dám để cho Dạ Hi biết anh bám theo tôi làm loạn sao?”
“Có cái gì tôi không dám?” Trình Dĩ Sênh cười lạnh: “Hiện tại, quyền sở hữu tất cả sản nghiệp của nhà Nam Cung ở bên này cũng đã chính thức ghi tên tôi, đừng nói tôi không dám công bố, bây giờ, ngay cả đạp cô ta tôi cũng không sợ! La Tình Uyển, cô phải rõ ràng tình huống hiện tại, cô bốn bề thọ địch, ngoại trừ lấy lòng tôi thì còn có ai có thể giúp cô!”
Giống như sấm sét giữa trời quang, La Tình Uyển kinh ngạc, ôm lấy bản thân thật chặt, nước mắt tuôn rơi: “Anh muốn gì…… Anh lại muốn như thế nào nữa!!”
Trình Dĩ Sênh rít một hơi thuốc thật dài, giọng khàn khàn: “Cô nghe đây, tôi có việc muốn cô hỗ trợ…… Chờ các người hủy bỏ hôn ước, Thiên Tuyết sẽ chính thức đến ở nhà Nam Cung, chuyện khó làm, thời gian của chúng ta không nhiều lắm……”
“Biết ông cụ đưa Tiểu Ảnh đến giấu ở Đài Bắc không?” Bỗng nhiên Trình Dĩ Sênh hỏi.
La Tình Uyển lau lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu, gật đầu nói: “Tôi biết.”
“Tôi nghe được tin tức, ngày mai ông cụ sẽ chính thức thả người, trả con trai lại cho bọn họ…… Hiện tại tôi không có người ở bên kia, vì vậy không dễ ra tay, cô nghe đây, tôi muốn cô đưa thằng bé qua chỗ tôi, nhưng chủ yếu vẫn là lừa Thiên Tuyết tới, nếu cô ấy ở trong tay tôi thì nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành, còn về phần cô……” Trình Dĩ Sênh nheo mắt lại, khàn giọng nói tiếp: “Nếu Nam Cung Kình Hiên bị chuyện đứa nhỏ làm cho tay chân luống cuống, sẽ không bận tâm đến chuyện hôn ước của các người nữa, cô có thể kéo dài thêm mấy ngày…… Cô thấy sao?”
La Tình Uyển cẩn thận suy nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.
“Anh đúng là một tên ác ma…… Tôi không muốn làm việc cho anh, anh khiến tôi ghê tởm! Tại sao tôi phải đi bắt cóc con của người khác!”
“Ha ha…… Ác ma, xưng hô này, tôi thích,” Trình Dĩ Sênh ưu nhã mà ác ý nói tiếp: “Bảo bối, nghe lời, đàng hoàng đi giúp tôi làm chuyện này, nếu không, sáng sớm mai tất cả các kênh giải trí truyền thông cũng đều sẽ nhìn thấy video kích tình của chúng ta, cô cũng đâu muốn như vậy, đúng không? Cô có biết tôi ẩn nhẫn lâu như vậy, phấn đấu lâu như vậy, chính là vì một ngày như thế hay không! Cũng bởi vì mụ đàn bà chanh chua Nam Cung Dạ Hi kia, thời điểm Thiên Tuyết rời đi cũng không quay lại nhìn tôi, cô ấy hận tôi! Tôi và cô ấy ở chung một chỗ ròng rã năm năm, tôi tôn trọng cô ấy yêu cô ấy, chưa tới thời điểm kết hôn có chết tôi cũng không chạm vào cô ấy, cô ấy lại cứ như vậy mà vứt bỏ tôi!”
Gương mặt Trình Dĩ Sênh trở nên dữ tợn, nói xong lời này mới chậm rãi thở phào một cái: “Tôi muốn cô ấy…… Tôi nhất định phải có được cô ấy, hơn nữa, còn nhất định phải đoạt người từ trong tay của Nam Cung Kình Hiên!!”
Năm đó, những chuyện kia là sự thảm hại nhất trong cả cuộc đời của anh ta, giống như một con chó bị Nam Cung Dạ Hi chỉ huy sai khiến, cho tới hôm nay, đằng đẳng hơn năm năm, nhất định anh ta phải trả lại toàn bộ!
“Tên khốn kiếp này……” La Tình Uyển run giọng nói, nghĩ tới việc mình phải làm cho anh, trong lòng cảm thấy buồn nôn: “Vậy anh muốn đứa nhỏ làm cái gì…… Không phải anh muốn hại đứa bé đúng không?”
“Ha……” Trình Dĩ Sênh bật cười: “Không nghĩ tới, cô lại còn thiện lương như vậy, Tình Uyển, tôi cho là lúc cô theo tôi làm cùng nhau thì sớm đã không còn lương tâm nữa, cô lại còn quan tâm đến một đứa bé?”
“Nó là con của Kình Hiên!” La Tình Uyển run giọng nói: “Anh phải đáp ứng, đáp ứng thì tôi sẽ giúp anh, tôi không quan tâm đến Dụ Thiên Tuyết, nhưng đứa bé kia thì anh không được động vào, anh có đáp ứng hay không!”
“Được……” Khói mù lượn lờ, có phần nhìn không rõ lắm vẻ mặt của Trình Dĩ Sênh, giọng anh ta khàn khàn: “Dù sao thì đứa nhỏ cũng vô dụng đối với tôi.”
La Tình Uyển nén lệ, cúp điện thoại.
Màn đêm thâm trầm, dường như dự báo một cuộc phong ba nổi lên, cô ta ôm chặt chính mình, trong đầu suy nghĩ làm thế nào để vận dụng thế lực bên Đài Bắc bắt cóc đứa bé…… Tâm tư của ông cụ luôn kín đáo, muốn đoạt người từ trong tay ông ta có bao nhiêu khó khăn……
“Kình Hiên……” Cô ta khàn giọng kêu tên anh, tay nắm lấy áo bọc ghế salon, nước mắt rơi xuống: “Em không muốn làm vậy…… Thật xin lỗi…… Thật sự xin lỗi……”
*****
Đài Bắc.
Mưa rơi mịt mù.
Tiểu Ảnh nằm sấp ở cửa sổ nhìn thời tiết bên ngoài, lại nhìn hộ vệ ngủ say trên ghế salon ngoài phòng khách, bóng dáng nho nhỏ leo xuống, nhẹ chân nhẹ tay đi tới, móc điện thoại di động trong túi quần của anh ta.
Căn phòng ưu nhã này rất khác biệt, vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng mưa rơi rắc rắc.
Tiểu Ảnh cầm điện thoại di động ở trong tay, rốt cuộc cũng lấy ra khỏi túi quần, cậu bé vội vàng chạy đến trong gian phòng cách vách, nhón chân khóa cửa phòng, vừa định mở điện thoại di động gọi cho mẹ, đột nhiên phía sau truyền đến động tĩnh.
Hộ vệ bị giật mình tỉnh giấc, đi tới muốn mở cửa ra, lại phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong.C
“Tiểu thiếu gia…… Tiểu thiếu gia, mở cửa!”
Tiểu Ảnh ngửa đầu nhìn cánh cửa, thụt lùi hai bước, nhún nhún vai: “Cháu đâu có ngu, cháu sẽ không mở cửa.”
Bàn tay nhỏ bé lưu loát ấn mở điện thoại, không để tới ý động tĩnh bên ngoài, nhưng đến khi ấn mở được một nửa bỗng nhiên phát hiện khác thường, cái điện thoại di động này, căn bản là không có tín hiệu?!!
Giơ lên quơ quơ, lại mở pin ở phía sau ra nhìn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Ảnh tái mét.
“Người xấu…… Người xấu!” Tiểu Ảnh tức giận đến nói liên tiếp hai câu, chạy tới nhón chân mở cửa, nổi giận đùng đùng quăng điện thoại di động vào trên người của hộ vệ: “Mấy chú thật xấu! Vì đề phòng cháu mà giấu điện thoại còn lấy đồ giả thay thế, mấy chú lừa cháu, người xấu!”
Thình lình bị ném tới cái điện thoại, hộ vệ vội vàng chống tay lên cửa, chăm chú nhìn Tiểu Ảnh, nói: “Tiểu thiếu gia, thật ra, cho dù có đưa cho cậu điện thoại di động thật thì cũng không có tác dụng, mọi tần sóng ở nơi này đều mở bằng vân tay, không đúng người căn bản là mở không ra, tiểu thiếu gia dậy rồi thì chuẩn bị đi, hôm nay mưa lớn, nhưng lão gia đã dặn dò, nhất định phải đưa cậu trở về.”
Khuôn mặt xanh mét của Tiểu Ảnh từ từ nổi vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Đưa cháu trở về? Ông cụ đã chịu cho cháu trở về gặp mẹ!”
“Ừ, tiểu thiếu gia, chúng ta có thể trở về.”
“A!!!” Tiểu Ảnh nhảy dựng lên, chạy lăng quăng ở trong phòng: “Cháu có thể trở về gặp mẹ! Cháu có thể trở về gặp mẹ!! Chú, chừng nào chúng ta trở về?”
“Ách……” Hộ vệ nhìn cậu bé đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhức đầu ngẫm nghĩ: “Sau khi ăn sáng xong thì đi.”
Được!” Tiểu Ảnh đẩy thân thể vạm vỡ của anh ta ra, chạy ra ngoài: “Bữa sáng đâu? Bữa sáng đâu?”
Năm sáu giờ sáng, bóng dáng nho nhỏ chạy khắp phòng tìm bữa ăn sáng……
Hộ vệ ủ rũ cúi đầu, nhíu chặt mày, cảm thấy mệt mỏi tới cực điểm, kể từ sau khi tiểu thiếu gia bị đưa đến đây, toàn bộ tất cả đều phải đề phòng, thậm chí rất nhiều thiết bị điện tử cũng không được dùng, tín hiệu cũng bị che chắn, internet cũng không được kết nối, trong lòng ông cụ biết rõ cháu của mình là thiên tài về phương diện điện tử, không để cho cậu bé sử dụng được bất kỳ vật gì liên quan, như vậy cậu bé cũng không có cơ hội chạy trốn, trong đoạn thời gian này, bọn họ chăm sóc vị tiểu thiếu gia này hết khả năng có thể, nói ‘cẩm y ngọc thực’ cũng không quá đáng một chút nào.
Nhưng cố tình Tiểu Ảnh lại không phải là một đứa trẻ an tĩnh, ba phen bốn bận bỏ chạy làm khổ bọn họ, kêu hộ vệ đưa mình đi dạo phố tản bộ, thừa dịp người lớn không chú ý thì bỏ chạy, bị bắt trở lại mấy lần, giày vò đến mức tính tình bướng bỉnh cũng giảm hơn phân nửa.
Cách một đại dương, coi như cậu bé có là thiên tài thì cũng không thể chạy về được!
Ăn điểm tâm xong, Tiểu Ảnh liền chạy vào trong phòng của mình, lấy ra một cái hộp nho nhỏ màu đen cất vào túi, nghĩ nghĩ lại lấy ra nhìn một chút, cau mày nói: “Mẹ ơi mẹ, sao mà mẹ nghĩ không ra phải tìm Tiểu Ảnh như thế nào, SOS, cầu cứu! Tiểu Ảnh đang ở chỗ này! Thế mà mẹ lại tìm không thấy!!”
Cậu bé biết, trước đến giờ mẹ đều không tin tưởng đồ đạt cậu bé làm ra, cũng không xác định là có dùng được hay không, cho nên tối qua lúc kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, cậu bé đã đưa cánh tay nhỏ bé lên trên không trung tạo thành hình dáng một cái hộp nhỏ, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn mẹ, nhắc nhở mẹ: “Mẹ, chúng ta phải luyện tập nhiều thêm, Tiểu Ảnh rất muốn gặp mẹ, nhất định mẹ cũng rất muốn biết Tiểu Ảnh đang ở nơi nào đúng không?!”
Hi vọng có ích.
“Ken két” một tiếng, cửa bị đẩy ra, Tiểu Ảnh luống cuống tay chân nhét cái hộp nhỏ vào trong quần áo của mình.
“Tiểu thiếu gia, chúng ta nên đi!”
Tiểu Ảnh nói một tiếng: “Được”, bỏ lại tất cả đồ dùng trên bàn, một thân thoải mái chạy tới, để hộ vệ dắt tay của mình đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài, một chiếc xe dừng ở trước cửa Lan Cư Uyển, hai hàng hộ vệ cầm dù màu đen đứng ở hai bên.
Đi ra cửa, mưa to tầm tả như trút nước.
*****
Cùng lúc này, tại sân bay thành phố Z.
Nam Cung Kình Hiên đứng ở phòng chờ trong sân bay, gọi xong cuộc điện thoại sau cùng.
Tối hôm qua, người của anh đã bí mật đến phụ cận Lan Cư Uyển, bọn họ theo dõi khu vực Tiểu Ảnh đang ở, lúc này không thể ra bất cứ chuyện gì, anh biết Thiên Tuyết đang chờ đợi ở nhà.
Sáng sớm, lúc cô còn ngủ say, anh rón rén muốn chạy tới đây một mình, nhưng vẫn khiến cô tỉnh giấc, cô kiên trì muốn đi theo anh cùng nhau đón con trai, nhưng bị anh liên tục đè xuống, muốn cô ở lại trong nhà không nên đi đâu, anh đi đón con trai sẽ trở lại.
Anh rất cẩn thận, trước lúc ra cửa cũng dặn dò người trông chừng chung quanh, nói bọn họ cẩn thận bảo vệ Thiên Tuyết cho tốt.
Khi đó Thiên Nhu cũng đã thức, trước lúc anh đi đã tới hỏi anh có thể cho cô theo cùng đi đón Tiểu Ảnh hay không, cô chưa từng gặp đứa cháu nhỏ này, Nam Cung Kình Hiên nhẹ giọng cự tuyệt, cô lại khe khẽ cười, nụ cười mang theo sự thê lương: “Nam Cung, em biết anh muốn bảo vệ chị cho nên mới không cho chị ấy đi theo, nhưng em thì không sao, anh không cần lo lắng cho em.”
Nam Cung Kình Hiên có thể nhìn ra sự chân tình nơi đáy mắt cô, anh cười cười, vẻ mặt ưu nhã mà lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!