“Không sao……” Nam Cung Kình Hiên nâng lên hai mắt đã muốn nhắm lại do bị choáng váng, khàn giọng nói ra hai chữ, bất thình lình phía sau vang lên tiếng súng!!
Đạn vọt tới lau sát qua tay áo của anh, Nam Cung Kình Hiên thanh tỉnh ngay tức khắc, sắc mặt trắng nhợt, ôm chặt con trai trong ngực, lật chuyển lăn mình, trong tiếng súng hỗn loạn, nhanh chóng trốn tránh ra phía sau hàng cây bên cạnh!
“Thiếu gia!!!” Hộ vệ ngồi trên xe gắn máy sợ tới mức kêu to một tiếng, mắt thấy người trong chiếc xe phía sau bò dậy, toàn thân đầy máu, đang cầm súng bắn về phía bên này, mấy người hộ vệ nhảy xuống xe, móc súng ra hướng về phía người nằm trên mặt đất kia, nổ súng pằng pằng pằng liên tục, trên đường vang lên tiếng thét chói tai cuống quít.
Mưa như trút nước.
Cuối cùng, trên đường đã không còn tiếng súng, hộ vệ dồn dập thở hổn hển, nhìn người kia té trong vũng nước bùn đầy máu, vội vàng thu hồi súng chạy như điên về phía Nam Cung Kình Hiên!
“Thiếu gia! Anh có sao không!” Bọn họ nhích tới gần, thật vất vả mới giải cứu được Tiểu Ảnh suýt nữa hít thở không thông từ trong khuỷu tay của Nam Cung Kình Hiên ra ngoài.
Tiểu Ảnh sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt, ngẩng đầu lên, chỉ thấy gò má đầy máu của Nam Cung Kình Hiên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay của anh, run giọng nói: “Chú…… Chú, nói chuyện với chú…… Chú đừng hù dọa Tiểu Ảnh…… Chú!”
Chung quanh huyên náo hỗn loạn, từ trong cơn đau nhức Nam Cung Kình Hiên thanh tỉnh mấy phần, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, giơ bàn tay lên vuốt ve mặt của Tiểu Ảnh, giọng khàn khàn nói: “Chú không sao…… Chúng ta về nhà……”
“Thiếu gia!” Hộ vệ chợt sợ hãi kêu lên một tiếng, nhìn thấy ống tay áo bên phải bị thủng một lỗ to!
Máu đỏ thắm sềnh sệch chảy ra từ bên trong, Nam Cung Kình Hiên vẫn không phát hiện, chẳng qua là bị cơn đau hành hạ đến sắp không thể thanh tỉnh được nữa, thế nhưng mắt vẫn nhìn Tiểu Ảnh, thấy con trai không sao, thấp giọng dụ dỗ rất mau sẽ được gặp mẹ, một cơn đau tê tâm liệt phế đánh úp tới, anh rên lên một tiếng, ôm chặt con trai, lọt vào trong màn đen……
“Thiếu gia!!”
Tiếng kêu sợ hãi vang dội ở ven đường, rất lâu cũng không tiêu tán.
*****
“Anh Nam Cung……” La Mân Thành ngồi ở trên salon cầm điện thoại gọi cho Nam Cung Ngạo, trong giọng nói xen lẫn sự bất đắc dĩ: “Anh nói xem, anh nói thử xem, chẳng lẽ hai nhà chúng ta cứ như vậy? Tôi biết nha đầu Tình Uyển kia làm một số chuyện không đúng, nhưng tốt xấu gì thì mấy việc nó làm cũng chỉ vì muốn gả cho Kình Hiên, dầu gì nó cũng đã chờ đợi cậu ấy ròng rã năm năm, con cái cũng không còn nhỏ, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy……”
Sự chú ý của Nam Cung Ngạo lại chỉ ở trên người của cháu nội sắp trở về, không có tâm tư tán gẫu cùng ông ta.
“Chỉ vì gả cho Kình Hiên?” Nam Cung Ngạo hơi cất cao giọng, cau mày, chọc cây gậy trong tay vào trên mặt đất: “Lão La, anh cẩn thận suy nghĩ kỹ lại đi, ngày đó, trong đồn cảnh sát, nếu như Kình Hiên không nói rõ, tội cưỡng gian là phải ngồi tù đó! Để cho một người không biết gì tới gánh tội thay, chuyện như vậy mà cũng có thể cho qua sao?”
“Tôi biết…… Tôi biết chuyện như thế……” Trong mắt La Mân Thành lộ vẻ suy sụp, nhưng vẫn cố ‘mưu cầu ngăn cơn sóng dữ’: “Nhưng cuối cùng thì cũng đâu có xảy ra chuyện gì đúng không? Để Tình Uyển nhận sai nói xin lỗi người ta không phải là tốt rồi sao? Bọn nhỏ tuổi trẻ khí thịnh, chúng ta không thể để bọn nó tùy ý làm càn……”
Nam Cung Ngạo nặng nề thở dài: “Lời này anh nói với tôi đã muộn…… Hiện nay tôi không quản được thằng bé đó nữa, vì một người phụ nữ bên ngoài, thế nhưng nó nhẫn tâm bỏ lại cả nhà Nam Cung trốn đi cùng với người phụ nữ kia! Anh nói đi anh nói đi, chẳng lẽ tôi còn vì chuyện kết hôn mà để cho con trai ngay cả nhà cũng không cần? Nó kiên trì, tôi cũng không còn cách nào, thằng bé này mà quật khởi thì tôi cũng không thể khống chế được……”
“Vậy còn buổi họp báo chiều nay?” La Mân Thành khẩn trương: “Cậu ấy có thể âm thầm thỏa hiệp cùng Tình Uyển, chẳng lẽ thật sự để Tình Uyển có mặt tại buổi họp báo cho người bên ngoài chế giễu hay sao? Anh Nam Cung, để tôi nhắc nhở anh, truyền thông luôn đưa tin của tình cảm của hai đứa sâu sắc ân ái, nếu như mở họp báo, đối với chúng tôi thì không có gì, nhưng nhà các người thì ảnh hưởng rất lớn……”
“Cho nên mới nói anh nên biết đủ!” Sắc mặt Nam Cung Ngạo âm trầm, vô cùng buồn bực nói: “Thằng bé Kình Hiên không tiết lộ chuyện Uyển nha đầu đã làm ở trước mặt truyền thông là đã đủ cho các người mặt mũi, từ nay về sau, đừng nên hồ đồ nữa!”
Trong điện thoại, La Mân Thành còn muốn nói thêm gì đó, nhưng trong đại sảnh biệt thự có người xông tới, sắc mặt vô cùng lo lắng chạy đến trước mặt Nam Cung Ngạo, run giọng nói: “Tiên sinh…… Tiên sinh!!!”
Nam Cung Ngạo dừng lại một chút, liếc mắt nhìn sắc mặt của hộ vệ, trầm giọng nói: “Được rồi, chờ trưa nay Kình Hiên đón con trai về thì anh nói chuyện cùng nó đi, xem có còn xoay chuyển được hay không.”
Cúp điện thoại, Nam Cung Ngạo cau mày hỏi: “Ầm ĩ cái gì? Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
“Là tiểu thiếu gia……” Đầu của hộ vệ đầy mồ hôi, trong đôi mắt ẩn chứa sự kinh hãi, vô cùng khẩn trương: “Tiểu thiếu gia đã xảy ra chuyện! Người của chúng ta vốn muốn đưa tiểu thiếu gia ra sân bay, nhưng không ngờ nửa đường bị cướp…… Không thấy tiểu thiếu gia, người của chúng ta không nhìn thấy cậu ấy!”
“Cái gì?!!” Nam Cung Ngạo khiếp sợ đứng dậy, cả thân thể già nua cũng run lẩy bẩy.
“Làm sao lại mất tích? Sao một đứa nhỏ có thể mất tích hả? Các người làm việc như thế nào! Nói cái gì mà không thấy tiểu thiếu gia…… Tiểu Ảnh của tôi mà mất thì các người ai cũng không thường nổi!!”
“Tiên sinh…… Trước hết đừng gấp, chuyện là thế này, người của chúng ta gặp phải một nhóm người muốn cướp tiểu thiếu gia đi, nhưng tiểu thiếu gia không rơi vào trong tay bọn họ, nếu như không có đoán sai, hiện tại tiểu thiếu gia….. Tiên sinh…… Tiên sinh!!” Hộ vệ trợn to hai mắt, nhìn Nam Cung Ngạo bởi vì giận dữ và đau lòng mà sắp bất tỉnh, vội vàng tiến lên đỡ ông, tránh cho ông tức giận đến bất tỉnh.
“Đi tìm……” Nam Cung Ngạo giơ tay lên run rẩy chỉ về phía trước, trong đôi mắt già nua vẩn đục tràn đầy sự đau lòng và hối hận: “Mau chóng đi tìm cho tôi! Chết cũng phải tìm được cháu của tôi!!!”
Hộ vệ sợ tới mức cũng không dám làm ông giận nữa, đỡ ông ngồi trở lại trên salon, trầm giọng nói: “Dạ, tiên sinh!”
“Đi tìm Tiểu Ảnh cho tôi!!” Cả người cũng như tinh thần của Nam Cung Ngạo gần như hỏng mất, đến khi hộ vệ đã chạy ra ngoài, vẻ mặt ông vẫn còn hoảng hốt, tay vuốt ve cây gậy, nhớ tới thời điểm Tiểu Ảnh vừa mới tới Đài Bắc, tâm tình không tốt nên phản kháng kịch liệt, nhớ tới mỗi lần cậu bé muốn chạy trốn đều bị bắt trở lại, nhớ tới tinh thần hăng hái của cậu bé bị mài đến…… sự hối hận trong lòng ông tràn đầy trời đất……
*****
Nhà họ La.
La Tình Uyển lẳng lặng đứng phía sau cầu thang xoay tròn nghe La Mân Thành nói chuyện điện thoại xong, khóe miệng nở một nụ cười thê lương, trong mắt dâng tràn nước mắt trong suốt, xoay người rời đi.
Cô ta đã sớm biết Kình Hiên hận cô ta đến nước này rồi.
Bấm điện thoại liên lạc với mấy người Đài Bắc kia, chờ điện thoại tiếp thông, tuy nhiên, liên tục liên lạc không được.
La Tình Uyển bối rối, bấm điện thoại một lần lại một lần, một lần lại một lần……Cuối cùng, ở cuộc gọi thứ mười mấy rốt cuộc điện thoại thông, La Tình Uyển gấp giọng nói: “Các người như thế nào rồi? Cướp được đứa bé chưa? Tại sao lâu như thế không nhận điện thoại?!”
“La tiểu thư……” Một giọng nói khàn khàn truyền đến, gần như bị tiếng mưa như trút nước bên kia bao phủ.
“Các người……” Giọng của La Tình Uyển hơi run rẩy, theo bản năng, nghĩ đến bọn họ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“La tiểu thư…… Người…… Không có cướp được người……” Đối phương kéo dài hơi tàn: “Nhưng Nam Cung Kình Hiên đã bị thương…… Có lẽ bọn họ chạy tới bệnh viện, tạm thời không thể quay về……”
Nghe tin tức khiếp sợ này, thân thể La Tình Uyển run lên dựa vào cái tủ bên cạnh, run giọng nói: “Ai cho anh động đến anh ấy hả??? Tôi đã nói các người cướp đứa nhỏ là xong chuyện, ai cho các người xuống tay với Kình Hiên?!!”
Giọng cô ta có phần bén nhọn, lúc nghe được mấy chữ ‘Nam Cung Kình Hiên bị thương’, trái tim cô ta giống như bị một bàn tay hung hăng bóp nghẹn, đau đến hít thở không thông!
Phía đối diện truyền đến một trận tiếng ho khan, không nghe tiếng trả lời, La Tình Uyển cũng đã không chịu nổi sự kích thích mà cúp điện thoại, hai mắt vô ý thức ngước nhìn lên không trung, tay chống đỡ lấy thân thể của mình, trên mặt lành lạnh, vừa đưa tay sờ lại là nước mắt.
Cô ta không muốn…… Thật sự không muốn……
Cô ta không muốn làm cho người khác bị thương!!!
Vừa rồi, nghe tiếng mưa to cùng tiếng vang hỗn loạn, cô ta có thể tưởng tượng được cảnh tượng đầm đìa máu tươi ở phía bên kia, cô ta thật sự không muốn như vậy…… Cô ta thật sự không ngờ, theo trong tay bọn họ đoạt đứa nhỏ lại cần phải làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, cô ta thật sự không biết……
Cô gái yếu ớt vịn hộc tủ từ từ ngồi chồm hổm xuống, ôm hai vai khóc nức nở, bởi vì sợ hãi, cũng bởi vì đau lòng.
Sau khi khóc xong, cô ta cầm điện thoại di động lên gọi cho Trình Dĩ Sênh.
“Anh thu tay lại đi…… Anh thu tay lại nhanh lên!” Giọng La Tình Uyển run run: “Anh biết đã có chết người chưa? Kình Hiên cũng vì vậy mà bị thương, anh còn muốn như thế nào hả?!”
Ở đối diện, Trình Dĩ Sênh khẽ cau mày, cười lạnh một tiếng: “Nam Cung Kình Hiên bị thương? Ha…… Anh ta thật đúng là sẵn lòng vì con trai mà hy sinh tất cả……”
“Anh câm miệng!” Lệ rơi đầy trên mặt, La Tình Uyển ngắt lời anh ta: “Tôi không cướp được đứa nhỏ…… Tôi đã làm theo lời anh, vận dụng hết tất cả thế lực có thể sử dụng, tôi chỉ có thể làm được như vậy! Anh đừng bức ép tôi nữa……”
Trình Dĩ Sênh hừ lạnh một tiếng: “Chỉ như vậy? Cô thật đúng là hèn yếu!! Tôi còn cho là cô rất hung ác, không nghĩ tới, cô cũng chỉ biết đùa nghịch chút tâm kế mà thôi, kêu cô cướp một đứa bé mà cũng không cướp được, mẹ nó, đúng là vô dụng!”
La Tình Uyển vẫn đang nức nở, đầu cúi xuống, thống khổ không chịu nổi.
“Ha…… Chỉ có Nam Cung Kình Hiên bị thương thôi sao? Vậy tạm thời bọn họ không thể về thành phố Z, chuyện tôi muốn làm cũng dễ dàng hơn……” Trình Dĩ Sênh sờ sờ cằm ngẫm nghĩ, cười lạnh, nói: “Chuyện này cô làm đến đây coi như xong, nghỉ ngơi đi, hiện tại cô không cần lo lắng bị anh ta tuyên bố vứt bỏ tại buổi họp báo chiều nay…… Chậc chậc, khóc cái gì, hả? Không phải rất tốt sao?”
“Được rồi….. Bảo bối, đừng khóc…… Chờ sau khi tôi có được Thiên Tuyết, tôi nhất định thưởng cho cô, hửm?” Trình Dĩ Sênh hư tình giả ý ở trong điện thoại hôn nhẹ một cái: “Tôi sắp về đến thành phố Z, tôi có thể nhìn thấy Thiên Tuyết của tôi rồi…… Cô ngoan ngoãn ở nhà ngây ngô đừng đi đâu, tôi sẽ tới khao cô……”
La Tình Uyển chịu đựng sự ghê tởm, nghe anh ta nói xong, cúp điện thoại di động.
Thiên Tuyết…… Không cướp được đứa bé…… Anh ta làm thế nào để lừa Dụ Thiên Tuyết??
La Tình Uyển hơi tỉnh táo lại, trong lòng mâu thuẫn đấu tranh, tự hỏi, có nên mật báo cho Dụ Thiên Tuyết hay không…… Mấy ngón tay xanh xao đã chạm vào điện thoại di động, đột nhiên run rẩy rụt trở về.
Cô ta hiểu tính khí của Trình Dĩ Sênh, nếu như anh ta không chiếm được Dụ Thiên Tuyết, nhất định anh ta sẽ truy xét nguyên nhân, không được…… Cô ta còn có nhược điểm ở trong tay anh ta…… La Tình Uyển nhớ tới hình ảnh bẩn thỉu dâm uế trong video kia, giơ tay che mặt, tuyệt vọng khóc òa lên……
*****
Trong gian phòng mờ tối, Dụ Thiên Tuyết lần mò đứng dậy bật đèn.
Trong phòng khách, Thiên Nhu ngồi trên sofa vô cùng lo lắng.
“Tiểu Nhu?”
“Chị!” Thiên Nhu lấy lại tinh thần, nhìn cô đã thức dậy, ánh mắt hơi bối rối: “Chị dậy rồi!”
“Ngủ không được, chị hơi lo lắng,” Dụ Thiên Tuyết thành thật nói, nhìn giờ trên điện thoại di động, thấp giọng nỉ non: “Hình như còn có nửa tiếng là chuyến bay của Tiểu Ảnh hạ cánh, không biết bọn họ có thuận lợi hay không……”
“Nếu lo lắng thì chị gọi điện thoại xác nhận thử xem!” Thiên Nhu đề nghị.
Trên thực tế, bởi vì lo lắng, khi nãy cô vẫn luôn gọi điện thoại cho Nam Cung Kình Hiên, nhưng rất kỳ lạ, điện thoại vẫn reo nhưng không có ai bắt máy, nếu như tín hiệu không tốt thì sẽ có lời nhắc nhở ghi âm của công ty viễn thông.
Không phải anh chỉ đi đón chuyến bay thôi sao? Tại sao lại như vậy?
Dụ Thiên Tuyết gật đầu, cũng cảm thấy nên gọi điện thoại hỏi một chút, bấm mã số, chờ đợi hồi lâu, thế nhưng cũng không có ai nhận máy.
“Kỳ lạ…… Sáng nay rõ ràng anh ấy đã nói lúc nào cũng có thể liên lạc với anh ấy…… Chẳng lẽ Tiểu Ảnh đã xảy ra chuyện…… Anh ấy……” Dụ Thiên Tuyết cau mày nhìn điện thoại di động, theo bản năng suy nghĩ miên man.
“Chị……” Thiên Nhu đi qua nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Chị, chị đừng nghĩ lung tung, cũng chỉ còn có nửa tiếng, có lẽ trong sân bay tín hiệu không tốt, chúng ta chờ một chút rồi liên lạc lại…… Chị, bảo bảo mấy tuổi? Đáng yêu không?”
Lúc này Dụ Thiên Tuyết mới nhớ, căn bản Thiên Nhu không biết gì về tình huống có liên quan đến Tiểu Ảnh.
“Ừ, thằng bé rất đáng yêu, đã năm tuổi rồi.” Dụ Thiên Tuyết cười ngọt ngào.
“Năm tuổi……” Thiên Nhu cẩn thận ngẫm nghĩ, hơi do dự hỏi: “Đó chính là chuyện năm năm về trước? Chị, đứa bé là con của….. Anh Trình, hay là Nam Cung?”
Cô còn nhớ, khi ấy bạn trai của chị tên là Trình Dĩ Sênh.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!