Đôi mắt Dụ Thiên Tuyết ướt nước mắt, lắc đầu: “Em đâu có bi thương, anh nhìn lầm rồi.”
Nam Cung Kình Hiên bị ánh sáng lấp lánh trong mắt của cô hấp dẫn, chậm rãi ngồi dậy dựa vào gối, ngón tay nhẹ nhàng nắm cằm của cô, ấn một nụ hôn lên trên làn môi cô: “Học được nói dối với anh rồi.”
“Vậy còn anh? Em biết, nhất định là anh rất đau, anh không lừa được em đâu.” Trong mắt cô vẫn lộ ra sự bướng bỉnh.
Bờ môi của Nam Cung Kình Hiên nhịn không được nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn tuấn tú bức người như cũ, anh dùng cánh tay không bị thương ôm cô vào trong ngực, tỉ mỉ hôn lên trán cùng gò má của cô, bỗng nhiên anh khàn giọng hỏi: “Tên kia đã làm gì em?”
Giọng của anh lộ ra sự âm lãnh, làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Dụ Thiên Tuyết thoáng giật mình, thế mới biết anh đang hỏi về Trình Dĩ Sênh.
Cô suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng vòng chặt thắt lưng cường tráng của anh, nhẹ giọng nói: “Anh ta muốn mưu đồ quấy rối, nhưng em không để cho anh ta được như ý, em làm cho anh ta té từ trên cầu thang xuống, mặt mày còn bị trầy trụa…… Anh biết không, em rất lo lắng, em cho là bảo bảo thật sự ở trong tay anh ta, anh ta cho em nghe tiếng kêu của một đứa trẻ, thanh âm thật sự rất đáng sợ, thật sự rất giống bảo bảo đang gọi mẹ khàn cả giọng, em bị dọa sợ gần chết……”
Nhớ tới khi đó trái tim đau như tan nát, giọng của Dụ Thiên Tuyết càng lúc càng nhẹ, cúi đầu chôn mặt trong cổ anh, bờ vai khẽ run run.
“Không sao rồi……” Nam Cung Kình Hiên ôm chặt cô, cánh môi ấm áp bao trùm vành tai lạnh buốt của cô, khe khẽ hôn: “Không sao rồi, anh đã dặn dò bọn họ, mặc kệ là bất kỳ tình huống gì cũng đều phải đi theo em, thật may là em không sao, nếu không anh sẽ tự tay giết chết Trình Dĩ Sênh……”
Thời điểm nói mấy chữ cuối cùng kia, giọng anh trầm thấp âm lãnh vô cùng, khiến Dụ Thiên Tuyết cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.
Cô biết, anh không nói giỡn, anh là nghiêm túc.
“Vậy anh có nghĩ tới không, nếu như em thật sự không cẩn thận thất thân cho người khác, anh sẽ như thế nào?” Dụ Thiên Tuyết nâng mắt lên, cắn môi hỏi.
Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên có chút mê ly, nhìn khuôn mặt xinh đẹp phóng đại ở khoảng cách gần, hơi thở ngừng lại, e sợ phá hỏng bầu không khí an tĩnh ngọt ngào này, giọng khàn khàn nói: “Trước tiên anh sẽ làm rõ là tên nào dám mơ ước cô gái của Nam Cung Kình Hiên anh, sau đó giết cả nhà, đào mộ tổ…… Phơi thây hoang dã.”
Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe, thấy rõ ràng là đã bị giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh trở nên tái nhợt, hoảng sợ nhìn anh.
“Anh……” Giọng nói ngọt ngào phát không ra lời, chỉ khạc ra được một chữ này.
“Sau đó dẫn em về nhà, tắm rửa sạch sẽ, tiếp tục ở trên người em in ấn ký của anh, ‘làm’ cho đến khi em không còn nhớ là đã có người đàn ông khác chạm vào thân thể của em……” Nam Cung Kình Hiên nói như nghiêm túc lại như đùa giỡn, giọng khàn khàn chọc người.
Rốt cuộc Dụ Thiên Tuyết cũng biết là anh đang nói đùa, nhưng những lời cực kỳ mập mờ kia khiến cô đỏ mặt, đôi mắt trong suốt mang theo vẻ trách cứ, giơ tay đánh nhẹ lên bờ vai của anh.
Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt cười, ôm chặt cô, nhìn dáng vẻ cô an tĩnh nằm trong ngực của mình, trong lòng anh rất thỏa mãn.
“Anh và Tiểu Ảnh thì sao? Rốt cuộc thì ở Đài Bắc đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại biết là ai làm chưa?” Cuối cùng thì Dụ Thiên Tuyết cũng hỏi ra vấn đề mà từ lúc vừa gặp đã muốn hỏi, khi nhìn bộ dáng giàn giụa máu tươi quá dọa người của anh, cô đau lòng muốn chết, căn bản là không kịp hỏi.
Giữa hai đầu mày của Nam Cung Kình Hiên giãn ra, tựa vào gối dựa, đưa tay nhẹ nhàng kéo cô ngã lên trên người mình, nhìn cô dịu dàng nằm trước ngực mình, vuốt tóc của cô, nói: “Ngay khi ông già sắp xếp người đưa Tiểu Ảnh ra khỏi nơi ở, anh đã phái người đi theo bọn họ, bên kia trời mưa rất lớn, anh lại nhận được tin nói Trình Dĩ Sênh cùng La Tình Uyển không chịu an tĩnh, vì thế cho tăng thêm gấp đôi người, không nghĩ tới vẫn là đã xảy ra chuyện.”
“Người của ông già phái đi bị tập kích, hộ vệ bên cạnh Tiểu Ảnh đang ở phía sau thằng bé thì bị bắn trúng thái dương, cho nên Tiểu Ảnh mới sợ tới mức lợi hại như vậy, con rất dũng cảm, tự mình bỏ chạy, vì thế mới rơi vào trong tay người của anh…… Sau khi nhận được tin tức, anh thật sự ngồi không yên mới quyết định tự mình chạy qua Đài Bắc, may mắn gặp được bọn họ, cũng cứu bọn họ kịp lúc…… Hiện tại mấy người kia đã bị cảnh sát Đài Bắc khống chế, rất nhanh sẽ tra được rốt cuộc là người của ai.”
Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, tay nắm chặt drap trải giường, nâng đôi mắt trong veo lên nhìn anh: “Bắn trúng? Bọn họ…… Chẳng lẽ bọn họ sử dụng súng sao?? Bọn họ lại dùng súng để bắt cóc một đứa bé?!”
Nam Cung Kình Hiên biết cô không thể tiếp nhận chuyện như vậy, lẳng lặng chờ cảm xúc của cô an định lại, đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của cô: “Cho nên anh nhất định phải tra rõ là người nào đang phối hợp với Trình Dĩ Sênh, bên kia tìm người bắt cóc thằng bé, bên này thì lấy con trai tới uy hiếp em….. Đây là một âm mưu, anh muốn bắt cho được người ở sau lưng Trình Dĩ Sênh.”
Trái tim của Dụ Thiên Tuyết như bị một bàn tay to hung hăng bóp chặt, rất đau, rất ngột ngạt, cô không có cách nào tưởng tượng được tình cảnh ở Đài Bắc khi đó, chỉ biết là thời điểm nhìn thấy Tiểu Ảnh, trên người trên mặt cậu bé đều dơ bẩn, trong đôi mắt đẹp to tròn có chút tơ máu đỏ li ti, hai bàn tay nhỏ bé được băng bó cẩn thận……
“Cầm thú……” Dụ Thiên Tuyết giận đến mức cả người run rẩy, nước mắt cũng rơi xuống: “Bọn họ quả thực là cầm thú……”
Nam Cung Kình Hiên ôm chặt cô, sắc mặt tái nhợt.
Nhớ tới lúc ban đầu nhìn thấy Tiểu Ảnh, chính là ở thời điểm nguy hiểm kia, nhìn con trai còn nhỏ như vậy mà bị mang theo trên xe gắn máy lao vùn vụt thục mạng, nhìn cậu bé xuyên qua làn đạn ngang dọc, sự bi thương cùng lửa giận của anh không lời nào có thể diễn tả được, nếu như có thể, ngay khi những tên kia bị bắn chết, anh sẽ không chút do dự nào, kéo bọn chúng ra ngoài giết thêm một lần nữa!
Những hành vi to gan lớn mật tàn nhẫn kia…… Là cầm thú cũng làm không được!
Anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ngoài cửa phòng bệnh truyền đến tiếng huyên náo, ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết và Nam Cung Kình Hiên cùng nhìn qua cửa sổ —— —
Chẳng biết Nam Cung Ngạo đi tới bệnh viện từ lúc nào, mái tóc luôn chỉnh tề có phần xốc xếch, vẻ mặt bi thương, dường như trong nháy mắt đã già đi mười tuổi, ông tìm kiếm ở cửa phòng bệnh, nhưng lại nhìn thấy Tiểu Ảnh cùng hộ vệ đang ngồi trên ghế dài ở cạnh cửa, trên khuôn mặt nho nhỏ của cậu bé vẫn còn vẻ hoảng hốt, vốn muốn đi xem Nam Cung Kình Hiên mổ lấy đạn ra, nhưng mẹ lại chết sống không đồng ý, cậu bé chỉ đành ở nơi này chờ, đợi đã rất lâu mà cũng không nghe được một chút động tĩnh bên gì trong.
Khoét thịt, lấy đạn ra, hẳn là sẽ rất đau đúng không??
Tiểu Ảnh tự an ủi chính mình, nhất định là có chích thuốc mê, nhưng hình ảnh Nam Cung Kình Hiên ôm mình vào trong lòng lăn đến ven đường, đến giờ cậu bé vẫn còn rất sợ hãi, rất đau lòng, trong trái tim nho nhỏ của cậu bé chịu không được tình cảm nồng đậm và rung động như vậy.
Đôi mắt to tròn ngây thơ chớp chớp, Tiểu Ảnh lại ghé đầu nhìn vào trong phòng bệnh.
“Cháu ngoan…… Cháu của ông……” Nam Cung Ngạo mất khống chế run rẩy kêu thành tiếng, bước chân chậm lại, cây gậy cũng bỏ qua, lảo đảo đi về phía Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh sợ hết hồn, quay đầu mới nhìn thấy Nam Cung Ngạo.
“Cháu có sao không?” Đôi mắt của Nam Cung Ngạo sáng lên, ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Ảnh, cẩn thận tra xét: “Tiểu Ảnh bị thương hả? Tay này là chuyện gì xảy ra, cho ông nội nhìn một chút, xem còn chỗ nào khác bị thương hay không……”
Tiểu Ảnh giật mình tỉnh táo lại, nhảy xuống cái ghế dài, đẩy tay Nam Cung Ngạo ra, trong mắt tràn đầy sự đề phòng, thụt lùi lại mấy bước nhìn ông.
“Cám ơn ông quan tâm, cháu không sao.”
Nghe lời này, nhất thời Nam Cung Ngạo bị choáng váng, tay vịn lưng ghế dài mới không bất tỉnh, đôi mắt già nua nhìn Tiểu Ảnh, giọng run run nói: “Cháu ngoan…… Cháu không nhận ra ông nội sao? Là ông nội đây……”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Ảnh không lộ ra biểu tình gì, trong lòng không có khái niệm về ông nội này, có, đó chính là cảnh tượng Nam Cung Ngạo tự chủ trương đưa cậu bé đi, khi cậu bé tỉnh lại thì đã ở trong một căn phòng và thành thị xa lạ, cậu bé chỉ mới năm tuổi, có tất cả tính bướng bỉnh cùng sự ỷ lại mà một đứa bé nên có, trời mới biết, ngoài mặt thì cậu bé rất quật cường, nhưng trong lòng lại tưởng niệm mẹ biết bao nhiêu, muốn khóc biết bao nhiêu, nhưng ông nội lại tàn nhẫn bá đạo, bất cận nhân tình như vậy.
Còn nữa….., còn nữa…..
Hình ảnh cuối cùng lưu lại trong cái đầu nho nhỏ là về người hộ vệ thường bị mình trêu đùa, thế nhưng vào giờ phút sau cùng lại dùng thân thể che phủ cậu bé thật kín, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ảnh tái nhợt, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng đầm đìa máu tươi kia.
“Chào ông cụ.” Tiểu Ảnh ông chằm chằm, đôi mắt trong veo, lễ phép gật đầu.
Cậu bé giống như một ‘tiểu thân sĩ’, dù trên người chật vật không chịu nổi cũng duy trì sự lễ phép cùng tự tôn, không khuất phục.
“Cháu ngoan……” Nam Cung Ngạo khàn khàn kêu một tiếng, đi tới đứng ở trước mặt cậu bé, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, giọng nói run run: “Là ông nội sai…… Ông nội sai rồi, ông nội không nên để một mình cháu đi Đài Bắc xa như vậy, ông nội già nên hồ đồ rồi, hại cháu bị thương, ông nội khó chịu hơn hết so với ai khác…… Cháu ngoan, đừng hận ông nội, đừng hận ông nội……”
Trong lòng bàn tay ông là bàn tay nhỏ bé bị băng gạc gồ ghề bao quanh, Nam Cung Ngạo cúi đầu, cảm giác được hai mắt đã ướt át, đã bao năm ông không có xúc động rồi, hôm nay, đứng trước mặt một đứa bé, ông vô cùng hối hận, nghĩ đến đứa nhỏ phải chạy trốn trong mưa bom lửa đạn, nghĩ đến không biết nó đã đẫm mình dưới trời mưa như trút nước ở Đài Bắc trong bao lâu, nhớ tới những người kia vật vã giữa ranh giới sự sống và cái chết ở trước mặt thằng bé, Nam Cung Ngạo hận không thể sinh trở lại một lần nữa, có chết ông cũng sẽ không đưa cháu nội đi!
Sự đề phòng trong mắt Tiểu Ảnh rốt cuộc cũng giảm đi một chút, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, vẫn không biết nên nói cái gì.
“Cháu vẫn nói lại câu nói kia, nếu như ông không chấp nhận mẹ của cháu, Tiểu Ảnh cũng sẽ không nhận mình có ông nội, Tiểu Ảnh có ba mẹ cũng đủ rồi.” Cậu bé chỉ là một đứa trẻ, cậu bé không có dễ dàng tha thứ như vậy, lòng dạ cậu bé chính là hẹp hòi thế đấy.
Trong đôi mắt trong suốt rõ ràng lộ ra sự xa cách, Tiểu Ảnh chu chu cái miệng, kiên định lập trường của mình.
Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Dụ Thiên Tuyết đi ra, vẫn mảnh khảnh xinh đẹp rung động lòng người, chẳng qua trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô in dấu bàn tay rất rõ ràng, cho thấy là đã bị người ta đánh, nhưng vẫn không mất đi vẻ đoan trang và xinh đẹp của cô.
“Nam Cung tiên sinh.” Cô đi tới nắm tay của Tiểu Ảnh kéo đến bên cạnh mình, lễ phép mà xa cách chào ông.
Trong mắt của Nam Cung Ngạo lộ vẻ suy sụp, không còn hơi sức tranh luận với cô gái không làm cho người ta thích cũng như không có bất kỳ bối cảnh hay ưu điểm gì, ông sâu kín thở phào nhẹ nhõm, giọng khàn khàn nói: “Nha đầu…… Bác, không phải cố ý…… Đời này bác đã phạm qua rất nhiều sai lầm, bắt đầu từ mẹ của Kình Hiên, bác có lỗi với bà ấy rất nhiều, nhưng người đã không còn, bác muốn đền bù cũng không có biện pháp…… Nhưng cháu thấy đó, hiện tại đứa nhỏ vẫn ở đây, rõ ràng chính là cốt nhục của nhà Nam Cung, nhưng cứ khăng khăng xa lạ với bác……”
Rốt cuộc Nam Cung Ngạo cũng nói không được nữa, đôi mắt già nua vẩn đục ẩm ướt: “Nha đầu, cháu nói đi, bác phải làm thế nào mới tác động được mấy đứa…… Dù đời này bác có cơ nghiệp khổng lồ đi nữa, cũng không bằng cháu nội có thể gọi bác một tiếng ông nội……”Tiểu Ảnh nhìn nét mặt già nua suy sụp của ông, có phần bị sợ, ôm lấy chân của mẹ núp nửa mặt vào bên trong, có chút e ngại và sợ hãi nhìn Nam Cung Ngạo.
“Tâm tưởng của trẻ con không có phức tạp như thế, suy nghĩ của bọn chúng rất đơn giản, cũng rất ngoan, nếu bác đối đãi với thằng bé tốt thì nhất định nó cũng biết, nhưng nếu như bác đối xử với nó không tốt, thằng bé cũng sẽ không ngốc đến mức không có cảm giác,” Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết trong suốt, nhẹ giọng nói: “Nam Cung tiên sinh, cháu đưa Tiểu Ảnh đi thăm ba của nó một chút, xin lỗi không tiếp chuyện với bác được nữa.”
Nói xong, cô muốn dẫn con trai đi, bỗng nhiên Nam Cung Ngạo lên tiếng gọi: “Nha đầu!”
Dụ Thiên Tuyết đứng lại, xinh đẹp động lòng người như một đóa hoa bách hợp màu trắng.
“Kình Hiên nó…… Nó không sao chứ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết chợt tái nhợt: “Anh ấy trúng đạn……Nhưng bây giờ đã lấy ra, vết thương không ở bộ vị nguy hiểm, cho nên không sao, chắc hẳn người của bác đã báo cáo những điều này với bác, bác còn muốn biết gì nữa không?”
Nam Cung Ngạo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, cô nói chuyện rất thông minh và trực tiếp, trong lời nói không có chút dấu vết che giấu nào, ông tiếp tục hỏi: “Vậy vết thương trên mặt thì sao? Là ai làm?”
Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, đưa mu bàn tay chạm vào má trái hơi sưng đỏ của mình.
“Chuyện này bác không nên hỏi cháu, mà nên đi hỏi con rể tốt của bác, hỏi anh ta đã đối xử với cháu như thế nào, anh ta lấy mạng sống của Tiểu Ảnh uy hiếp cháu, khoản nợ này cháu vẫn chưa tính toán với anh ta, còn nữa —— mấy người nổ súng ở bên Đài Bắc tuyệt đối có quan hệ với anh ta, Nam Cung tiên sinh, nếu như bác thật sự muốn vì Tiểu Ảnh làm chút chuyện gì đó, hy vọng bác có thể tra rõ chuyện này, cháu muốn biết rốt cuộc là ai sai khiến những người kia, mặc kệ người đó đã chết hay còn sống, ức hiếp con trai của cháu, bọn họ phải trả giá thật lớn.”
Ánh mắt trong suốt của cô lóe lên sự bén nhọn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!