Sáng sớm, tay chân luống cuống.
Bắt đầu từ lúc Thiên Nhu mặc quần áo cho cô bé, mãi cho đến khi chuẩn bị xong bữa sáng của mình, lại kín đáo đưa cho cô bé một phần, thời gian đã qua một nửa, chỉ còn đủ giờ để cô chạy đến công ty.
“Y Y, bữa ăn sáng em tự ăn nha, trong bình đun nước nơi đó có nước uống….., chị đi làm, không có việc gì thì không nên vào bếp, đồ ăn và dao kéo bên trong cũng không được đụng tới, còn nữa . . . . .”
Thiên Nhu nói một hơi, có phần rối rắm: “Thôi! Hay để chị cất đi!”
Cô chạy vào phòng bếp, cất hết mấy món dụng cụ sắc bén, cửa sổ cũng đóng lại một cánh, còn đẩy cái bàn bên dưới cửa sổ ra xa để phòng ngừa cô bé leo lên, ngắm nhìn bốn phía một lần nữa, thật sự không biết còn cái gì cần phải dọn dẹp hay không.
“Y Y, chị đi nha. . . . . .”
“Y Y, chị đi thật đó, em ở nhà phải ngoan, không được chạy loạn!”
“Y Y, em nhớ số điện thoại di động của chị chưa? Có chuyện gì phải gọi điện thoại ngay cho chị, dùng điện thoại bàn mà gọi, buổi trưa chị sẽ về với em, được hay không?”
Đã trở lại ba lượt, Trình Lan Y ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, ôm cái balo nhỏ của mình, nhìn chằm chằm TV, “Dạ” ba tiếng thật to.
Thiên Nhu than thở, thật sự không có cách nào, chỉ có thể khóa trái cửa, sau đó mới vội vã đi làm.
Xem ra, hình như đã sắp trễ giờ làm.
Quả nhiên, đến công ty đã trễ giờ, thấy quản lý ngồi trong văn phòng ngoắc ngoắc mình, Thiên Nhu không còn cách nào, chỉ có thể đi vào, bị trách móc khoảng 10 phút mới được đi ra, ý tứ chính là nói nhân viên mới như cô phải chú ý một chút, nơi này không phải ai cũng có thể tùy tiện vào làm, nói cô phải chú ý đến hình tượng của công ty.
Trong thang máy, cửa thang máy mở ra, Lạc Phàm Vũ đang nhận một cuộc điện thoại, anh bước thẳng ra bên ngoài.
“Tối hôm qua thẩm tra hai người kia thế nào rồi, có tin tức của vị ‘tiểu tổ tông’ nhà cậu chưa?” Lạc Phàm Vũ hỏi.
“Đã thẩm tra qua, đứa bé bọn họ nhìn thấy xác thực là Y Y, chẳng qua đánh chết cũng không thừa nhận là bọn họ bắt Y Y đi, thật không biết có nên tin hay không, đám hỗn đản kia. . . . . .” Giọng của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sự uể oải.
“Vậy bây giờ cậu đang đi chỗ nào?”
“Bọn họ nói có một cô gái trẻ dẫn Y Y đi, nhưng không nói ra được tướng mạo, cái khác thì bọn họ nói không biết, chắc Y Y ở đâu quanh nơi này không sai, mình đang phái người giám sát bên này, nếu như ở trong nhà cư dân bình thường, có lẽ Y Y tạm thời an toàn, nhưng nếu an toàn thì tại sao lại không báo cảnh? Cảnh sát cũng không nhận được bất kỳ báo án nào! !” Nói xong, Nam Cung Kình Hiên nện một cái vào tay lái, có chút buồn bực.
“Thật khổ! Trẻ con xảy ra chuyện xác thực là nhức đầu nhất, để mình giúp cậu hỏi thử người bên đây có thấy gì hay không!” Lạc Phàm Vũ nói xong, ánh mắt không có mục đích gì quét nhìn bốn phương tám hướng.
Đột nhiên, anh thấy được một bóng dáng nơi cửa kiếng xoay tròn.
Mảnh khảnh, xinh đẹp, gò má lộ ra sự quen thuộc, ở trong đám người qua lại không ngớt.
“Mình bận rộn cả một buổi tối, hôm nay Thiên Tuyết kiểm tra định kỳ, mình đi với cô ấy, người bên đó có tin tức thì nói cho mình biết ngay.” Nam Cung Kình Hiên nói xong liền cúp điện thoại.
“Này. . . . . . Này!” Lạc Phàm Vũ vừa định mở miệng thì đã nghe tiếng tút tút: “Đáng chết, hình như mình nhìn thấy Thiên Nhu! Cậu có nghe thấy không? !”
Rõ ràng là tín hiệu đã bị ngắt, Lạc Phàm Vũ nóng lòng ngẩng đầu lên, bóng dáng mới vừa nhìn thấy kia đã biến mất.
Trước cửa kiếng vẫn có người lui tới tới lui, nhưng đã không có bóng dáng quen thuộc kia, Lạc Phàm Vũ chạy tới tìm kiếm khắp nơi, lo lắng nhìn chung quanh, nhưng vẫn không nhìn thấy cô.
Sao lại như vậy, chẳng lẽ anh nhìn lầm?
“Lạc tiên sinh, anh muốn tìm gì? Có muốn tôi tìm giúp anh hay không?” Quản lý đại sảnh vội vàng đi tới ân cần hỏi thăm.
Lạc Phàm Vũ cau mày nhìn bốn phía, muốn mở miệng hỏi, nhưng không biết phải hỏi làm sao, lạnh nhạt nói: “Thôi, không có gì.”
Mới vừa nhìn thấy bóng dáng kia, khoảng cách rất xa, anh cũng không thể xác định, rốt cuộc có phải là Thiên Nhu hay không.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, chắc là anh đã nhìn lầm.
*****
Từ trong bệnh viện trở về, ngồi trong xe nhìn kết quả kiểm tra, Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghiên cứu.
Nam Cung Kình Hiên giúp cô nịt dây an toàn, nhìn bộ dáng cô chăm chú còn khe khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt thâm thúy của anh dâng tràn dục vọng, chậm rãi cúi người, giơ ngón tay vuốt ve đôi môi của cô.
“Xem lâu như vậy còn chưa xem đủ? Bảo bảo tất cả đều bình thường, chứng tỏ anh bảo vệ rất tốt.” Anh nhẹ nhàng chống trán mình vào trán cô, khàn giọng nói.
“Rõ ràng là em bảo vệ con rất tốt, bác sĩ đã nói, nếu như thân thể em tốt lên thì dinh dưỡng cho bảo bảo tự nhiên đầy đủ, a. . . . . . Không đúng,” Dụ Thiên Tuyết cười rộ lên: “Anh có công lao, anh nuôi em mập lên.”
“Mập sao?” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, mắt chăm chú nhìn cô, tay lại chậm rãi di chuyển đến ngang hông của cô, chậm rãi vuốt ve: “Để anh xem xem, chỗ nào mập. . . . . .”
“A. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết khẽ cười bắt lấy tay anh: “Đừng làm rộn, em sợ nhất là anh náo em thế này, thật sự mập, mỗi ngày em đều phải chống đỡ thể trọng, ít nhất đã mập năm sáu kg, anh không nhìn ra à?”
“Không có, có lẽ ôm một cái anh mới có thể cảm giác được ——” Sự ham muốn trong mắt Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng nặng, dùng hai cánh tay vây chặt cô, vùi đầu sâu vào trong cổ của cô mà liếm mút, chọc cho Dụ Thiên Tuyết run rẩy một trận.
Bấu víu thật chặt bả vai rộng rãi người đàn ông này, cô cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
“Thật muốn kết hôn nhanh một chút, lúc đó chúng ta có nhà của mình, không có nhiều việc phiền lòng như thế. . . . . . Đáng lẽ đã quyết định xong ngày cưới, nhưng nếu tìm không được Thiên Nhu và Y Y, đoán chừng em cũng không có ý định kết hôn.” Nam Cung Kình Hiên ấn một nụ hôn ở trên cổ của cô, cảm giác được cô đột nhiên run lên một cái.
“. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết chỉ cảm thấy một trận tê dại, một câu cũng không nói nên lời.
Nam Cung Kình Hiên Kình Hiên phát hiện có gì đó không đúng, mắt chăm chú nhìn cô, cười nói: “Thế nào, có cảm giác rồi hả? Anh nghe nói phụ nữ có thai luôn rất nhạy cảm đối với loại chuyện này, anh cũng chỉ nhẹ nhàng chạm vào em. . . . . . Thiên Tuyết. . . . . .” Nói xong, mấy ngón tay của anh di chuyển từ mái tóc xuống chỗ mới vừa hôn, nhẹ nhàng vuốt ve trêu chọc sự nhạy cảm của cô.
“. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết càng lúc càng không chịu nổi, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra chút khát vọng, run giọng nói: “Anh đừng có như vậy, Nam Cung Kình Hiên, em đang mang thai, anh không thể ăn vụng đâu!”
“Phụ nữ mang thai đúng là đáng thương, trong mười tháng hoài thai không thể bị đàn ông chạm vào sao?” Nam Cung Kình Hiên lại càng muốn trêu chọc cô, cười yếu ớt chống trán mình vào trán cô, nói: “Không phải nói sau ba tháng là có thể à? Anh đã chờ mong rất lâu. . . . . . Còn nữa….. thân thiết với vợ mình thì không gọi ăn vụng, coi như ăn vụng thì cũng là ăn một cách quang minh chính đại. . . . . .”
Nói xong anh hôn lên môi cô, nhẹ nhàng ngăn lời cô muốn nói bằng một nụ hôn, vừa bắt đầu nụ hôn còn êm ái, cảm thụ hơi thở cùng bộ ngực cô phập phồng, sau đó lại cảm thấy chưa đủ, cúi đầu thở hổn hển hôn sâu hơn, nếm sự ngọt ngào trong miệng cô cùng với cảm giác mỹ diệu khi hai người tiếp xúc thân mật, thân thể cô mềm mại thơm tho như vậy, anh không có biện pháp khống chế, ôm cô chặt hơn như muốn dụi cô vào trong cơ thể mình, giày vò cánh môi đỏ tươi của cô đến sưng đỏ.
Dưới bầu trời xanh trong, trong cửa sổ xe lộ ra hình ảnh thân mật nồng nhiệt.
*****
Sắc trời dần tối.
Một người đàn ông lắc lư ở trên phố, lạnh lùng hút thuốc lá, búng tàn thuốc văng ra, mắt nhìn chằm chằm màn hình trước mặt đang lấp lóe tin tức.
“Người thừa kế duy nhất của gia tộc Nam Cung – thiếu gia Nam Cung Kình Hiên, sắp tới đây sẽ nắm tay cô dâu đi vào lễ đường, mà tiểu thư của La thị, người từng có bảy năm hôn ước cùng với Nam Cung thiếu gia, hiện tại đang trị liệu ở viện điều dưỡng Tây Giao, trạng thái tinh thần vẫn không được tốt, căn cứ vào thông tin có được, những ngày gần đây cổ phiếu của tập đoàn La thị tụt dốc không phanh, nội bộ cũng như chuỗi cung ứng liên tục phát sinh đột biến, hệ thống vận hành tràn ngập nguy cơ, mà gia tộc Nam Cung lại không có bất kỳ bày tỏ trợ giúp nào, căn cứ vào thông tin có được, cô dâu mới có bối cảnh bình thường, nhưng trước đó đã sinh cho nhà Nam Cung một đứa con riêng, không biết tại sao lại cùng người thừa kế vàng của nhà Nam Cung cọ xát ra lửa, cuối cùng lựa chọn bước vào lễ đường hôn nhân, sau đây là tin tức tường tận. . . . . .”
Trên màn ảnh, hình của Nam Cung Kình Hiên và Dụ Thiên Tuyết không được chụp ngay chính diện.
Chẳng qua chỉ là ảnh chụp bóng lưng mà thôi.
Từng động tác thân mật lộ ra sự gần gũi thân thiết, trên tấm hình, người đàn ông cao lớn rắn rỏi, vầng trán tản ra sự kiêu căng mị hoặc khiến phụ nữ không nhịn được muốn thét chói tai, người phụ nữ trong khuỷu tay của anh thanh tú xinh đẹp động lòng người, dáng vẻ tự nhiên thanh thản, đôi mắt trong suốt chọc người trìu mến.
—— sắp kết hôn?
“Này! Cút ngay! Anh lượm ve chai!” Bên cạnh công trình đang xây dựng dang dở có tiếng quát lớn: “Tránh ra tránh ra, đừng cản trở công việc của chúng tôi! Ngày nào cũng thấy anh đi dạo quanh đây, có cái gì đẹp đâu, mau tránh ra. . . . . .”
Trình Dĩ Sênh quét ánh mắt sắc bén về phía mấy người công nhân.
“Ơ? A còn trừng mắt? Muốn tìm chết đúng không?” Một người cất cao giọng: “Mấy anh mau tới đây! Mẹ nó, còn dám trừng?”
Trình Dĩ Sênh lạnh lùng thu hồi ánh mắt, quay người đi về hướng ngược lại.
Anh ta vốn quang cảnh, có tất cả mọi thứ trong tay, ròng rã năm năm chịu nhục cùng cố gắng. . . . . . Cứ như vậy mà bị hủy diệt triệt để!
. . . . . . Thiên Tuyết. . . . . . Thoạt nhìn em rất hạnh phúc, phải không?
Anh thật sự nên để cho em. . . . . . Hạnh phúc đến cùng. . . . . .
Bàn tay siết chặt thành quả đấm chậm rãi buông ra, Trình Dĩ Sênh cười lạnh nheo mắt lại, lần nữa châm một điếu thuốc, đi vào ngõ hẻm.
Bóng đêm mịt mờ.
Đột nhiên, trong quán ăn nhỏ bên cạnh truyền ra một giọng nói thanh thúy.
“Chị, mì này ăn không ngon.” Trình Lan Y nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đặt đũa xuống, thành thật nói.
Thiên Nhu ngẩng đầu lên, khẽ kinh ngạc.
Bên trong quán ăn nhỏ có chút mờ tối, xung quanh đều là nhân viên mới vừa tan làm, giọng nói thanh thúy mà ngây thơ của cô bé hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, Thiên Nhu khẽ đỏ mặt, cầm tay cô bé, nói: “Y Y không thích ăn mì à?”
Mì thịt bò, cũng coi như rất ngon rồi.
“Không thích, từ trước tới giờ mẹ em không hề nấu mì cho em ăn, bảo mẫu nhà em biết làm rất nhiều rất nhiều món ăn,” Trình Lan Y thành thật nói: “Còn có bà Ngô ở nhà ông ngoại, cũng biết làm nhiều món ngon nữa.”
Thiên Nhu có chút nhức đầu, nhìn một cái cũng biết cô bé con này xuất thân phú quý, mình thật sự không thể dùng điều kiện bình thường để nuôi cô bé.
“Vậy Y Y muốn ăn cái gì, chị dẫn em đi được không?”
“Pizza Hut!”
Hai mắt của Trình Dĩ Sênh dần trợn to, điếu thuốc trên miệng như sắp rớt xuống, mắt thấy Thiên Nhu dẫn Y Y đi ra ngoài, anh ta vội vàng ẩn núp, nhìn thấy bọn họ ra khỏi cửa tiệm, dắt tay nhau đi về phía đối diện.
Con gái của anh ta, sao lại cùng Dụ Thiên Nhu ở cạnh nhau?
Đôi mắt của Trình Dĩ Sênh càng không thể dời đi, dán sát chân tường, anh ta vứt bỏ điếu thuốc trong tay, chân day day dẫm tắt, lẳng lặng đi theo.
Trong bóng đêm mịt mờ, mọi thứ đều nhìn không được rõ, chỉ thấy Thiên Nhu dắt cô bé nho nhỏ kia vào cửa Pizza Hut, Trình Dĩ Sênh ở bên ngoài đợi suốt hơn nửa tiếng mới nhìn thấy bọn họ đi ra.
“Y Y ăn no chưa?” Thiên Nhu nhẹ nhàng hít một hơi, nắm bàn tay nhỏ của cô bé, hỏi.
“Dạ, Y Y ăn no.” Trình Lan Y ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, vươn hai tay về phía cô.
Thiên Nhu ngẩn ra, theo bản năng bế cô bé lên, cô bé dường như vô cùng ỷ lại, gắt gao quấn lấy cổ cô.
“Nếu ăn no rồi, Y Y, chị muốn thương lượng một chuyện cùng em.”
Trình Lan Y giật mình một cái, trong ánh mắt lộ ra sự đề phòng.
“Y Y, em đã bỏ nhà đi mấy ngày rồi, hẳn là ba mẹ của em đều cực kỳ sốt ruột, nói cho chị biết họ tên đầy đủ và địa chỉ nhà của em, hoặc là phương thức liên lạc với ba mẹ em, chị có thể giúp em tìm được nhà…… Y Y, không náo loạn nữa được không? Chẳng lẽ em không nhớ ba mẹ à?” Thiên Nhu tận lực phóng nhẹ giọng hướng dẫn cô bé.
Đôi mắt của Trình Lan Y loé loé, vùng vẫy tụt xuống khỏi người Thiên Nhu, không chút nghĩ ngợi vụt chạy ra bên ngoài.
“Y Y!” Thiên Nhu biết cô bé sẽ như thế, đuổi theo vài bước, túm lấy cánh tay của cô bé, nhíu mày nói: “Y Y, em đừng như vậy được không? Chị không thể để em tùy hứng, em buộc phải về nhà! Mỗi lần chị nói chuyện này là em liền bỏ chạy, chị không thể mang theo em cả đời được……”
“Chị, chị cũng ngại Y Y phiền phức, không cần Y Y sao?” Trong mắt Trình Lan Y chứa đầy nước mắt, cắn môi nhìn cô.
Thiên Nhu chăm chú nhìn cô bé, thở hắt ra một cái thật mạnh, xoa xoa huyệt thái dương.
“Y Y, từ trước tới nay chị không hề có ý tứ kia, em không nên xuyên tạc ý của chị, chẳng lẽ Y Y muốn vĩnh viễn không về nhà sao? Nhưng nếu bởi vì tìm không thấy Y Y mà ba mẹ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao? Hoặc ba mẹ không đi làm, mỗi ngày chỉ đi tìm em, còn tiêu phí rất lớn nhân lực tài lực, còn em thì lại trốn ở chỗ này làm cho ba mẹ lo lắng, Y Y cảm thấy tốt không?”
Trình Lan Y lắc đầu, nước mắt rơi xuống, tiến lên vòng tay quanh cổ của Thiên Nhu.
“Em sợ mẹ…… Dáng vẻ mẹ tức giận rất đáng sợ, em sợ mẹ……” Trình Lan Y khụt khịt nói.
Thiên Nhu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô bé: “Cụ thể là chuyện gì thì chị không biết, có lẽ do mẹ em gặp phải chuyện gì đó thực sự không vui, nhưng nếu không nhìn thấy Y Y, chắc chắn mẹ sẽ càng thống khổ khổ sở hơn……”
Một hồi lâu Trình Lan Y mới ngừng khóc, nhỏ giọng hỏi: “Chị, vì cái gì chị không về nhà? Mẹ chị cũng mắng chị hả?”
Thiên Nhu ngẩn ra.
Đôi mắt trong suốt của cô hiện lên chút ưu thương, cắn môi, bình phục sóng to gió lớn trong lòng.
“Mẹ chị không còn…… Nhưng, chị có một người chị, chị ấy cực kỳ tốt bụng,” Thiên Nhu nói, hơi mỉm cười, mắt ươn ướt: “Chính chị cũng cảm thấy đi ra ngoài lâu như vậy nhất định là bọn họ rất lo lắng, chị cũng sẽ tìm thời cơ để trở về, có lẽ đến lúc đó sẽ không còn những sự tình rối rắm không nên có kia, không có chị, chị ấy mới có thể hạnh phúc……”
Có một ngày kia, cô nhìn thấy báo chí đưa tin rất dài về hôn kỳ của bọn họ.
Trên ảnh chụp, chị được Nam Cung ôm trong ngực, dường như muốn cho cả thành phố người người đều nhìn thấy anh yêu thương cùng quý
trọng chị đến nhường nào, gương mặt của anh vẫn tuấn mỹ đĩnh đạt như thế, ánh mắt thâm thuý lại chỉ nhu hòa dịu dàng với một mình chị.
Loại hạnh phúc này, có người nhón chân, đã tới vô cùng gần, nhưng vẫn không chiếm được dù chỉ là một cái liếc mắt.
“Y Y, em đáp ứng chị, qua ngày mai chính là cuối tuần, đi theo chị đến sở cảnh sát, chị đưa em về nhà,” Thiên Nhu lấy lại tinh thần, nói tiếp với cô bé: “Chị cũng bảo đảm với em, chị cũng sẽ lập tức về nhà ngay, được không?”
Cô muốn chạy trở về, muốn đưa cho chị một phần lễ vật kết hôn.
Chị ơi…… Nếu như nửa đời trước em vẫn luôn liên lụy chị, vẫn luôn khiến chị canh cánh trong lòng, vậy thì phần lễ vật này, là đến lượt em độc lập đối mặt với cuộc sống về sau, chị hãy hướng tới hạnh phúc của chị đi, đừng lại lo lắng cho em nữa, được không?
Bạn nhỏ Trình Lan Y ngẫm nghĩ một lát, gật đầu thật mạnh: “Dạ!”
“Ngoan, chúng ta ngoéo tay,” Thiên Nhu nắm lấy ngón út của cô bé, nghoéo vào ngón út của mình: “Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi!”
Dưới màn đêm, một lớn một nhỏ nắm tay nhau đi về phía căn phòng nhỏ mà bọn họ đang thuê ở tạm thời.
Ẩn nấp trong bóng đêm, Trình Dĩ Sênh đi ra, nheo đôi mắt đánh giá bọn họ, bàn tay từ từ nắm chặt.
*****
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, không có tin tức của Y Y.
Trong hai ngày qua, toàn bộ thế lực ngầm cũng như những điểm trung chuyển của bọn buôn người ở thành phố Z, tất cả đều bị hai người Nam
Cung Kình Hiên và Lạc Phàm Vũ sờ gáy, không có bất kỳ dấu hiệu hay tung tích gì của Y Y, thậm chí không thu được bất cứ tin tức đòi tiền chuộc nào, như vậy, cơ bản có thể loại trừ khả năng Y Y bị lừa bán hoặc bị người xấu bắt đi.
Nơi thu dưỡng trẻ lạc, dưới chân cầu vượt hoặc đường hầm là nơi dân du cư thường làm ổ, bọn họ cũng đều đã kiểm tra qua.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!