Lạc Phàm Vũ cảm thấy, mình đúng là điên rồi.
Sáng sớm hôm sau, quản lý phía dưới nơm nớp lo sợ chạy lên nói với anh, Dụ Thiên Nhu gửi đơn xin chính thức từ chức cho ông ta, khuyên như thế nào cũng không được, trực tiếp rời khỏi công ty.
Lạc Phàm Vũ nghe có chút lớn đầu.
—— cô nhóc này, thật sự làm tới?
Thật sự anh không rõ ngày hôm qua mình bị làm sao vậy, không thể hiểu được đã ầm ĩ lên với cô, những lời tàn nhẫn mà trước kia chưa hề nói qua với bất kỳ phụ nữ nào đều lấy ra nói hết với cô, rốt cuộc là vì cái gì? Từ khi nào thì anh đã trở nên độc miệng như vậy?
Tiếp theo đó là điện thoại của trợ lý, nói cho anh biết, Dụ Thiên Nhu đã dọn khỏi căn hộ ở khu Bích Vân, vào khoảng 10 giờ sáng nay, gửi lại chìa khóa cửa còn ký tên sổ đăng ký, hết thảy đều giao cho bảo vệ cổng.
Lạc Phàm Vũ ngồi trên ghế xoay, chậm rãi nhắm mắt lại, xoa trán, cảm thấy đã rất lâu rồi không có phiền não thế này.
Di động lại lần nữa reo vang.
Sáng sớm tiếp mấy cuộc điện thoại phiền lòng liên tục, vì thế cầm điện thoại lên lạnh lùng nói: “Ai?”
Đối diện giật mình, giọng nói trầm thấp du dương của Nam Cung Kình Hiên vang lên: “Cậu đang bận?”
“À,” Lạc Phàm Vũ phục hồi tinh thần: “Không có, vừa mới nhìn một hợp đồng nên bực bội, sao vậy? Sao điện thoại cho mình vào giờ này?”
“Bên mình có một hợp đồng không biết cậu cảm thấy hứng thú hay không, Thiên Tuyết sắp đến ngày sinh, mình không muốn bận bịu việc gì nữa, lại không muốn chuyển hợp đồng tốt này cho người khác, cậu nhận mail của mình xem có hứng thú hay không, nếu cậu chịu làm thì rất có lợi nhuận, cậu xem kỹ càng tỉ mỉ tư liệu và kết quả rồi trả lời cho mình.” Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nói.
“Ha…… Cậu thật sự muốn rảnh rang hơn nửa tháng này à,” Lạc Phàm Vũ cười, chuyển động ghế xoay, đến trước laptop di chuột nhận mail, đại khái quét mắt sơ qua: “…… Trung tâm giải trí Nhã Minh cũng mua hợp đồng phân đoạn? Loại hợp đồng đầu to này mà cậu cũng chịu chuyển qua cho mình làm? Đầu óc cậu bị nước vào à!”
“Cậu không có hứng thú thì mình qua tay cho người khác, tóm lại, trong khoảng thời gian này mình không muốn bận rộn.” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt như cũ.
“Đừng,” Lạc Phàm Vũ ước lượng một chút vẫn là nói tiếp: “Mình làm, nhường cho người khác thì mình đúng là dại dột.”
“Vậy mình kêu trợ lý đưa tư liệu cho cậu,” Nam Cung Kình Hiên dừng một chút, tùy tiện hỏi:
“Đúng rồi, Thiên Nhu công tác ở bên cậu thế nào? Thiên Tuyết kêu mình hỏi, cậu cũng biết cô ấy ôm cái bụng to, đi đâu cũng không tiện!”
“……” Lạc Phàm Vũ nắm di động, phiền muộn vừa mới áp xuống đáy lòng lại lần nữa nhói lên.
Anh không muốn trầm mặc, nhưng trong đầu, trong mắt trong lòng, đều tràn ngập ánh mắt lành lạnh của cô nhóc tối hôm qua, sự kiên cường tận trong xương cốt của cô khiến tim anh đập hơi nhanh, có làm như thế nào cũng không áp chế được, nắm giữ không được.
“Cô ấy rất tốt.” Lạc Phàm Vũ đè nén hồi lâu, nhàn nhạt nói.
“Vậy là tốt rồi, có rảnh lại liên hệ, cậu trông nom em ấy nhiều chút.” Nam Cung Kình Hiên dặn dò.
Lạc Phàm Vũ “Ừ” một tiếng rồi ngắt di động.
Lẳng lặng ngồi trên ghế một lát, thậm chí anh không nhận ra, mình chưa bao giờ đến công ty sớm như vậy, chỉ lẳng lặng ngẫm nghĩ lời Nam Cung Kình Hiên nói, nghĩ Dụ Thiên Nhu dọn khỏi căn hộ ở khu Bích Vân, cũng xin từ chức không đi làm, như vậy thì……
Mí mắt của Lạc Phàm Vũ nhảy nhảy, lúc này ý thức mới bừng tỉnh, quả thực anh đã mất tất cả manh mối về cô nhóc này.
Cô đang ở đâu? Đang làm cái gì? Đi làm ở đâu, thuê nhà ở nơi nào?Anh quả thực hoàn toàn không biết.
Giống như là dây diều vốn đang nắm chặt trong tay vô hình trung bị chặt đứt, Lạc Phàm Vũ hơi hoảng loạn, khuôn mặt tuấn tú mị hoặc trầm tĩnh của anh có chút xanh mét, theo bản năng cầm di động gọi tới điện thoại của Dụ Thiên Nhu.Trong điện thoại, một giọng nữ ôn nhu nhắc nhở anh, số điện thoại quý khách đang gọi . . . . .
Gọi lại vài lần, đều là giống y như vậy.
Tìm không thấy cô.
Lạc Phàm Vũ chỗ ngồi yên vài giây, bỗng nhiên đứng dậy, bóng dáng cao lớn lạnh lùng có chút tiêu điều, mở cửa văn phòng đi ra ngoài, nhân viên trong tầng lầu này đang công tác khẩn trương mà bận rộn, đâu vào đấy, anh sải bước băng qua tầng lầu, nhìn thấy cửa sổ trong suốt, bước đi qua nhìn nhìn, từ tầm cao ở tầng ba mươi mấy nhìn xuống, toàn bộ thành thị phồn hoa lớn như vậy, người người lui tới xuyên qua, anh lại cứ như vậy mà đánh mất một người.
*****
Dùng tờ báo bọc củ khoai lang đỏ nóng hổi, cầm ở trong lòng bàn tay, Dụ Thiên Nhu lấy tiền ra trả cho chú bán khoai lang, nói “Cám ơn”, cầm lấy chai nước khoáng đặt bên cạnh, đi đến ven đường ngồi xuống.
Vừa mới tìm được phòng thuê, ở trong một khu dân cư nhỏ, nhà trệt cùng nhà lầu đan xen, trên lầu còn phơi quần áo nước rơi tí tách, bọn nhỏ lui tới qua lại, thét chói tai đùa giỡn.
Phảng phất như là từ thiên đường té xuống địa ngục, từ khu Bích Vân xa hoa và u tĩnh, chuyển sang khu cư dân nghèo khổ dơ bẩn hỗn độn này, không có bất luận cái gì có thể so sánh được, Dụ Thiên Nhu cầm củ khoai lang đỏ trong tay, nhẹ nhàng thổi, tính toán thổi nguội một chút mới ăn.
Mà công việc, tạm thời còn chưa có tin tức.
Dụ Thiên Nhu mở tờ báo ra, thông báo tuyển dụng trên báo là có hạn, cô càng muốn gửi lý lịch tìm việc ở trên mạng hơn.
Cũng may hồi đó đã từng tự lực cánh sinh qua, đã trải qua cái loại khổ này nên cô có thể thích ứng rất nhanh, cô chú ý tìm chỗ ngồi ở ven đường, nhìn đồng hồ, buổi chiều sẽ tiếp tục bươn trải ở thành thị phồn hoa rộng lớn này.
Cô kéo ‘hắc’ ba chữ ‘Lạc Phàm Vũ’ trong điện thoại, không một chút do dự.
Người này, tốt nhất là cô không nên tới gần nữa, một chút cũng không nên.
*****
Lạc Phàm Vũ vẫn luôn ở nhà chờ đến đêm khuya, người của anh chỉ tìm được chút tin tức như vậy.
“Lạc tiên sinh, chúng tôi chỉ tra được Dụ tiểu thư đã đi phỏng vấn ở vài công ty, bởi vì hai bên đều không hài lòng cho nên không có ký hợp đồng, hiện tại không biết cô ấy lại tìm được nơi nào, chúng tôi không có manh mối nên không có biện pháp truy tìm tiếp.”
Lạc Phàm Vũ phất tay cho người đi xuống, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, cầm lấy phần tư liệu kia nhìn nhìn, xem lướt qua tên của những công ty đó.
Đều là cái loại công ty rách gì thế này, cô nhóc thật là có ánh mắt!
Lạc Phàm Vũ lạnh lùng ném tư liệu sang một bên, hung hăng hút một hơi thuốc.
Nếu người của anh đã tra không được hiện tại cô đang ở đâu, vậy chứng tỏ là địa phương mà cô nhóc này ở cũng đủ nát, nát đến mức ngay cả đăng ký tên cũng không được, nói không chừng là cái loại địa phương quỷ quái ngư long hỗn tạp nào đó, một cô gái hơn hai mươi tuổi cũng dám một mình chạy đến nơi đó ở?
Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Phàm Vũ lái xe đi ra ngoài một mình.
Căn bản là anh đã thăm dò rõ ràng hoạt động của cô, quyết định tự mình đi bắt cô tại trận.
—— không tiếp điện thoại, còn kéo ‘hắc’ đúng không?
Dụ Thiên Nhu, em được lắm!
Tìm suốt nửa buổi sáng, nhìn quét khắp ven đường, ở bất cứ nơi nào cô có khả năng xuất hiện, cả người Lạc Phàm Vũ đã miệng khô lưỡi khô, rốt cuộc, anh nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở ven đường.
Ở trước toà office building to lớn, cô gái trẻ xinh đẹp tóc dài che sườn mặt, ngoan ngoãn mua một ổ bánh mì cùng một chai nước khoáng, ngồi xuống ở bên cạnh bồn hoa ven đường, cái miệng nhỏ khép mở mà ăn.
Nháy mắt nhìn thấy cô, Lạc Phàm Vũ nói không nên lời cảm giác ở trong lòng là gì, trái tim như bị một bàn tay hung hăng nắm chặt, hô hấp không nổi, anh lạnh lùng dừng xe, cũng mặc kệ nơi này có thể dừng xe hay không, bước xuống xe, mắt nhìn chằm chằm bóng dáng kia, sải bước đi qua.
Trong chớp mắt nhìn thấy Lạc Phàm Vũ, theo bản năng, Dụ Thiên Nhu chính là chạy trốn.
Cô túm tờ báo trên đầu gối lên, không chút suy nghĩ, ném chai nước khoáng xuống, trực tiếp chạy dọc theo ven đường vội vã né tránh.
Đưa lưng về phía ánh nắng ấm áp, Lạc Phàm Vũ còn chưa đi đến trước mặt đã thấy cô nhóc này vừa vặn ngước mắt lên, trong nháy mắt nhìn thấy anh, liền vội vàng cất bước bỏ chạy, Lạc Phàm Vũ nhíu mày, hai chân thon dài bước đi càng nhanh.
“Em chạy cái gì?!” Lạc Phàm Vũ tiến lên túm cổ tay cô, kéo cô trở lại.
Dụ Thiên Nhu thở hổn hển, trong tay còn cầm ổ bánh mì, ánh mắt mang theo chút sợ hãi, chút oán hận nhìn anh.
“Anh đừng túm tôi, buông ra.” Cô nói một cách lưu loát dứt khoát.
“Buông ra?” Lạc Phàm Vũ lạnh lùng bật cười: “Tôi buông ra để em lại chạy? Dụ Thiên Nhu, ai cho em lá gan dám kéo ‘hắc’ tôi? Ý định của em là để tôi tìm không thấy phải không?”
“Anh tìm tôi làm gì? Tôi sống rất tốt, không ăn không ở của anh, càng không tốn tiền của anh, anh nhọc lòng về tôi làm gì?” Cái miệng nhỏ đỏ bừng dứt khoát mà lưu loát, lúc đóng lúc mở, ánh mắt sáng ngời lộ vẻ kiên định.
“……” Lạc Phàm Vũ bị cô nói đến nghẹn không ra lời.
Chính trực giữa trưa, office building tới giờ tan tầm nên người tới tới lui lui, Lạc Phàm Vũ bị ánh mắt của người chung quanh nhìn đến mức chịu không nổi, nắm chặt tay cổ tay cô, thấp giọng nói: “Đừng ở chỗ này ồn ào, vào trong xe tôi.”
“Sao tôi phải vào trong xe của anh!”
“Dụ Thiên Nhu!” Lạc Phàm Vũ đè thấp giọng gằn giọng, đôi mắt như ẩn ẩn tức giận.
Cô gái nhỏ trước mặt anh, ánh mắt trong suốt, quật cường đến mức làm cho người ta chịu không nổi, nghe anh gằn giọng, cô bị chấn kinh hồi lâu cũng chưa phục hồi tinh thần, Lạc Phàm Vũ nhân cơ hội nắm chặt tay cổ tay cô lần nữa, lôi kéo cô hướng về phía xe của mình: “Có nhà cửa đàng hoàng lại không ở, công việc tốt thì không làm, tự mình chạy hoang ngoài đường không nhà để về! Đúng là có bệnh!”
Ở phía sau, Dụ Thiên Nhu nghe được lời anh nói rất rành mạch, vốn đã bị anh rống đến sửng sốt, ý thức bỗng trở lại trong đầu, uất ức chua xót cùng hận ý ở đáy lòng lại dâng lên, đột nhiên dừng bước chân, liều mạng muốn tránh thoát khỏi lòng bàn tay anh.
“Anh mới có bệnh, cả nhà anh đều có bệnh! Anh buông tôi ra, tôi có thế nào thì
liên quan gì đến anh!” Cô phẫn nộ, đôi mắt ngân ngấn một tầng hơi nước.
Cô giãy giụa quá dữ dội, rất nhiều người đều nhìn qua hướng bên này, Lạc Phàm Vũ không kiên nhẫn, bàn tay vẫn nắm chặt cổ tay cô, bỗng nhiên kéo cô đến trong lòng ngực ôm chặt lấy, gầm lên: “Em còn lăn lộn! Còn lăn lộn là tôi trực tiếp trói em lại!”
“Á……” Bỗng nhiên đâm vào trong lòng ngực anh, Dụ Thiên Nhu kinh ngạc trừng to đôi mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn người đàn ông bá đạo này, còn chưa kịp phản ứng, cửa xe đã mở ra, cả người cô bị đẩy mạnh vào trong xe.
“Lạc Phàm Vũ!” Dụ Thiên Nhu đỏ mặt kêu lên, chụp vỗ xe cửa bộp bộp, tay vặn mở cửa.
“Sầm!” một tiếng, Lạc Phàm Vũ đóng cánh cửa xe mà cô vừa mở ra, dùng chìa khóa khoá cửa xe lại, ánh mắt sắc bén lạnh băng nhìn cô, mặc kệ cô ở trong xe kêu la.
Tiếp theo, anh đi vòng qua bên kia để lên xe, nhanh chóng chạy đi.
“Anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì!” Ngồi ở trong xe, Dụ Thiên Nhu tức giận đến hai má đỏ bừng, thở phì phò: “Buổi chiều tôi còn có hai cuộc phỏng vấn, nhà thuê của tôi không phải phương hướng này, Lạc Phàm Vũ, anh thả tôi xuống đi!”
“Em thuê phòng ở?” Lạc Phàm Vũ cười nhạo, vừa lái xe vừa quay đầu nhìn cô: “Chỉ vì giận dỗi tôi, vì chứng minh em có cốt khí nên ra ngoài thuê nhà? Tôi nói mấy câu chạm đến tự ái nên em làm như vậy đúng không? Bởi vì chán ghét tôi nên kéo ‘hắc’ số điện thoại của tôi? Dụ Thiên Nhu, em rất có năng lực!”
“Anh mới có năng lực!” Dụ Thiên Nhu không chút nào nhượng bộ, trong mắt lập loè nước mắt, lớn tiếng nói: “Anh đã nói gì với tôi chính anh không nhớ hay sao? Cái gì mà tôi chỗ nào cũng đều là dựa vào chị của tôi, cái gì mà ngoại trừ chị tôi thì không có ai xem tôi ra gì, anh mắng tôi xong lại chạy tới để tôi thấy anh có bao nhiêu nhân từ à, rất có ý tứ đúng không? Anh mở cửa ra, tôi muốn xuống xe!”
Sắc mặt của Lạc Phàm Vũ xanh mét rất đáng sợ, tăng tốc độ xe càng lúc càng lớn: “Không mở, ngây ngốc ở yên đó cho tôi.”
“Anh……” Dụ Thiên Nhu tức giận đến sắc mặt đỏ lên: “Anh nói đạo lý được không? Tôi không cần anh thay tôi sắp xếp mọi chuyện, nếu chỉ bởi vì tôi chính là em gái của người mà anh thích thì hoàn toàn không cần thiết, anh có làm thế nào thì chị của tôi cũng sẽ không thích anh! Chị ấy đã kết hôn cũng đã có con, chị ấy yêu chồng mình, không có một chút quan hệ gì với anh!”
Cô vừa dứt lời, bên tai liền truyền đến một tiếng ‘Két ——!’ bén nhọn, xe thắng lại, đồng thời toàn bộ thân thể cô cũng nhào tới phía trước, bị đai an toàn thít chặt, lại nặng nề mà ngã trở lại trên chỗ ngồi.
Kinh tâm động phách.
Bỗng nhiên thắng xe, cả khuôn mặt Lạc Phàm Vũ đều là khói mù đen thui, chuyển tay lái, lạnh giọng hỏi cô: “Em vừa mới nói cái gì?”
Dụ Thiên Nhu bị động tác bất thình lình của anh làm cho sợ hãi, sự chua xót cùng phẫn hận dâng lên trong lòng, ánh mắt trong suốt như nước, mở miệng nói: “Tôi nói sai hay sao? Lạc Phàm Vũ, tuy rằng con người anh không có gì tốt, nhưng trước nay anh không hề nói gì lời tàn nhẫn với bất cứ ai, nhưng anh lại nói với tôi hai lần, là hai lần!! Mỗi một lần đều là bởi vì chị của tôi!”
“Lần đầu tiên là lúc tôi cùng Y Y bị Trình Dĩ Sênh bắt cóc được cứu trở về, anh nói với tôi về chuyện phát sinh lúc trước của chị tôi, một người đàn ông như anh lại mắng một cô gái như tôi, nói tại sao tôi có mặt mũi đoạt người yêu của chị mình, lần thứ hai chính là tối hôm qua! Anh cho rằng tôi không biết vì sao anh phát hỏa à?! Chẳng qua là thấy Nam Cung Kình Hiên quá yêu thương chị của tôi, trơ mắt nhìn bọn họ ân ái ngọt ngào, nhưng căn bản là không có phần của anh! Anh ghen ghét!…… Anh dựa vào cái gì mà mắng tôi không được thích anh rể? Không phải chính anh cũng ‘tâm thuật bất chính’ sao! Chị tôi đã kết hôn, anh còn nơi chốn nhớ thương chị ấy, nơi chốn lấy tôi so sánh với chị ấy, anh đúng là biến thái!”
Trong không gian nhỏ hẹp, cô gái xinh đẹp này đang chảy nước mắt, từng chữ rõ ràng, từ chữ như kim châm, giống như một lưỡi dao sắc bén hung hăng giải phẫu nội tâm của anh, mổ xẻ cái thế giới mà anh che dấu sâu tận đáy lòng, để cho tất cả đều bại lộ hết ra bên ngoài!
Rốt cuộc, ngay khi cô kêu gào xong câu cuối cùng, bỗng nhiên Lạc Phàm Vũ xanh mặt nhào tới, bàn tay hung hăng bóp lấy hàm dưới của cô, khi cô đau đến há miệng rên rỉ, đột nhiên anh hôn lên cánh môi cô!!
Dụ Thiên Nhu mở to hai mắt, nước mắt lập loè ở hốc mắt.
Trước nay cô chưa hề hôn môi qua với bất kỳ ai, cũng chưa bao giờ biết loại cảm giác này là cái gì, chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể bị cường thế đè ở trên chỗ ngồi, ép tới cô sắp hít thở không thông.
Một đôi môi nóng như lửa ở miệng của cô trằn trọc chà đạp, lực đạo rất tàn nhẫn, cô đau đến phát run, chớp mắt không lưu tâm khớp hàm đã bị cạy ra, anh hung hăng tiến vào chiếm đoạt!
“Ô…… Ô!” Bỗng nhiên Dụ Thiên Nhu run rẩy toàn thân, đau đến sắc mặt trắng bệnh.
Căn bản là Lạc Phàm Vũ không phải đang hôn cô!
Cảm xúc của anh vốn dĩ đã kém đến muốn chết, đã căng thẳng tới cực điểm, lời cô nói lại càng khiến mọi giới hạn trong lòng anh bị phá tan, thẹn quá hóa giận, muốn hung hăng hôn cô, cắn cô! Làm cho cô không nói nên lời nữa!
Trong một chiếc Ferrari xa hoa ngừng ở ven đường, một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đang hung hăng ngăn chặn một bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp, giam cầm trong lồng ngực mà hung hăng hôn môi, hay nói chính xác hơn là đang hung hăng gặm cắn, như muốn nhai nuốt những lời mà cô vừa mới nói, cũng như muốn làm cho cô nuốt trở lại những lời đã nói!
“Ô……” Dụ Thiên Nhu liều mạng giãy giụa, đầu lưỡi vẫn đang truyền đến sự đau đớn, cả người cô run rẩy, mấy ngón tay xanh xao nắm chặt thành quyền, liều mạng đấm đánh, nhưng chỉ là phí công.
Hơn mười giây sau, rốt cuộc Lạc Phàm Vũ cũng buông cô ra.
Đôi mắt to tròn của Dụ Thiên Nhu tràn ngập sương mù mờ mịt, kịch liệt thở hổn hển, quên mất động tác.
Trong miệng rất đau.
Đau quá……
“……” Dụ Thiên Nhu thử khép cánh môi lại, nhưng miệng vết thương bị nước bọt kích thích lại đau nhói lên, cô đau đến kêu thành tiếng, sự uất ức trong lòng dâng tràn, cô dùng mu bàn tay gắt gao che kín miệng, khóc lên thành tiếng.
Đau quá……
Rõ ràng cô không có làm sai cái gì, sao phải chịu trừng phạt nặng như vậy.
Uất ức trào dâng, Dụ Thiên Nhu cảm thụ được sự nóng rát đau đớn ở cánh môi, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Lúc này Lạc Phàm Vũ mới chợt tỉnh ngộ ra là mình đã làm gì.
Xe qua lại trên đường như nước chảy, anh có chút suy sụp dựa lưng vào ghế điều khiển, nếm đến máu trong miệng mới biết là vừa rồi cắn cô quá tàn nhẫn, tay lung tung rút ra hai tờ khăn giấy đưa cho cô: “Cầm.”
Đáng chết, sao anh lại ——
Đầu óc của Lạc Phàm Vũ không rõ ràng lắm, có khả năng là vừa rồi thật sự bị bức đến nóng nảy, anh luôn cảm thấy Dụ Thiên Nhu là một cô gái rất nhát gan, hù dọa một hai câu là được, không muốn cô nhóc này giống như chị của cô, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém, nói mấy câu là có thể trêu chọc người khác bộc lộ hết cảm xúc, anh cũng cho rằng mình che dấu đủ sâu, không nghĩ tới vẫn là bị cô nhóc này nhìn ra.
Anh là loại công tử ăn chơi trác táng điển hình, thật sự là không dễ động tình với người khác, sao có thể dễ dàng buông bỏ như vậy.
Chẳng qua anh đưa khăn giấy qua nhưng không có ai tiếp nhận.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!