Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Trong mắt của Dụ Thiên Nhu hàm chứa nước mắt, cảm giác càng phức tạp hơn.

Cô không rõ, rốt cuộc anh muốn nói cái gì, đôi mắt rưng rưng nước mắt trong suốt chăm chú nhìn anh, vạn phần chọc người trìu mến.

Đôi mắt Lạc Phàm Vũ sáng lấp lánh, ngón tay chạm vào chiếc cằm mềm mại của cô, giọng khàn khàn: “Chưa nghe ai thổ lộ qua đúng không? Biểu tình kinh ngạc như thế?”

Lông mi của Dụ Thiên Nhu run rẩy, càng thêm khiếp sợ, thổ lộ —— đây là thổ lộ?

“Vừa vặn tôi cũng chưa từng nói mấy lời này với cô gái nào……” Ha, thích? Cái gì là thích?

Ở trong nhận thức của Lạc Phàm Vũ, đặc biệt là trong nhận thức đối với phụ nữ, từ trước đến nay, đều chỉ có muốn cùng không muốn là khác nhau, anh có đủ thế lực để có thể bá chiếm, tra tấn, có thể giam cầm khiến họ ngoan ngoãn mà ở bên cạnh anh, để mặc anh đoạt lấy, nhưng chính là đối với Dụ Thiên Nhu thì……

Lạc Phàm Vũ chậm rãi rũ mắt, chống trán mình vào trán của cô, giọng nói khàn khàn: “Tôi nghĩ có thể là bởi vì em quá không nghe lời, sao em lại không nghe lời như vậy, nói em hai ba câu em liền cáu kỉnh với tôi, còn náo loạn đến đúng lý hợp tình……. Em đi hỏi thăm xem, có cô gái nào dám náo loạn với tôi như thế……” Đôi mắt đen như mực nhìn cánh môi đỏ giống như máu của cô, nguy hiểm mà chậm rãi áp sát, bao trùm lên, khi cô run run nhè nhẹ giãy giụa, nháy mắt anh đã giữ chặt gáy của cô, anh bắt đầu hôn, từ cạn đến sâu, trêu đùa cánh môi hơi hé mở lộ ra cái lưỡi mềm mại phấn hồng…

“Hương vị của em không tệ…… Lưu tại bên người tôi được không?” Giọng nói khàn khàn của anh rót nhập vào tai cô.

Bỗng nhiên, anh rất muốn có một cô gái có thể đấu võ mồm la lối khóc lóc cả ngày như vậy lưu lại ở bên cạnh mình, anh không muốn dáng vẻ nhíu mày cũng như lúm đồng tiền đáng yêu của cô lộ ra vì người khác, phảng phất như chuyện cô nên làm chính là ngây ngốc ở bên người anh, ngoan ngoãn tránh ở bên trong sự bảo hộ của anh, trở thành cô gái duy nhất chỉ có anh, thời điểm anh vui vẻ hoặc là không vui vẻ, anh đều có thể lập tức ôm cô vào trong ngực.

Cô gái trước mắt này, chân chân thật thật khiến anh có dục vọng như vậy.

Phần lớn da thịt của Dụ Thiên Nhu đã bại lộ, nghe Lạc Phàm Vũ nói, toàn bộ khuôn mặt cô đỏ bừng, trong đầu hỗn hỗn độn độn không thể lý giải ý tứ của anh, không phải cô chưa được người khác thổ lộ qua, nhưng anh không thể đơn giản một chút được sao? Ví dụ như ‘Tôi thích em, tôi yêu em, làm bạn gái tôi được không?’

Nhưng mà, cái gì gọi là lưu lại bên người anh……

“……” Còn chưa kịp phản ứng, trên eo có một sức lực lần nữa làm cô tiến sát vào trong ngực anh, nụ hôn thâm nhập đoạt lấy che trời lấp đất mà đến, Dụ Thiên Nhu rên rỉ một tiếng, cảm giác được cơ ngực của anh bừng bừng phấn chấn lực lượng, bộ ngực mềm mại của cô bị hung hăng cọ xát, như có lửa nóng dâng tràn khiến cô trở nên hoảng hốt.

“Lạc Phàm Vũ…… Anh đừng như vậy……” Dụ Thiên Nhu run giọng chống cự, đôi mắt ngân ngấn nước mắt: “Tôi vẫn chưa đáp ứng anh mà! Anh tránh ra…… Anh đây là dâm loạn! Tôi không muốn!”

Lạc Phàm Vũ mở mắt ra, trong đôi mắt như có ngọn lửa, cơ hồ có thể đốt cháy cả người cô.

“Sợ?” Giọng anh khàn khàn, trên trán rịn mồ hôi li ti, nhìn mị hoặc vô cùng, khóe miệng tà tà ý cười: “Đây là rào chắn cuối cùng giữa nam nữ, chỉ cần tôi vọt vào, em chính là người của tôi…… Em vẫn là xử nữ?”

Loại vấn đề này làm khuôn mặt nhỏ của Dụ Thiên Nhu đỏ bừng, cô ngước mắt, tức giận mắng: “Mặc kệ tôi có phải xử nữ hay không anh cũng không thể đối đãi với tôi như thế này! Đừng tưởng rằng anh đã thổ lộ thì xem như anh không phải cường bạo, anh dám lại động chạm nữa, tôi sẽ đi tố cáo anh!”

Không sai, cô chính là sợ, sợ đến muốn mạng, sợ đến toàn bộ tay chân đều run rẩy tái nhợt.

Lạc Phàm Vũ nheo mắt lại, cười nhạt, bàn tay bỗng nhiên thăm dò xuống vòng eo của cô, hung hăng xoa nắn.

“A!” Dụ Thiên Nhu đau đến cắn môi, sợ tới mức nắm chặt sofa, nước mắt dâng trào.

“Lạc Phàm Vũ, anh……” Cô khóc ra tiếng, sợ tới mức cả người run rẩy.

“Bị dọa rồi?” Lạc Phàm Vũ dừng lại, không tiếp tục động tác, giơ tay xoa tóc cô, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, Tiểu Nhu, tôi chỉ muốn nói cho em biết, nếu Lạc Phàm Vũ tôi muốn phụ nữ nào, căn bản không phải do cô ta ra điều kiện gì đó, tôi là muốn đứng đắn cùng em ở bên nhau nên mới tôn trọng em, chịu đựng không chạm vào em —— đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, hiểu chưa?”

Dụ Thiên Nhu chỉ cảm thấy mình đang cùng ma quỷ nói điều kiện, muốn quay mặt đi, cái gáy lại bị anh giữ chặt.

“Anh căn bản không phải muốn cùng tôi ở bên nhau….. Anh chính là đang khi dễ người!” Hai mắt cô đẫm lệ mơ hồ, cắn môi lên án.

“Ừ……” Lạc Phàm Vũ hôn lên đôi mắt cô, giọng nói khàn khàn: “Về sau em sẽ biết, tôi là thật sự muốn em ở bên cạnh tôi…… Tôi chưa từng kiên nhẫn với ai về loại vấn đề này lâu như vậy, nếu không phải thấy em khóc, tôi đã sớm muốn em……”

Anh ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa xoa vết sẹo hình ngọn lửa nhàn nhạt ở sườn mặt cô, thấp giọng nói: “Tôi cam đoan với em, sau này, trừ khi em tình nguyện, nếu không tôi sẽ không ép buộc em…… Được không?”

Được đến bảo đảm, trái tim đang kinh hoàng của Dụ Thiên Nhu mới buông xuống một chút, cả người cô giống như đang lênh đênh trên biển, bị kịch liệt vứt tới vứt đi, sóng gió hung hăng mãnh liệt, cho tới bây giờ mới không còn sợ hãi nữa.

“Anh đừng đụng vào chỗ đó……” Cô xoay qua mặt, không muốn bất luận kẻ nào đụng vào vết sẹo trên mặt mình.

“Đừng nhúc nhích ——” Lạc Phàm Vũ ra lệnh, vén tóc cô lên, để vết sẹo kia lộ ra, giọng khàn khàn nói: “Về sau không được cho ai nhìn nơi này, chỉ tôi nhìn là được, không phải em sợ có người ghét bỏ em khó coi sao? Vừa vặn, tôi không chê……”

Anh nói xong, đầu lưỡi ấm áp chạm lên vết sẹo kia của cô.

Dụ Thiên Nhu run rẩy một trận, cô sợ nhất người khác nhìn chằm chằm vết sẹo đó của cô, cho nên vẫn luôn dùng tóc che đậy, hiện tại bị anh hôn, càng lúc cô càng chịu không nổi, dùng sức đẩy anh, anh lại không chút sứt mẻ gì.

Phảng phất như một trận dày vò trí mạng, sau khi qua đi, cô không có cách nào, chỉ có thể khó khăn để một bên mặt xấu xí kia bại lộ ở trước mặt anh, chẳng lẽ anh thật sự…… Không chê?

“Anh…… Anh đi mặc quần áo đi, còn nữa, lấy quần áo trả lại cho tôi!” Dụ Thiên Nhu run giọng nói.

Lạc Phàm Vũ trầm thấp cười bên tai cô.

Chọn tới chọn lui, như thế nào lại chọn trúng cô nhóc này? Lạc Phàm Vũ có chút mê hoặc, đầu óc không rõ ràng lắm.

“Tôi phát hiện em mặc loại trang phục công sở này rất xinh đẹp, phỏng chừng tôi chính là bị bộ dáng này của em hấp dẫn,” Anh thấp giọng nói, ngón tay xẹt qua trước ngực cô: “Thời điểm em mới từ nước ngoài trở về, em mặc y phục học sinh, tôi vẫn luôn cho rằng nơi này giống như chưa phát dục, không nghĩ tới còn rất có hình dáng, vừa vặn thích hợp tôi……”

Mặt Dụ Thiên Nhu đỏ đến muốn hít thở không thông: “Anh không được nói nữa, lưu manh!”

Đôi mắt Lạc Phàm Vũ mang theo khát vọng chưa tan, quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đang xấu hổ và giận dữ của cô, vén mấy sợi tóc lòa xoà trên trán cô, in lên một nụ hôn, giống như thợ săn đang rình mồi, anh không nóng nảy, cô là một khối ngọc thô yêu cầu người tạo hình gọt dũa, bỗng nhiên bắt cô tiếp thu quá nhiều luôn là không tốt, anh sẽ chậm rãi từ từ dạy dỗ cô……

 

Cùng Lạc Phàm Vũ ở bên nhau, hậu quả sẽ là cái gì?

Vấn đề này, Dụ Thiên Nhu không hề nghĩ tới.

Suốt nửa tháng sau đó, rốt cuộc cô hối hận mình đã không suy xét rõ ràng.

Dưới chung cư, từ xe taxi bước ra, cô chạy lên gõ cửa, hồi lâu cửa mới mở, Dụ Thiên Nhu rõ ràng đã làm tốt chuẩn bị, thế nhưng vẫn bị thân thể trần trụi của Lạc Phàm Vũ dọa cho sợ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên vội quay người: “Anh đi mặc quần áo vào!”

Tên đàn ông thúi, lỏa lồ thành tánh rồi có phải không?!

“Ở nhà mà cũng yêu cầu đứng đắn như vậy sao?” Lạc Phàm Vũ cong môi nói, thân hình cường tráng đi tới, túm cô kéo qua cửa, ôm chặt cô ở trong ngực, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

Dụ Thiên Nhu đã quen với lối sinh hoạt phóng đãng này của anh, nhíu nhíu mày, móc văn kiện ra: “Anh mau ký tên, sau đó em phải về công ty.”

“Bút.”

Cô lấy bút ra đưa cho anh.

Lạc Phàm Vũ ký mấy chữ lên văn kiện cô đã mở ra, sau đó cầm luôn cả folder, ném ở trên bàn.

Dụ Thiên Nhu cả kinh, nhíu mày, muốn đẩy anh ra để đi đến bàn, lại bị anh chặn ngang ôm lại.

“Sáng sớm đánh thức anh chỉ vì cái văn kiện rách này, chưa đến ba phút đã muốn đi?” Ánh mắt Lạc Phàm Vũ hơi hơi phiếm lạnh nhìn chăm chú cô gái nhỏ trong lồng ngực: “Dụ Thiên Nhu, em làm bạn gái của anh như vậy sao?”

Dụ Thiên Nhu có chút bực bội xấu hổ, hơi giãy giụa trong lòng ngực anh, có chút giận dỗi nói: “Bạn gái của anh phải đi làm phải ăn cơm hàng ngày, còn phải hầu hạ vị đại gia là anh, đã vậy còn không có lương tăng ca, bà đây cũng không muốn hầu hạ nữa! Ai thích thì làm đi, em không thích!”

Lạc Phàm Vũ nheo đôi mắt: “Em không thích?”

“Thoạt nhìn em rất vui à?”

“Vậy chúng ta làm chuyện khiến em vui đi.” Lạc Phàm Vũ kéo cô trở về, cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô.

Hô hấp của Dụ Thiên Nhu bị chặn, muốn đẩy anh, lại bị anh bắt được tay kéo vòng quanh vòng eo tinh tráng của mình, cô tức giận đến muốn cắn anh, lại bị anh bóp lấy hàm dưới, hàm răng không thể động, chỉ có thể hưởng thụ thật sâu nụ hôn kia, cảm giác tê dại giống như có dòng điện len lỏi khắp người, làm cho gân cốt của cô hoàn toàn mềm nhũn.

“Quy định của Lạc thị, cấp dưới không thể yêu đương với cấp trên, nếu không sẽ bị sa thải, em biết quy định này không?” Lạc Phàm Vũ rất vừa lòng với sự ngoan ngoãn của cô gái nhỏ trong lồng ngực, sau khi đã thoả mãn, vuốt ve tóc của cô, thấp giọng nói.

Khuôn mặt nhỏ của Dụ Thiên Nhu đỏ lên: “Em cũng đâu có muốn yêu đương cùng với anh, là anh ngang ngược muốn yêu em!”

“Đừng nói sang chuyện khác, đó không phải cũng giống nhau sao?” Lạc Phàm Vũ nắm cằm của cô, đôi mắt thâm thuý lập loè: “Nơi em công tác chỉ là công ty con của anh, anh cũng không thể đến đó mỗi ngày, nếu ngày nào anh cũng đến, em cho rằng không có ai phát hiện anh và em đang ở bên nhau à?”

“Lấy cớ! Căn bản là do anh quá lười cho nên mới không đi làm! Chính là một tên ăn chơi trác táng! Anh nhìn anh rể em đi, mỗi ngày đều rất bận, công ty cũng ngày càng phát triển, anh còn bạn tốt của anh ấy nữa, sao không học hỏi anh ấy!”

Lạc Phàm Vũ ngoắc ngoắc khóe môi: “Em còn chưa phải là vợ của anh, bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của anh? Điểm này không sai, hiện tượng tốt…… Nhưng mà, Dụ Thiên Nhu —— ai cho phép em lấy bạn trai mình so sánh với đàn ông khác?”

Dụ Thiên Nhu đọc ra sự nguy hiểm trong ánh mắt của anh, thế nhưng vẫn cắn môi nói: “Em có thể không so sánh sao? Chị của em mỗi ngày đều hạnh phúc như vậy, em thì chỉ có thể trơ mắt nhìn, hơn nữa, trước kia em đã cảm thấy anh rể là một người đàn ông tốt, hiện tại mình cũng có bạn trai, đương nhiên là muốn so sánh một chút, nhưng kết quả chính là anh không bằng anh ấy, anh chính là không bằng anh ấy!”

Sắc mặt của Lạc Phàm Vũ đã đen thui.

Lúc này di động vang lên trong phòng.

Lạc Phàm Vũ vốn định thu thập cô gái nhỏ này một trận, nhưng tiếng chuông chuyên biệt kia nhắc nhở anh là có chuyện quan trọng, đơn giản lạnh lùng buông cô ra, đi vào phòng tiếp điện thoại.

Dụ Thiên Nhu ở phòng khách, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Đợi vài phút, rốt cuộc Lạc Phàm Vũ cũng đi ra, lạnh lùng nhíu mày, xả quần áo qua mặc vào.

“Rốt cuộc anh cũng muốn ra cửa?” Dụ Thiên Nhu nghiêng đầu, tìm tòi nghiên cứu nhỏ giọng hỏi.

“Em về công ty trước, có rảnh anh sẽ tìm em.” Lạc Phàm Vũ nhàn nhạt nói một câu, vỗ vỗ đầu cô, tiếp tục xả qua cà vạt trên giá áo phía sau cô.

Anh luôn luôn thích màu trắng ưu nhã, nhưng hôm nay lại mặc một thân đen tuyền.

Là cái loại màu đen lạnh lùng, giống y như màu đen mà anh rể thường mặc, không hiểu sao trong lòng Dụ Thiên Nhu bỗng nổi lên nghi hoặc.

“Anh muốn đi đâu?” Cô thu thập văn kiện chuẩn bị ra cửa cùng anh, nhỏ giọng hỏi.

Lạc Phàm Vũ dừng chân, nhìn cô một lúc.

“Có việc, em về trước đi.” Đôi mắt anh lộ ra chút phức tạp, duỗi tay kéo mở cửa, nhấc chân bước ra ngoài.

Dụ Thiên Nhu vô cùng nghi hoặc, nhưng lại không biết nên mở miệng dò hỏi như thế nào, tính cách của Lạc Phàm Vũ luôn lang bang lại kiêu ngạo, hiện giờ lộ ra biểu tình nghiêm nghị lạnh lẽo như vậy khiến cô có chút sợ hãi, lại không biết vì cái gì mà sợ hãi.

Ra khỏi cổng lớn chung cư, vốn dĩ nên đón taxi về công ty, nhưng xa xa nhìn thấy Lạc Phàm Vũ lái chiếc Ferrari từ gara chạy ra, không biết anh muốn đi đâu, trong lòng cô căng thẳng, lên taxi nói với tài xế: “Bác tài, có thể giúp tôi đuổi theo chiếc xe phía trước kia không? Chính là chiếc Ferrari kia.”

Ở trên đường cái rộng lớn, xe của Lạc Phàm Vũ rất bắt mắt.

“Cô gái, cô muốn chơi trò theo dõi à?” Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu cười nói.

“Không phải……” Dụ Thiên Nhu phủ định, cắn cắn môi nói: “Kỳ thực tôi chỉ muốn biết anh ấy đi làm chuyện gì, bác tài, giúp tôi được không?”

“Được rồi!” Tài xế sang sảng đáp ứng: “Nhưng mà cô gái, cô phải bảo đảm là không có nguy hiểm gì khác, tài xế taxi tôi đây chưa hề trải qua loại chuyện này.”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận