Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chồng À, Đừng Biến Em Thành Người Thay Thế

Cái gáy nặng nề đập vào cây cột sau lưng, Tô Lưu Cảnh chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, mềm oặt trượt xuống, đầu quay mòng mòng, muốn ngất.

“Lưu Cảnh!”, dì Lưu thấy Tô Lưu Cảnh bị đập đầu, vội tới đỡ cô lên.

Đám nữ giúp việc thấy thế liền thở hốc vì kinh ngạc, luống cuống, không biết nên làm cái gì.

Chợt, nghe thấy một tiếng khiển trách nghiêm nghị truyền đến: “Các người đang làm gì? !”

Mấy người kia sợ hãi giật thót tim, nhìn người vừa tới chột dạ cúi đầu nói: “Nghiêm. . . . . . Nghiêm tiên sinh. . . . . .”. Nghiêm Hàn Dư thường xuyên đến kiểm tra định kỳ cho Tiếu Như Nghê, cho nên đám người giúp việc trong nhà đều biết anh, đối với anh vẫn có vài phần kính trọng.

Nghiêm Hàn Dư cau mày, nghiêm mặt đi tới, đỡ Tô Lưu Cảnh dậy, nhanh chóng kiểm tra phần gáy của cô.

“Chúng tôi. . . Là cô ấy tự mình đụng vào, không liên quan gì đến chúng tôi cả!”. Nữ giúp việc thông minh nhanh nhẹn lập tức lên tiếng phủ nhận, đẩy hết trách nhiệm.

Nghiêm Hàn Dư nhìn mấy người kia chối đây đẩy trách nhiệm, khuôn mặt bình thường vốn nho nhã cũng hiện ra mấy phần chán ghét: “Đến cùng là có chuyện gì xảy ra, mới vừa rồi tôi đã nhìn thấy rõ ràng, Tô tiểu thư thời gian trước đầu mới bị thương, nghỉ ngơi hơn một tuần lễ mới khôi phục được một chút, nếu như lần này bị thương mà lưu lại di chứng gì, các người có chịu trách nhiệm được không?”

Ẩn giận cảnh cáo, khiến cho đám nữ giúp việc hoảng sợ tái mặt, vội nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ muốn đùa một chút thôi, không phải cố ý. . . . . .”

Họ vốn chỉ muốn nhục nhã Tô Lưu Cảnh một chút thôi. Lòng con người vốn trời sinh đã không giống nhau, rõ ràng Tô Lưu Cảnh cùng với bọn họ đều là những người nghèo khổ thậm chí hoàn cảnh còn tệ hơn nhiều. Thế mà lại được ở bên cạnh tiên sinh, mặc dù trên mặt không dám biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại ghen tỵ vô cùng, hiện giờ thấy cô bị thất sủng, tất nhiên sẽ muốn đả kích, trả thù cho thỏa. Ruốc cuộc lại đều là những người nhát gan sợ phiền phức, không hề muốn làm lớn chuyện lên.

“Chuyện này, chờ sau khi kiểm tra xong, nếu có chuyện gì các người có muốn trốn cũng không thoát được liên quan!”. Nghiêm Hàn Dư vừa kiểm tra vết thương của Tô Lưu Cảnh, vừa tựa như cảnh cáo nói.

Đám người hầu cúi đầu, lập tức ảo não chạy mất.

Dì Lưu vội cảm kích nói: “Cám ơn cậu, bác sĩ Nghiêm”.

Nghiêm Hàn Dư thấy sắc mặt của dì Lưu cũng không tốt lắm, vì vậy liền lên tiếng: “Lưu Cảnh cứ giao cho cháu, dì đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Nghiêm Hàn Dư cẩn thận kiểm tra phần gáy của cô thấy không có vấn đề gì, nhưng vết thương trên trán vốn đã khép miệng vì va chạm mà lại nứt ra, máu đỏ chảy ra nhuốm đầy trên băng gạc trắng như tuyết. Đôi mày nho nhã khẽ chau lại, đến khi nhìn thấy vết thương trên khuỷu tay của cô thì nhíu lại càng sâu.

Cô gái này thế nào mà cả người đều bị thương? Cô như vậy khiến cho anh cảm thấy thực đau lòng.

Tô Lưu Cảnh ngất xỉu, thật lâu sau mới trở lại bình thường, nhìn thấy Nghiêm Hàn Dư, mới nhẹ giọng nói: “Anh Nghiêm, cám ơn. . . em không sao . . .”

Nghiêm Hàn Dư đột nhiên nổi giận đùng đùng mắng: “Cái gì mà không sao? Em thử nhìn lại bản thân xem toàn thân có bao nhiêu vết thương!”. Cô gái này sao có thể không quan tâm đến bản thân như vậy? Hay là dồn hết tâm trí suy nghĩ cho người khác rồi, nên căn bản quên mất mình?

Bị Nghiêm Hàn Dư giống như đang dạy dỗ đứa bé cứng đầu cứng cổ, mắt Tô Lưu Cảnh chợt cay cay, loại quan tâm đặc hữu tựa như người thân này, chẳng những không cảm thấy khổ sở, ngược lại càng thật sự hoài niệm, trước kia khi còn bé bị mắc lỗi, mẹ cô cũng là giọng điệu rõ ràng quan tâm nhưng lại cố ý trách cứ này.

Thấy vành mắt Tô Lưu Cảnh phiếm hồng, Nghiêm Hàn Dư không đành lòng trách cô nữa, chỉ nói: “Tôi dẫn em đi thay băng, đây thực là bất đắc dĩ mà, có khi còn phải quay về bệnh viện kiểm tra tổng thể lại lần nữa”. Nói xong liền muốn đưa tay bế cô lên.

Bất chợt bị bế lên, tư thế thân mật này, khiến Tô Lưu Cảnh hơi thẹn thùng, lại có chút sợ, vội nói: “Em, có thể tự mình đi được.”

“Tôi là bác sĩ, em phải nghe lời!”, Nghiêm Hàn Dư giả vờ tức giận nói, rất có uy thế của một người bác sĩ.

Tô Lưu Cảnh chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời, hai tay vòng trên bờ vai anh, ổn định thân thể của mình.

Nghiêm Hàn Dư ôm Tô Lưu Canh gầy yếu ngay cả một sợi lông vũ cũng không bằng trong ngực, sải bước nhanh chóng đi về phía phòng của cô.

Đi qua phòng khách, vừa đúng lúc gặp được Hình Hạo Xuyên đang nắm tay Tiếu Như Nghê đi xuống cầu thang.

Hai đôi bất ngờ va phải nhau, đều kinh ngạc mất nửa giây, ngay sau đó là lúng túng, sau đó chính là tò mò suy đoán.

Tiếu Như Nghê nhìn Nghiêm Hàn Dư thân mật ôm Tô Lưu Cảnh vào trong ngực, trên mặt không được tự nhiên lắm, sau đó liền quan tâm hỏi: “Anh Hàn Dư, đã đến rồi sao? Lưu Cảnh, cô làm sao vậy, sắc mặt sao lại khó coi như vậy?”

Hình Hạo Xuyên ở một bên quan sát hai người kia, sắc mặt vừa trắng vừa xanh, trong con ngươi đen nhánh đông kết một tầng hắc ám nặng nề, toàn thân tản ra bất mãn nồng đậm, giống như có đối thủ mới lại xông vào lãnh địa của mình.

Tô Lưu Cảnh dưới ánh mắt săm soi của ba người đặc biệt là Hình Hạo Xuyên, quả thật so với bị ánh mặt trời ban trưa thiêu đốt còn khó chịu hơn, rũ mắt xuống, khẽ run rẩy nói: “Tôi. . . . . .”, tay chân nhất thời cũng luống cuống theo.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận