Tô Lưu Cảnh nhìn anh chằm chằm, thật có thể không? Kể từ khi tám tuổi trở về sau, chưa từng có người nào nói cho cô biết, nếu như không nhịn nổi nữa, thì hãy nói ra . Chưa từng có. . . . . .
“Không có ai thương em, thì em lại càng phải quý trọng bản thân mình. Bởi vì nếu như ngay cả bản thân cũng không thương tiếc mình, vậy còn có thể trông cậy vào ai có thể yêu thương em đây? Đối với bản thân mình phải tốt một chút, em chỉ mới mười tám tuổi, những người khác lúc này hẳn vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường, vẫn còn làm nũng với cha mẹ. Không cần đối với mình quá hà khắc, được không?”. Nghiêm Hàn Dư nhíu mày, đau lòng nhìn thiếu nữ đang gấp rút lo lắng giống như đang phạm tội.
Cô đối với mình quá nghiêm khắc, nghiêm khắc đến mức khiến người ta cũng không nhịn được mà đau thay cho cô.
Tô Lưu Cảnh thoáng sửng sốt, chậm rãi gật đầu, ngón tay cũng hơi rung động.
“Đối với bản thân khá hơn một chút, không sẽ làm cho rất nhiều người lo lắng!” . Nghiêm Hàn Dư tiếp tục giúp cô rửa vết thương, sau đó bôi thuốc.
Tô Lưu Cảnh khàn giọng hỏi: “Sẽ có người sao?”.
“Đúng vậy, sẽ có rất nhiều người!”. Nghiêm Hàn Dư mỉm cười an ủi cô gái bề ngoài tuy kiên cường nhưng lại cực độ thiếu hụt cảm giác an toàn này.
Tô Lưu Cảnh nghe anh nói vậy, giống như đứa trẻ không tìm được lối đi, đột nhiên gặp được người dẫn mình về nhà, dần dần cong cong khóe miệng. Vui sướng phát ra từ nội tâm, khuôn mặt nở rộ tựa như thiên sứ thuần khiết, trong mắt phỉ một màn sương mù thật mỏng, khóe môi hồng nhuận khẽ nâng lên, quả thật so với hoa bách hợp trắng muốt còn mỹ lệ, động lòng người hơn nhiều.
Thấy thế tim Nghiêm Hàn Dư chợt loạn nhịp, cơ hồ vô ý thức lạc trong làn sương đó toát ra làm say lòng người, rất may kịp thời phản ứng, vội vàng che giấu đi, cẩn thận giúp cô băng bó vết thương.
Tô Lưu Cảnh cắn cắn cánh môi, ngẫm nghĩ thật lâu, sau đó ngây ngô hỏi: “Anh Nghiêm, em muốn hỏi anh một vấn đề, có thể không?”
Nghiêm Hàn Dư khích lệ đáp: “Dĩ nhiên có thể!”. Cô gái này chính là vì quá suy nghĩ cho người khác, cho nên luôn đè nén chính mình, như vậy cũng không tốt.
Tô Lưu Cảnh cẩn thận hỏi: “Cái đó. . . . . . anh vẫn thích Tiếu tiểu thư sao?”. Ngay sau đó cảm thấy mình hơi thất lễ, vội nói: “Thật xin lỗi, là em quá tò mò rồi !”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!