Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chồng À, Đừng Biến Em Thành Người Thay Thế

Cằm bị anh cắn, Tô Lưu Cảnh đau nhói nhẹ giọng khẽ kêu lên một tiếng muốn tránh thoát, nhưng Hình Hạo Xuyên vẫn dùng sức cắn mạnh, để lại hai đạo dấu răng thật sâu , tựa hồ muốn tạo con dấu riêng trên người cô.

“Tiên sinh!” Tô Lưu Cảnh gắng gượng chống lên trên bờ vai anh, khước từ. Cô không biết Hình Hạo Xuyên muốn thế nào, chẳng khác nào con sói hung ác, làm cho cô thực sự sợ hãi .

Thấy Tô Lưu Cảnh phản kháng, cơn giận trong lòng Hình Hạo Xuyên chợt chuyển thành dục hỏa bừng bừng, từ sáng sớm trong ngực đã bị thứ gì đó chặn lại, tựa hồ sau khi giãy giụa dây dưa rốt cuộc cũng tìm được lối ra chính xác. Đúng vậy, nóng nảy vẫn đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng tìm được lý do. Muốn cô! Muốn cô! Muốn cô đến phát điên!

Chóp mũi đều tràn ngập hương thơm đặc hữu trên người cô xen lẫn hương vị thiếu nữ, mùi hương nhàn nhạt lại mê người đó quả thật khiến cho người ta muốn phạm tội. Hình Hạo Xuyên rốt cuộc cũng buông tha cho cái cằm mảnh khảnh của cô, trong lúc Tô Lưu Cảnh vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, thì đột nhiên đôi môi mỏng lại bịt kín cái miệng nhỏ nhắn đang muốn kêu lên của cô.

Tô Lưu Cảnh rên lên một tiếng, vừa vặn tạo điều kiện cho đầu lưỡi linh hoạt của ai kia đường hoàng chui vào trong cái miệng nhỏ của mình, tựa như con rắn tùy ý du tẩu, liếm láp từng ngóc ngách một, cắn nuốt hết thủ phủ ngọt ngào, mỗi lần Tô Lưu Cảnh muốn đẩy anh ra, lại bị người nào đó dời đi trận địa.

Không thể không nói, nụ hôn của anh có kỹ thật quá cao, nụ hôn như thiêu như đốt này mang đến nóng bỏng cuồng nhiệt, cô sao có thể là đối thủ của anh được, không lâu sau cũng chỉ đành mặc cho anh ức hiếp, công thành đoạt đất.

Nụ hôn triền miên nóng bỏng, nhưng lại không thô bạo, thậm chí còn làm cho người ta sinh ra cảm giác ngọt ngào, ngay cả hô hấp cũng chật vật, tựa như tất cả không khí để bị ngăn trở ở bên ngoài, chỉ cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng cao, càng ngày càng cao.

Tô Lưu Cảnh biết rất rõ không nên như vậy, không nên như vậy, nhưng môt khi bị lửa nóng của anh chạm vào, linh hồn dường như cũng từ từ tách ra khỏi đại não, thân thể không chịu lý trí thao túng, mặc cho Hình Hạo Xuyên muốn làm gì thì làm.

Nhìn cô gái phía dưới vô lực xụi lơ, hai bên má đỏ ửng, giống như một vò rượu lâu năm uống vào sẽ say chết người, đáy lòng Hình Hạo Xuyên bùng nổ, từ môi của cô hôn lên trên, chạm khẽ qua chóp mũi tinh xảo, sau đó hôn lên đôi mắt bởi vì ngượng ngùng mà nhắm chặt lại, còn cả hàng mi đen dài đang khẽ run kia nữa.

Cuối cùng, lại gần như đau lòng hôn lên vết thương trên trán cô, thân mật mà dịu dàng, an ủi mỗi một tấc da thịt chung quanh vết thương, dường như muốn im lặng an ủi cô, hoặc muốn dùng nụ hôn của mình để chữa khỏi vết thương này.

Có lẽ là bóng đêm quá âm u, có lẽ là người bị thương luôn khát cầu sự ấm áp, nụ hôn nhẹ nhàng an ủi như vậy, tựa như mang theo đau lòng nồng đượm, sự dịu dàng đến không ngờ này, khiến trái tim Tô Lưu Cảnh không có tiền đồ, hung hăng rung động, run lên từng nhịp.

Đây là thế nào? Đây là đang nằm mơ sao? Nơi này là nơi nào? Người này là ai? Nhất định là đang nằm mơ, nếu không tại sao anh lại có thể đối xử dịu dàng với mình như vậy, dường như phảng phất còn có cả thương tiếc nữa?

Tô Lưu Cảnh, mày đang nằm mơ sao? Theo bản năng, cô liền gạt phăng ý tưởng này ra khỏi đầu, làm sao có thể chứ? Anh sao có thể đối với cô dịu dàng như vậy? Tô Lưu Cảnh, mày nhất định đang nằm mơ!

Nhưng giấc mơ này, lại khiến cho cô trầm mê, một khi thức tỉnh, chỉ còn dư lại ưu thương nồng đậm, nghiêm trọng gấp trăm gấp nghìn lần, khó có thể khép miệng. Cho nên, liền tự nhủ với bản thân rằng, không nên đắm chìm trong đó. Đây chẳng qua là con sói dịu dàng, chỉ là đầu độc trong nháy mắt, chỉ là dịu dàng giả dối, ngàn vạn lần không được đắm chìm trong đó!

Tô Lưu Cảnh liều mạng cảnh giới mình, sau đó nỗ lực gắng sức, dùng hai tay đẩy anh ra, phải đẩy anh ra! Đẩy ra!

Nhưng một giây kế tiếp ——

“Lần sau, đừng làm cho mình bị thương!”, giọng nói của anh rất nhẹ, nhẹ giống như một nốt nhạc du dương vang lên ở trong đêm tối hắc ám, mang theo trầm thấp cùng với ưu nhã chậm rãi, kích thích mọi giác quan ở nơi yên tĩnh mềm mại nhất. Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, cho dù có nhắm chặt hai mắt cũng có thể nhìn thấy đầu lông mày tuấn dật vì đau lòng mà khẽ nhíu lại.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận