Cửa không biết đã khóa lại từ lúc nào, càng không biết từng món quần áo được cởi ra lúc nào, chỉ cảm thấy ngọn đèn lờ mờ đang tỏa ra ánh sáng dìu dịu hắt lên tường bóng dáng của hai người. Chỉ cảm thấy bên tai là hơi thở dồn dập không phân biệt rõ ràng, chỉ cảm thấy tay của anh cầm lấy tay mình, từng khe hở cũng kề nhau thật chặt, rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, giống như trời sanh ra đã cận kề nhau như thế.
Cảm giác như thế này, tuyệt vời tựa như đang ở trên Thiên đường, triền miên bất tận, bất kể ngôn ngữ nào cũng không thể diễn tả được.
Anh không biết vì sao mình lại mất khống chế như thế, mất khống chế với cô hệt như mùi thơm của hoa anh túc vậy.
Cô lại càng không biết vì sao bản thân lại mù quáng theo như thế, mù quáng để anh đầu độc.
Hai người tựa như hai cá thể từ thời cổ đại quấn quít lấy nhau, hòa hợp gắn bó, thỉnh thoảng mười ngón đan xen. Trong quá trình da kề da thịt liền thịt này, cô mới biết thì ra cơ thể lạnh lẽo vẫn luôn khát vọng, khát cầu ấm áp —— một cảm giác chân thực để bản thân cảm nhận được sự che chở yêu thương.
Thời điểm anh đi vào, cô ngẩng đầu lên nhẹ nhàng ngâm nga một tiếng thật, hai tay vòng lên bờ vai rộng của anh thật chặt, loại cảm giác áp bức đó để cho trái tim cô cảm thấy rung động, cảm giác từng khe hở đều được lấp đầy, đến tận linh hồn cũng không có thời gian suy tư, chỉ dựa vào bản năng, dùng sức ôm chặt tấm lưng vững chãi.
Vườn hoa mật địa nóng rực khát vọng đã lâu lập tức xông vào, lúc được vật thể ấm áp khít khao bao bọc lại, Hình Hạo Xuyên nhắm chặt mắt, từ trong cổ họng phát ra một tiếng than thở trầm thấp.
Người phía dưới ấm áp như thế, da thịt trắng nõn quả thật còn so tốt đẹp hơn tơ lụa, gương mặt ngượng ngùng so với hoa hồng kiêu sa càng mê người hơn, vòng eo mảnh khảnh so rắn nước còn linh hoạt hơn nhiều. Tất cả đều bày ra trước mắt một cách vô ý thức, cô dưới người anh, cánh môi đỏ tươi so với nhụy sen còn thơm hơn, tiếng cô khẽ ngâm nga đè nén so với chim oanh còn trằn trọc động lòng người hơn.
Tổng thể tạo thành một bức tranh diễm lệ nhất, càng khơi lên ngọn lửa ham muốn trong người Hình Hạo Xuyên, không kịp đợi cô hoàn toàn thích ứng, liền ôm lấy cái cổ mảnh khảnh, tựa như nhẹ nhàng một cái sẽ bẻ gãy vòng eo, không kịp chờ đợi mà ra sức rút ra // chen vào .
Tô Lưu Cảnh giống như chiếc thuyền nhỏ phiêu bạt trong mưa gió, mặc cho sóng lớn dập dềnh lắc lư, chỉ đành ôm chặt lấy thắt lưng của người kia, tìm kiếm chỗ dựa.
Đè nén tiếng rên rỉ, giống như những giọt rượu cực phẩm nhất, văng khắp nơi, trong đêm tối tỏa hương thơm ngào ngạt ra bốn phía.
Trán của anh lấm tấm mồ hôi, mái tóc ẩm ướt dính vào trên trán, nhưng điều này cũng không làm mất đi vẻ anh tuấn vốn có, ngược lại càng thêm vào mấy phần nam tính đặc trưng, làn da lúa mạch quả thật so với tượng điêu khắc còn hoàn mỹ hơn. Anh cúi người vừa liếm vừa hôn lên trên trán cô, nơi vết thương khẽ ngứa ngáy, nơi đó giống như biến thành điểm mẫn cảm nhất của Tô Lưu Cảnh, chỉ cần anh vừa hôn đến cả người đều không khống chế được mà run rẩy, hơn nữa còn bật khóc thút thít.
Hình Hạo Xuyên cắn lên hạt anh đào đỏ thắm, thở gấp hỏi: “Nói cho tôi biết, em người của ai?”.
Tô Lưu Cảnh cơ hồ muốn hôn mê, trước mắt chợt lóe sáng, cảnh đẹp ý vui, cả người chìm đắm trong trầm luân. Giấc mơ này là thế nào? Tại sao phải kịch liệt như thế? Để cho cô nhanh chóng đánh mất chính mình. Khóe mắt Tô Lưu Cảnh ngấn lệ, không biết khẽ rên bao nhiêu lần, quả thật đã biến thành một người khác.
Hình Hạo Xuyên dừng động tác lại, cắn một cái lên vành tai đỏ thắm, ra lệnh: “Mở mắt, nói cho tôi biết, em thuộc về người nào?”.
Cầu vồng đa sắc chợt biến mất, Tô Lưu Cảnh khó chịu mở ra đôi mắt đẫm lệ mông lung, thấp thoáng ánh nước, chẳng khác nào búp bê mất hồn mặc người khác xoay qua xoay lại, khóc thầm gọi: “Anh. . . Anh . . .”.
Hình Hạo Xuyên chìm đắm trong đôi mắt diễm lệ, giữ chặt eo của cô, ra sức luật động lần nữa, cho đến lúc cô mệt mỏi kiệt sức rồi, anh vẫn không chịu buông tha, tận tình tùy ý rong ruổi, tựa như muốn tiêu hao sạch sẽ toàn bộ Hormone dư thừa trong cơ thể.
“Không cần. . . đừng mà. . .. “, khắp người Tô Lưu Cảnh là những giọt mồ hôi trong suốt, kiệt lực cầu khẩn, ngay cả bản thân cũng không biết mình đang nói những gì.
“Không cần sao? Chỉ cần tôi chưa nói ngừng, thì em không thể nào cự tuyệt!”. Hình Hạo Xuyên vừa tăng thêm sức lực thẳng tiến, giống như muốn đưa mình vào nơi sâu thẳm cực kỳ mềm mại kia.
Giờ phút này cô gái đáng thương ở trên giường làm gì còn có sức để suy tư, chỉ cảm thấy ngọn lửa này quá mức sáng lạng, sáng lạng đến mức cô sắp vô lực ngất xỉu. Cô bị kẹp ở cảm giác đau đớn cùng với cực lạc, rõ ràng đã mệt mỏi kiệt sức rồi, nhưng vẫn một lần lại một lần bị va chạm mạnh mẽ đánh thức.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!