“Anh ta căn bản không thể cho em hạnh phúc, em có hiểu hay không!”.
Anh rống giận, lời lẽ như bão tố đánh vào tai cô, vọt thẳng lên trung khu thần kinh. Tô Lưu Cảnh hoảng hốt nhìn con ngươi sắp sửa chuyển sang màu tím của anh, sau đó móng tay dùng sức ngắt vào lòng bàn tay, gằn từng chữ: “Anh Thương, em cũng vậy, không có cách nào mang đến cho anh hạnh phúc. . . . . .”
Tô Lưu Cảnh chợt nổi điên, chạy đến chỗ manơcanh lạnh lẽo kia, vén lên bức màn bí ẩn, sau đó dùng hết toàn lực đẩy ngã xuống đất, quệt nước mắt thét to: “Em là người phụ nữ xấu xa! Phụ nữ triệt triệt để để xấu xa, anh có biết hay không!”.
Cô tham lam tình cảm ấm áp như người thân một nhà mà anh mang lại, cô lợi dụng lòng tốt của anh, không chút kiêng kỵ hưởng thụ tấm lòng vị tha, lại không bỏ ra thứ gì, thậm chí rõ ràng đã phát hiện nhưng vẫn cứ trốn tránh. Cô đúng là người xấu xa, không biết liêm sỉ! Cô xấu xa đến nỗi ngay cả bản thân cũng không nhận ra được mình! Anh có biết hay không? !
Thương Thiên Kỳ nhìn ma nơ canh bị đẩy ngã, giống như tòa kiến trúc mà mình cố hết sức gây dựng lên ầm ầm sụp đổ dưới tay cô không chút thương tiếc. Thương Thiên Kỳ nhắm mắt lại, dường như muốn đóng chặt nỗi bi ai đang lan tràn trong cõi lòng sâu thẳm: “Em rất tàn nhẫn, có biết hay không? Đồ nha đầu xấu xa!”.
Anh mỉm cười mang theo khổ sở bao dung, trước sau như một. Cái cô gái ngu ngốc này, xấu đến mức luôn đem mọi tội lỗi đổ lên đầu mình, chỉ biết làm bản thân thương tổn , dùng sự áy náy một lần lại một lần hành hạ mình, thay người khác chịu đựng khổ sở mà bản thân không nên gánh lấy.
Cô xấu đến nỗi không chừa cho anh một chút hi vọng nào, cô xấu đến nỗi đối xử với bản thân quá mức tàn nhẫn, xấu đến mức khiến cho người ta thương tiếc gấp bội.
“Em không yêu anh . . . . Thật xin lỗi, anh Thương, em không yêu anh . . . .” , Tô Lưu Cảnh ngồi xổm trên sàn nhà, chẳng khác nào đứa bé không nơi nương tựa lấy tay che kín mặt, lớn tiếng khóc.
Thương Thiên Kỳ cũng ngồi xổm xuống, ôm cô vào trong ngực, vỗ nhẹ lê lưng cô, đáp lại: “Được rồi, anh hiểu rõ rồi!”.
Anh không biết, thì ra tình yêu của mình lại tạo cho cô áp lực lớn đến vậy, nếu thế, anh sẽ thu hồi lại không để cho cô thêm khổ sở nữa.
*********************OOXX************OOXX**********************
Từ R•K bước ra ngoài, chẳng có mục đích đi ở trên đường, không có bất kỳ phương hướng nào, chỉ biết không ngừng đi về phía trước, đi về phía trước, chỉ đơn thuần đi về phía trước, tựa hồ đây chính là mục đích duy nhất của cô giờ phút này.
Trong đầu lướt qua từng hình ảnh một, vô cùng phong phú, dồn dập ập tới, tựa như trình chiếu lại quãng thời gian mười tám năm qua, cô giống như người đang kỹ lưỡng đứng xem từng bất hạnh ập đến đầu của mình, sai lầm của bản thân, bi ai của bản thân, xem xét lại toàn bộ một lượt.
Dường như cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại giống như chẳng nghĩ đến cái gì, chỉ đơn thuần bước từng bước, đi lâu tới nỗi bàn chân phồng rộp đau đớn, lúc này mới dừng lại, ngơ ngác nhìn ra xung quanh, trời đã tối tự bao giờ, kèm theo đó là ánh sáng của những ngọn đèn đa sắc sáng lạng rực rỡ khiến cô cảm thấy thành phố này thật xa lạ.
Nơi này là chỗ nào? Cô không biết, tựa như đã đi tới một đất nước xa lạ, nơi này là. . . . . .
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc quan sát xung quanh, bản thân thế nhưng lại đi tới khu phố phức tạp nhất, loạn nhất nhưng cũng phồn hoa nhất: Khu đèn đỏ. Hai bên là những quán rượu, quán ăn và khách sạn nghỉ chân. Nơi này ban ngày không hề có tí sức sống nhưng khi màn đêm vừa buông xuống, những bức màn kia liền tự động vén lên, công khai hiện ra những hình ảnh chân thật nhất. Ánh đèn rực rỡ chói lóa, âm nhạc kích thích, hai bên đường, là những cô gái thản nhiên phơi bày bắp đùi trắng nõn, cùng bộ ngực rất tròn, kèm theo đó là những thiếu niên mặc áo da bó sát người. Dĩ nhiên, còn có những thứ được phồn hoa che giấu , đó chính là từng con ngõ sâu không thấy rõ mặt người!
Tô Lưu Cảnh đối với chỗ như thế luôn duy trì bản năng cảnh giới cao độ, trong mấy năm trong quá khứ cô đã cảm nhận được rõ ràng biểu tượng phồn hoa này bên trong mục nát dơ bẩn đến cỡ nào. Bản năng cảm nhận được nguy hiểm, cô tự nhủ với mình rằng phải lập tức rời khỏi chỗ này!
Vậy mà, vào lúc cô định xoay người rời đi, đột nhiên có mấy tên đàn ông thân hình cao lớn bộ mặt hung hãn gian trá chợt xông ra chặn phía trước.
Tô Lưu Cảnh trong lòng chợt nhảy lên, vội vàng xoay người, muốn chạy trốn, nhưng lại bị một đôi bàn tay dùng sức kéo hai tay của cô về đằng sau, vừa định thét chói tai cầu cứu, miệng đã bị một bàn tay dơ bẩn mang theo thứ mùi ghê tởm chặn lại.
“Cô em muốn chạy? Đã muộn rồi!”. Tên bặm trợn kia cười toe toét phô ra hàm răng vàng khè âm trầm cười cười, sau đó không mất tí sức nào kéo cô vào ngõ sâu đen như mực dưới ánh mắt chết lặng dõi theo từng hành động của bọn họ ở bên đường, liền kéo
Lưu Cảnh nỗ lực giùng giằng vùng vẫy, nhưng do trời quá tối, căn bản không có mấy người chú ý tới con hẻm nhỏ tĩnh mịch này, mà cho dù có nhìn tới, cũng chỉ lắc đầu một cái, nhiều lắm là lại thêm một tiếng thở dài, sau đó xoay người rời đi, tiếp tục cuộc sống khổ sở của mình. Đây chính là quy tắc của Khu Đèn đỏ này, thậm chí còn là quy tắc của toàn bộ thế giới.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!