“Thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy với Tiếu tiểu thư, thật là quá độc ác rồi !”
“Đúng vậy a, bình thường giả bộ đơn thuần, uất ức, thật không nghĩ tới lại như vậy, thật là quá đáng sợ. . . . . .”
“Đúng vậy, đúng vậy, khi tiên sinh hỏi cô ta lại còn nói dối một cách trắng trợn nữa chứ!”.
. . . . . .
Trong đầu không ngừng vang vọng từng câu từng câu xì xào bàn tán của đám người kia, rốt cuộc Tô Lưu Cảnh cũng chống đỡ không nổi nữa, tìm một nơi không có ai nhìn thấy, chọn một góc khuất nơi cầu thang, chậm rãi ngồi xuống .
Tại sao sẽ như vậy chứ? Chuyện liên tiếp xảy ra, thật sự quá nhiều, quá nhanh, căn bản không có bất kỳ chuẩn bị gì, đã đột ngột ập đến. Trong đầu cô không biết đã hồi tưởng lại bao nhiêu lần, trong mấy giây ngắn ngủi, từng chi tiết đều hiện lên rõ mồn một, nhưng cuối cùng vẫn không lấy được bất kỳ đáp án nào.
Tô Lưu Cảnh dùng sức vò tóc của mình, có nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, tất cả sao lại rối loạn đến mức này chứ?
“Tiểu Cảnh à, uống nước đi”, thím Lưu đưa một cốc nước cho cô nói.
“Thím Lưu. . . .” Tô Lưu Cảnh cảm động, đôi môi run run, sau đó trầm giọng gọi. Tại thời điểm tứ cố vô thân như thế này thật không nghĩ tới thím Lưu còn có thể đứng ở bên cạnh cô.
Thím Lưu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, thật dài một hơi, muốn nói cái gì, lại không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng chỉ vươn bàn tay thô ráp nhưng cực kỳ ấm áp, vỗ vỗ đầu cô, an ủi: “Cháu đấy, thật là một cô gái ngốc”.
Tô Lưu Cảnh vẫn cố kìm chế không rơi nước mắt, rốt cuộc vì những lời cảm thán này của thím Lưu mà chậm rãi chảy ra, cầm thật chặt cốc nước trong tay, nơi hốc mắt, một giọt rồi lại một giọt rơi ra, hòa vào nhau thành một dòng chảy dài trên má.
Thím Lưu không đành lòng, liền ôm cô vào trong ngực mình, giống như người mẹ đang che chở vỗ về đứa con gái mà mình thương yêu, mang đến cho Tô Lưu Cảnh tình thân ấm áp đã mất đi từ mười năm trước đó. . . . . .
****************************OOXX********************OOXX********************************
Tô Lưu Cảnh cả đêm không ngủ, cũng không phải tự làm khổ mình, chỉ là không tài nào ngủ được, cô ngơ ngác mở to hai mắt mãi cho đến tận khi trời sáng, mắt chua xót không chịu nổi, nhưng lại thấy buồn ngủ chút nào.
Cho đến khi trời sáng hẳn, chú Bình mới đi tới, lạnh lùng nói: “Tiếu tiểu thư bị thương, trong khoảng thời gian này phải nằm viện, tiên sinh muốn cô đến đó chăm sóc cho cô ấy”.
Nghe xong, Tô Lưu Cảnh chợt ngẩn người, sau đó mới mờ mịt gật đầu đáp: “A, vâng ạ”.
Ngồi xe đến bệnh viện, khi Tô Lưu Cảnh đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn Hình Hạo Xuyên nắm lấy tay Tiếu Như Nghê ân cần săn sóc, dỗ dành, tư thái dịu dàng như vậy cô chưa bao giờ được đãi ngộ qua. Đến lúc này, cô mới phát hiện, thì ra bản thân mình lại nghèo khó đến thế, thì ra từ đầu tới cuối cô cũng chỉ có hai bàn tay trắng.
“Lưu Cảnh, cô đã đến rồi!”, Tiếu Như Nghê tinh mắt, nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Tô Lưu Cảnh liền yếu đuối gọi. Nhưng trong lòng thì lại rất thỏa mãn, lần này, xem cô còn có biện pháp gì để lật ngược lại thế cờ?
“Tiếu tiểu thư. . . . . . Tiên sinh!”, Tô Lưu Cảnh cúi đầu, cắn môi chào hỏi, cũng không dám nhìn thẳng vào Hình Hạo Xuyên, sợ lại bắt gặp được ánh mắt không tin tưởng của anh.
Tiếu Như Nghê lại nói: “Lưu Cảnh, chuyện tối ngày hôm qua, tôi sẽ không trách cô đâu. Tôi biết rõ là cô không cố ý, đều tại tôi tối hôm qua đã quá kích động, cô đừng để ở trong lòng được không? Chúng ta vẫn sẽ là chị em tốt của nhau”.
Nghe cô ta thốt ra những lời này, quả thật Tô Lưu Cảnh không biết phải giãi bày thế nào, vì bất luận cô có phủ nhận hay không thì bản thân đều giống như đang cưỡng từ đoạt lý, không biết phải trái lý lẽ.
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của người phía trước, trong nháy mắt, tựa hồ cô lại thấy được đáy mắt kia vừa lóe lên ý cười, nhưng ngay sau đó lại biến mất không thấy tăm hơi, nhanh đến mức khiến cô vô cùng hoài nghi, không biết có phải bản thân đã hoa mắt hay không.
Tiếu Như Nghê lại bi thương nói: “Lưu Cảnh, cô không chịu tha thứ cho tôi sao?”.
Ngẩng đầu lên chống lại ánh măt sắc bén của Hình Hạo Xuyên, Tô Lưu Cảnh theo bản năng liền giải thích: “Tôi, Tiếu tiểu thư, tôi thật sự không có!”. Cô thật sự không làm chuyện như vậy, tại sao trong mỗi lời nói của Tiếu Như Nghê lại tựa hồ như đang một mực ám hiệu là do cô gây ra?
Không đợi cô nói cho hết lời, Tiếu Như Nghê đã lập tức nói tiếp: “Tôi biết, không phải cô đẩy tôi xuống, là do tôi không cẩn thận thôi, Hình, anh ngàn vạn lần không được trách cứ Lưu Cảnh, nếu không em thật sự rất áy náy”. Sau đó chợt cắn răng khẽ rên lên một tiếng, tựa hồ như đang đau đớn vô cùng.
Hình Hạo Xuyên lập tức cau mày trách cứ: “Nhược Nhược, em đừng động đậy nữa! Nhanh đi gọi bác sĩ tới đây!”.
Thấy Tô Lưu Cảnh vẫn đứng ngẩn ra đó.
Hình Hạo Xuyên không nhịn được khẽ quát: “Đi gọi bác sĩ mau lên! Cô không nghe thấy sao?”. Lúc này, ánh mắt của anh nhìn cô chẳng khác nào đang nhìn một người xa lạ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!