Hình Hạo Xuyên không ngừng nghĩ tới những sự kiện sau khi Tô Lưu Cảnh xuất hiện, dường như phía sau có gì đó đang thao túng, mà anh lại không biết, mẹ anh khẳng định đang cố ý che giấu một bí mật nào đó!
Đang mải mê suy tư, khi vừa ngẩng đầu lại thấy Tô Lưu Cảnh đang đứng ở hành lang đối diện.
Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, có lẽ là vừa tạm thời mượn từ chỗ y tá, có vẻ hơi rộng, gió vừa thổi qua đã muốn bay đi, vẻ mặt đau khổ đến mức tận cùng, nhưng môi lại mỉm cười, đó là nụ cười khó có thể diễn tả được, giữa hai lông mày nhàn nhạt bi thương, giống như thất vọng, tự giễu, cô đơn đều kết đọng lại đó muốn tan cũng không tan được.
Hai người họ chỉ cách nhau chưa tới 20m mà dường như xa đến tận chân trời.
Tô Lưu Cảnh cứ nhàn nhạt cười như vậy, giống như một đóa linh lan héo rũ, hơi gật đầu nói: “Tiên sinh, anh chuẩn bị đính hôn rồi, chúc anh và Tiếu tiểu thư hạnh phúc”. Xem ra cô đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của anh cùng với mẹ Hình rồi.
Hình Hạo Xuyên cả kinh, vội muốn tiến lên giải thích, nhưng Nghiêm Hàn Dư đã đi tới, cởi áo blouse của mình ra phủ thêm lên người cô, sau đó hai người họ chẳng thèm nhìn anh lấy một lần, cùng nhau rời đi.
Hình Hạo Xuyên muốn đuổi theo, nhưng vẫn dừng bước lại, anh nghĩ, trước đó phải nắm rõ một số chuyện đã. Mặc dù hết sức khắc chế nóng nảy trong lòng, nhưng số phận của túi quần áo trong tay lại không được êm đẹp như vậy, nó được bay thẳng vào trên vách tường nặng nề rơi xuống, chiếc túi đáng thương trong nháy mắt bị phá hủy, từng chiếc quần áo rơi ra ngoài, rải đầy trên đất.
Những bác sĩ y tá ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, đều bị sự âm trầm lạnh lùng của anh phát tán ra ngoài sợ đến run lên cầm cập, vội cùng nhau tản ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!