Buổi chiều, tài xế tiểu Trần lái xe chở cô đến bệnh viện.
Tiểu Diệc cuối cùng đã tỉnh lại, khóc nháo đòi gặp chị mình, trông chừng dỗ dành cả nửa ngày cũng không được, lại còn làm cho vết thương trên người toạc ra chảy máu, trong phòng bệnh loạn thành một đoàn, cho đến khi Tô Lưu Cảnh đến mới dẹp yên được.
Tô Lưu Cảnh đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của tiểu Diệc, băng quấn trên trán cũng thấm cả máu ra ngoài, đau lòng nói: “Tiểu Diệc không ngoan, còn như vậy nữa chị sẽ giận đấy.”
Trong đôi mắt trong suốt của tiểu Diệc ầng ậng nước, uất ức đáp: “Tiểu Diệc biết sai rồi, chị đừng đi, tiểu Diệc muốn ở với chị. . . . . .”
Tô Lưu Cảnh đau lòng muốn chảy nước mắt, nhưng không còn cách nào, hiện tại thân bất do kỷ, ngay cả bản thân mình cũng đã bán cho người ta rồi.
Tô Lưu Cảnh cố gắng mỉm cười vuốt ve đầu của tiểu Diệc khuyên: “Tiểu Diệc này gần đây chị có chuyện, phải đi đến chỗ khác một thời gian, nhưng nếu rảnh sẽ đến thăm em, tiểu Diệc phải ngoan ngoan nghe lời của chị y tá, nếu không chị sẽ không tới thăm em đâu.”
Tiểu Diệc nghe thấy vậy lập tức che miệng lại, cố gắng hiểu chuyện đáp: “Tiểu Diệc sẽ rất ngoan, sẽ biết điều, chị nhất định không được vứt bỏ tiểu Diệc. . . . . .”
Tô Lưu Cảnh nhẹ nhàng ôm lấy em trai, cố giấu khàn khàn trong cổ họng, gật đầu nói: “Ừ, chị sẽ vĩnh viễn ở cùng với em.”
Trong phòng bệnh trắng toát, hai con người nhỏ bé tựa vào nhau thật chặt dưới ánh nắng chiều nhạt nhòa, thật giống như hai con chim nhỏ cô độc bị thương, dựa vào lẫn nhau, cố gắng hấp thu lấy sự ấm áp đáng thương ở trong mưa gió, khiến các bác sĩ, y tá đi qua ai cũng không kìm được xúc động.
Nộp năm mươi vạn còn lại cho bệnh viện, hơn nữa còn nhờ vả bọn họ chăm sóc thật tốt cho tiểu Diệc, xong xuôi tất cả Tô Lưu Cảnh liền hít một hơi thật sâu, thật không muốn buông tha, xoay người đi ra khỏi bệnh viện.
Vừa muốn lên xe, đột nhiên có người sau lưng gọi cô lại.
“Lưu Cảnh!”
Tô Lưu Cảnh cả kinh, vừa mới xoay người liền bị ôm chặt lấy.
“Cái con nhóc chết tiệt này, tại sao lâu như thế mà lại không liên lạc với mình chứ? Tìm cậu hết cả hơi?”
Bên tai truyền tới giọng nói nóng nảy cùng với tràn ngập quan tâm, thân hình đang cứng đờ của Tô Lưu Cảnh rốt cuộc đã tìm được bến cảng để neo đậu vậy, trầm tĩnh lại, giơ tay lên ôm lại cô bạn tốt, rồi chậm rãi nói: “Dĩ Hinh.” Hốc mắt không nén được mà đỏ lên.
Tống Dĩ Hinh hung dữ đánh lên trên người Tô Lưu Cảnh hỏi: “Không phải cậu nói là nghỉ hè đi làm thêm để kiếm học phí sao, cùng vào một trường với mình sao chứ?Mà mình đã khắp các trường, cũng không có trường nào có tên của cậu cả, cậu không ghi danh đúng không?”
“Dĩ Hinh, thật xin lỗi.” Tô Lưu Cảnh giả vờ bị đau cầu xin tha thứ.
“Nếu hoàn cảnh nhà cậu không tốt, có thể đến tìm mình, cái con nhóc xấu xa này . . . . . . Căn bản không coi mình là bạn cậu mà. . . . . .” Tống Dĩ Hinh nói xong, cũng không kìm nén được nữa, ôm Tô Lưu Cảnh khóc rống lên.
“Này, dáng vẻ của cậu như thế chẳng có tí thục nữ nào, cẩn thận không lại làm cho mấy nam sinh đang theo đuổi cậu bị dọa chạy mất dép đấy.” Tô Lưu Cảnh ôm lấy cô ấy, trêu ghẹo nói.
Cô thật không muốn làm cho tình bạn của bọn họ bị ảnh hường bởi bất cứ việc gì, Dĩ Hinh là người bạn duy nhất của cô, cho nên cô càng thêm quý trọng. Hơn nữa, coi như có lên đại học đi chăng nữa thì em trai cô sẽ làm thế nào đây. . . . . . Huống chi, tiền thuốc thang của tiểu Diệc đã gần một trăm vạn, coi như nhà của Dĩ Hinh cũng khá giả nhưng cũng không thể cho cô mượn một khoản tiền lớn như vậy.
“Bọn họ dám? !” mắt hạnh của Tống Dĩ Hinh mở lớn, không để ý đến việc gương mặt xinh đẹp của mình đang đầy nước mắt.
Tâm tình của Tô Lưu Cảnh vốn đang tang thương cũng phải cười rộ lên, rồi nói: “Bọn họ dĩ nhiên không dám rồi.”
Tống Dĩ Hinh cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, lo lắng hỏi: “Lúc đến tìm cậu mới nghe nói em trai của cậu đã xảy ra chuyện, thằng bé hiện tại như thế nào rồi? Tiền thuốc men có vấn đề gì không? Chắc là phải mất một số tiền không nhỏ đâu, có muốn mình giúp cậu một tay hay không?”
Tô Lưu Cảnh chợt thấy chột dạ, trong lúc này không biết nên đáp lại như thế nào: “Cái đó, không cần. . . . . .”
Tống Dĩ Hinh hồ nghi nhìn cô, lúc này mới chú ý tới chiếc xe hơi sang trọng cùng với người tài xế ở sau lưng cô bạn mình kia, kinh ngạc hỏi: “Chiếc xe này. . . . . . Lưu Cảnh, làm sao cậu có thể?”
Tô Lưu Cảnh cắn cắn môi, căn bản không biết trả lời như thế nào liền quay sang nói với tài xế tiểu Trần, sau đó lôi kéo Tống Dĩ Hinh vào một quán nước gần đó.
Tống Dĩ Hinh thấy sắc mặt của cô khó xử, càng thêm lo lắng : “Lưu Cảnh, nói mau ! Làm sao lại có nhiều tiền như vậy? Còn nữa tại sao lại tài xế chuyên biệt chờ cậu? Mau nói cho mình biết đi! Mình sốt ruột sắp chết rồi! Không phải cậu. . . . . .”
Nghe nói trên xã hội có rất nhiều cô gái bởi vì không có tiền mà bán thân, bản thân cô cũng thật sự không thể tin được cô bạn thân của mình cũng sẽ đi tới bước đường này.
“Không! Không!Mình. . . . . .” Tô Lưu Cảnh vội phủ nhận: “Mình đi làm bảo mẫu, chủ nhà . . . . . Chủ nhà là người rất tốt, ông ấy cho mình mượn tiền, chờ sau này. . . . . . Có thể từ từ trả lại.” Mỗi một câu thốt ra đều cực kỳ khó chịu.
Cô đang nói dối, nhưng mà trừ việc nói dối ra cô không nghĩ ra biện pháp gì nữa cả, chẳng lẽ muốn cô chủ động nói với người bạn tốt nhất rằng cô đã bán mình? Không!Nếu mà như vậy so với chết còn khó chịu hơn.
“Thật sao?” Tống Dĩ Hinh vẫn hơi nghi ngờ hỏi lại.
Tô Lưu Cảnh dằn xuống đáy lòng hốt hoảng, ra sức gật đầu.
Tống Dĩ Hinh thấy cô khẳng định như thế, hoài nghi trong lòng liền bị đánh tan, chỉ tiếc hận nói: “Lưu Cảnh, cậu thật không lên đại học sao? Thành tích của cậu tốt như vậy, đứng thứ ba toàn thành phố cơ mà, thật là đáng tiếc.”
Lòng bàn tay của Tô Lưu Cảnh đang cầm chặt cốc thủy tinh lạnh lẽ, nhàn nhạt cười nói: “Về sau nếu có cơ hội, tin tưởng mình đi, mình nhất định có thể dựa vào thực lực của mình để thi vào đại học.” Tuy cô đang cười nhưng sao lại đầy vẻ đau thương.
“Lưu Cảnh. . . . . .” Tống Dĩ Hinh đau lòng cầm lấy tay của cô, cô ấy rất muốn giúp đỡ người bạn này của mình, nhưng mỗi lần mở miệng đều bị Tô Lưu Cảnh cự tuyệt. Cô cũng biết Tô Lưu Cảnh là một cô gái kiên cường, nhưng là quá mức kiên cường thì ngược lại sẽ dễ dàng bị thương, trừ việc ở bên cạnh cô ấy, cô cũng không có bất kỳ biện pháp nào khác cả.
“Hay cậu cứ dứt khoát làm chị dâu họ của mình đi! Anh họ mình vừa đẹp trai lại có tiền, để anh ấy rước cậu về nhà! Như vậy chúng ta có thể ở cùng với nhau rồi! Người thông minh xinh đẹp như cậu, anh mình nhất định sẽ rất thích!” Ánh mắt của Tống Dĩ Hinh chợt sáng lên, ầm ầm ĩ ĩ nói với cô.
Tô Lưu Cảnh nghe cô ấy nói anh họ của mình có rất nhiều tiền liền cười khổ đáp: “Này, cậu muốn làm bà mối sao, anh họ trông như thế nào mình cũng đã gặp qua, hơn nữa anh ấy ưu tú như vậy, làm sao có thể để ý đến mình chứ? Lại nói nhà bọn họ có địa vị như thế, càng không thể nào tiếp nhận một nàng dâu như mình? Dĩ Hinh à, cậu đừng hồ đồ nữa.” Hơn nữa, điều cô không muốn nói ra miệng chính là. . . . . . Thân thể của cô đã không còn trong sạch nữa, làm gì có ai sẽ chấp nhận chứ. . . . . .
Mặc dù biết không có khả năng, nhưng cô vẫn rất cảm kích Dĩ Hinh.
Tống Dĩ Hinh cũng biết trong nhà bên kia căn bản sẽ đồng ý, chỉ có thể le lưỡi, chống cằm thở dài.
Đột nhiên, điện thoại lại vang lên, Tống Dĩ Hinh vừa nhìn tên người gọi tới, lập tức liền như chuột thấy mèo, kêu rên nói: “Nguy rồi! Ba mình gọi tới, ông đã sắp xếp cho mình đi xem mắt, mình đã trốn không đi! Hiện tại nhất định là gọi tới hỏi tội rồi, làm thế nào bây giờ?”
Tô Lưu Cảnh liền cười nói: “Cậu mau trở về chủ động nhận tội, tranh thủ nhận sự khoan hồng.”
“Hu hu. . . . . .” Tống Dĩ Hinh tưng ra vẻ mặt như đưa đám nói, cuối cùng còn cố ý dặn dò: “Lưu Cảnh, nếu có chuyện nhớ gọi ngay cho mình nhé, nhớ đấy, chúng ta là bạn bè mà!”
Tô Lưu Cảnh mỉm cười tạm biệt bạn tốt, nhưng trong lòng thì tiu nghỉu như mèo nhúng nước: Dĩ Hinh, cậu có biết không? Lúc này cậu tình nguyện ý ở bên cạnh mình, đã là may mắn lớn nhất của mình rồi.
Đêm đó Hình Hạo Xuyên cũng không về, Tô Lưu Cảnh hỏi thăm mới biết, thì ra là anh đã xuất ngoại, đại khái phải hai ba ngày nữa mới trở lại.
Tô Lưu Cảnh vừa nghe thấy thế, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô rất sợ phải đối mặt với Hình Hạo Xuyên, một đêm vô cùng tàn bạo kia vẫn còn ám ảnh trong tim của cô, hơn nữa với phần khế ước như vậy, mặc dù hết sức che giấu, nhưng cô thật sự sợ anh, rất sợ rất sợ.
Cô biết, khế ước bán thân này sẽ là vết nhơ của cả đời này, cũng sẽ không thể thoát được ám ảnh của nó.
Không có sự chấp thuận của Hình Hạo Xuyên, cô không thể bước ra khỏi cái nhà này một bước, hơn nữa thím Bình cùng với nhưng người làm ở đối với cô rất có thành kiến, cho nên trong ba ngày này, cô rất an phận ở trong cái lồng giam vô hình này. Nếu thấy quá nhàm chán không có chuyện gì làm, thì cô sẽ ra vườn hoa giúp chú Nam chăm sóc vườn hoa Tulip, hoặc là đến phòng bếp giúp dì Lưu việc nọ việc kia.
Bọn họ đều là người chất phác, ban đầu mặc dù có chút thành kiến với cô, nhưng qua mấy ngày ở chung, liền nhận ra cô gái nhỏ này cũng không phải là người khó ưa như lời đồn, không giống với những người phụ nữ cao ngạo vẫn đến đây, dần dần cũng thích cô gái hiền lành này, nhưng cũng có không ít người vẫn giữ nguyên thái độ khinh bỉ.
Buổi tối ăn uống qua loa, thím Bình cũng không bởi vì cô mà đặc biệt chuẩn bị thực đơn phong phú, bởi vì, nó không đáng. Địa vị của cô ở chỗ này , chẳng qua cũng chỉ là một người tình được mua về mà thôi. Trở về phòng, theo thường lệ chuyện đầu tiên cô làm chính là gọi điện thoại cho người trông chừng hỏi thăm tình huống của Tiểu Diệc.
Tiểu Diệc cuối cùng cũng đã ổn định lại, nhưng vẫn thường xuyên ngủ mê man, thân thể cũng dần dần khôi phục từng bước, cũng rất nghe lời vì vậy tâm trạng thấp thỏm không yên của Tô Lưu Cảnh rốt cuộc cũng đỡ hơn phần nào, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Nằm ở trên chiếc giường lạnh như băng, Tô Lưu Cảnh nghiêng người cuộn mình lại ở trong bóng tối, tư thế như vậy cực kỳ thiếu hụt cảm giác an toàn, giống như trẻ sơ sinh chưa chào đời vậy, co rúc ở trong bụng mẹ, hấp thu sự ấm áp từ tình mẫu tử.
Đột nhiên, cô nghe thấy lầu dưới loáng thoáng có tiếng huyên náo.
Hình như nghe được thím Bình nói tiên sinh đã về.
Anh ta đã về rồi sao? !
Tô Lưu Cảnh mở choàng mắt, ở trong bóng tối ngồi bật dậy.
Suốt ba ngày nay không gặp anh ta, không nghĩ tới lại về vào lúc này.
Tô Lưu Cảnh thận trọng từ trong phòng đi ra, mặc dù không muốn gặp anh ta, nhưng cô vẫn muốn xin anh ta đồng ý để cho cô thỉnh thoảng, chỉ cần thỉnh thoảng thôi có thể đi ra ngoài một lát, đi thăm tiểu Diệc xem nó như thế nào là được rồi.
Nhưng vừa đi đến chiếu nghỉ ở cầu thang, chứng kiến tình cảnh ở bên dưới cô liền lập tức dừng bước.
“Tiên sinh, ngài đã về.” Thím Bình ân cần thăm hỏi.
Hình Hạo Xuyên nhàn nhạt đáp lại, Trên người đang khoác chiếc áo màu đen, vẻ mặt long đong mệt mỏi đi tới , sau lưng là hai người hầu xách hành lý theo sát phía sau.
Mới vừa ngồi xuống, liền nghe được một tiếng: “Hạo Xuyên. . . . . .”
Một cô gái xinh đẹp từ phía sau đuổi theo, tay mềm mại khoác lên tay của Hình Hạo Xuyên, dán chặt vào người anh nói: “Hạo Xuyên, người ta cũng đã ba ngày không được nhìn thấy anh, nhớ anh muốn chết rồi.” Người này chính là Sofia, vừa nghe tin Hình Hạo Xuyên trở về, lập tức chạy đến đây.
Hình Hạo Xuyên hơi nhếch môi, từ chối cho ý kiến, ánh mắt lại sắc bén nhìn về phía người làm đang đuổi theo Sofia vừa tiến vào.
Người làm run sợ thanh minh: “Tiên sinh, tiểu thư Sofia cố ý muốn xông vào, tôi. . . . . .”
Hình Hạo Xuyên hờ hững khoát khoát tay, ý bảo anh ta đi ra ngoài.
Người làm thấy vậy, như được đại xá lập tức lui ra ngoài.
Sofia thấy thế, trong bụng liền hoảng hốt, vội vàng như rắn nước quấn lên trên người anh nũng nịu nói: “Hạo Xuyên, anh đi công tác cũng không thèm gọi điện thoại cho người ta . . . . . .” Ngón tay kia tỉ mỉ phác họa, mập mờ khoanh vòng tròn trên lồng ngực của anh, như có như không khơi gợi lên dục vọng của anh.
Ánh mắt đang sắc lạnh của Hình Hạo Xuyên cố ý bị dẫn dụ từ từ sâu thăm thẳm, ba ngày không được giải quyết nhu cầu bị cô ta quyến rũ như vậy cũng từ từ dâng trào lên.
Lá gan của Sofia càng lớn hơn liền mở rộng hai chân ra, ngồi lên trên đùi Hình Hạo Xuyên, cũng không hề quan tâm đến cái váy vốn đã ngắn vì vậy xuân quang liền lồ lộ hiện ra. Thậm chí còn hơi giãy dụa vòng eo mảnh khảnh, khiến dưới chỗ dưới váy như ẩn như hiện nhẹ nhàng cọ lên bắp đùi của Hình Hạo Xuyên, chỉ sợ anh không nhìn thấy được.
Hai tay ở trên ngực từ từ tuột xuống, trượt đến bụng của anh, dâm đãng vuốt ve, mở cổ áo cực thấp của mình ra, cố ý cúi người xuống, khiến cho hai nụ hoa trắng nõn trước ngực đung đưa dao động.
“Người ta rất nhớ anh, buổi tối không có anh an ủi, người ta làm sao mà ngủ được. . . . . .” Sofia không biết xấu hổ nói ra, to gan quyến rũ người đối diện, khiến Tô Lưu Cảnh trên cầu thang nghe được cậu này mặt đỏ tới tận mang tai.
Hình Hạo Xuyên cũng không có biểu cảm gì, giữ chặt bàn tay càng ngày càng đi xuống dưới đáp lại: “Vậy sao? Thế thì tôi phải kiểm tra mới được.” Nói xong, cánh tay liền dùng sức, bế cô ta lên.
Sofia kích động hét lên, vòng tay lên cổ của anh, cọ xát lên trên người của anh nũng nịu nói: “Hạo Xuyên, anh xấu lắm. . . . . .”
Hình Hạo Xuyên thấy cô ta kích động như vậy, trong mắt sắc lạnh, vô tình nở nụ cười, làm như vậy cũng không phải là anh chú ý đến cô ta, chẳng qua là đang muốn phát tiết dục vọng tích tụ đã lâu trong cơ thể, về phần đối tượng là ai lại chẳng như nhau, còn cô ta cũng chỉ là trùng hợp thuận tay mà thôi.
Hình Hạo Xuyên tà mị cười lên, bế cô ta đi thẳng lên lầu.
Tô Lưu Cảnh đang đứng trên cầu thang thấy thế, vội bị dọa sợ hoảng hốt xoay người trốn vào một góc bên cạnh, che khuất thân hình của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!