Nhà họ Phong không hổ là đại gia tộc, chuyện đính hôn không chưa đến một tuần lễ đã hoàn toàn chuẩn bị xong, chỉ chờ cử hành nghi lễ nữa mà thôi. Người đứng đầu nhà họ Phong trong tương lai đính hôn, hơn nữa đối tượng đính hôn lại là Nữ vương Suzzy luôn giấu mặt trong giới thiết kể, tin tức này, chẳng khác nào quả bom tấn, lập tức oanh tạc khắp giới truyền thông. Bất luận là giới Giải trí, hay là thương giới, nhất thời đều xôn xao không yên.
Tất cả tin tức toàn bộ tập trung vào buổi lễ đính hôn thần bí này. Tất cả mọi người đều đang suy đoán người phụ nữ có thể thu phục được Phong đại thiếu là ai? Vô số người còn tò mò về nhan sắc thật của Suzzy, không biết là kinh diễm chấn động, hay quá mức xấu xí cho nên mới không dám lộ diện với bên ngoài?
Trên web thậm chí còn tổ chức một chương trình rất đặc sắc, người tham gia chế tác hình mẫu của Suzzy thành nhiều kiểu khác nhau, cuối cùng người nào có bức hình phù hợp nhất sẽ đoạt giải. Tất nhiên, đây chỉ là giải trí, nhưng ngàn vạn lần không được xem thường hai chữ này, bởi vì, hiện tại ai mà không cần giải trí chứ!
Có người ở nhiệt huyết sôi trào, dĩ nhiên cũng có người ở nổi trận lôi đình.
Chúng ta thử kéo ống nhòm đến một căn phòng tổng thống trong khu nhà cao cấp sáu sao tại Luân Đôn, nước Anh xem sao.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ở đây?!”, Hình Hạo Xuyên dùng sức đập cuốn tạp chí xuống đất, nhỏ giọng quát.
Thư ký bị dọa sợ lui liên tiếp ra đằng sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch, không dám đối mặt với ánh mắt đầy lửa giận của Hình Hạo Xuyên, miệng ấp úng: “Tổng giám đốc, cái này. . . . . . cái này. . . . . .”
“Tôi không muốn nghe cô nói ‘ cái này ’, tôi chỉ muốn biết nguyên nhân, cùng với kết quả! ! !”
Thư ký sợ run bần bật, không còn sức để thốt ra nửa chữ. Mặc dù tính khí của Hình Hạo Xuyên không được tốt cho lắm, nhưng luôn công tư rõ ràng, nhưng vẻ mặt giận dữ như muốn giết người kia thật sự là làm cho người ta sợ hãi không thôi.
May mà Lưu Thừa tiến lên giải cứu, ra hiệu cho thư ký đáng thương đi xuống, sau đó chậm rãi nói: “Tổng giám đốc, hiện tại đây chỉ là lời đồn đãi mà thôi, cũng không được hai bên chứng thật, nhà họ Phong ngay cả họp báo cũng chưa mở, điều này chứng tỏ đây chỉ là lời đồn đại, hoặc cũng có thể là …”, Lưu Thừa đẩy gọng kính lên nói tiếp: “Nhà họ Phong muốn Nhất minh kinh nhân*!”.
*Nhất minh kinh nhân: ý chỉ lời nói và việc làm khiến người ta kinh ngạc. Nay thường dùng để ví người bình thường chẳng có tiếng tăm gì, nhưng bỗng nhiên có hành động khiến mọi người kinh ngạc. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký- Hoạt kê liệt truyện”.
“Phong Trác Nhiên đáng chết!”, Hình Hạo Xuyên nện một cú đấm xuống bàn, cắn răng nghiến lợi nói. Anh thật hối hận, lúc ấy không để Lưu Cảnh tự lựa chọn, cho dù là cưỡng bách, cũng phải mang cô về bên cạnh mình!
“Tổng giám đốc, tôi cho rằng, chuyện này anh cứ đi đến hỏi trực tiếp Tô tiểu thư thì tốt hơn!”. Lưu Thừa gợi ý.
Hình Hạo Xuyên nằm trên sô pha, xoa xoa mi tâm, mím môi không nói. Anh sao không muốn tự đi hỏi cô chứ, nhưng Tô Lưu Cảnh rõ ràng là đang trốn tránh anh, ngay cả gặp mặt cũng không chịu, điện thoại lại càng không gọi được. Cô không muốn mở rộng cánh cửa phòng bị, thì anh sao có thể đi vào trong ấy được đây?
Lưu Cảnh à, rốt cuộc em muốn như thế nào. . . . . .
Mà ở bên kia, Thẩm Minh Phong vừa đọc được tin tức kia trên báo liền âm thầm cau mày.
Đột nhiên, lại nghe thấy tiếng Tống Dĩ Hinh vang lên đằng sau: “Chồng à, anh đang xem gì đấy?”.
Thẩm Minh Phong chột dạ, vội giấu tờ báo đang cầm dấu ra phía sau, sau đó lặng lẽ nhét vào trong một đống sách, cười híp mắt nói: “Không có gì, không phải đang nhìn em sao? Vợ à hôm nay em thật là đẹp, so với trước đây thì càng ngày càng đẹp!”.
“Có thật không? Đừng cho rằng tiếng Anh của em không tốt là anh có thể Man thiên quá hải* nhé, nếu như bị em tra được anh dám xem trộm sách cấm thì anh nhất định phải chết!”. Tống Dĩ Hinh híp mắt, xắn tay áo uy hiếp nói.
* Man thiên quá hải: Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn. Một trong 36 sách lược quân sự của Trung Quốc cổ đại, Gia Cát Lượng đã dùng một biến thể là kế Thuyền cỏ mượn tên để lừa lấy tên của Tào Tháo trong trận Xích Bích.
Thẩm Minh Phong vội vàng tiến lên ôm lấy Tống Dĩ Hinh nói: “Anh mà lại thích xem những thứ sách vớ vẩn thế sao? Những thứ đó chỉ cần em xem là đủ rồi có đúng không?”.
“Hừ!”, Tống Dĩ Hinh mặc dù còn tức giận, nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà nhếch lên.
Thẩm Minh Phong âm thầm toát mồ hôi, tự nhủ: Chuyện gì thế không biết, Tô Lưu Cảnh và Hạo Xuyên, sao lại không yên tĩnh một chút chứ? Sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến. Nếu như chỉ là lời đồn đại thì còn may, nếu là sự thật thì không phải Tô Lưu Cảnh muốn ép điên Hình Hạo Xuyên sao? Cũng may tờ báo đã bị giấu đi, nếu mà để Tống Dĩ Hinh phát hiện ra, không phải là loạn càng thêm loạn sao.
Đồng thời anh lại cảm thấy may mắn, người mình cưới là Tống Dĩ Hinh, nếu không ngày qua ngày thật không dễ chịu gì. Quả đúng là trông lên thì thì chẳng bằng ai trông xuống chẳng có ai bằng mình, anh vẫn còn hạnh phúc hơn ối người ấy chứ, mỗi ngày thay tã, nấu cơm thì có đáng gì?
************OOXX************OOXX********************
“Tôi phát hiện, bản thân mình lại phải nhìn cô bằng ánh mắt khác xưa rồi!”, Phong Trác Nhiên vòng tay ra sau ghế của Tô Lưu Cảnh, khẽ nhếch miệng nói.
Tô Lưu Cảnh chỉ nhàn nhạt lên tiếng hỏi lại: “Hả?”, vẫn chú tâm vào việc của mình tỉ mỉ phác hoạ từng nét trên giấy, một thiết kế vòng tay tinh xảo dần dần hiện lên rõ nét.
“Cô để tôi thả ra tin tức, rồi lại né tránh giới truyền thông, càng tránh né, thì lại càng thần bí, càng gây tò mò, không biết đến lúc đính hôn sẽ oanh động toàn cầu thế nào. Tôi đang cảm thấy nếu cô chỉ làm nhà thiết kế không thôi thì có phải thế giới sẽ bị mất đi một nhân tài hay không?”. Phong Trác Nhiên đến gần, càn rỡ thưởng thức, đúng lúc cúi đầu, khẽ khàng tựa cằm lên vai cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!