“Tiếu Như Nghê?”
Cái tên này thực sự quá quen thuộc, nhưng cũng có chút xa lạ, dường như đã cách đến mấy đời. Chuyện cũ cách đây bốn năm chẳng khác nào như chuyện từ kiếp trước, cái tên đó không chỉ chỉ đại biểu cho một người, mà nó đại biểu cho quãng thời gian khó có thể quên, tràn đầy máu và nước mắt. Đó là quãng thời gian mà Tô Lưu Cảnh muốn quên đi nhất, cho dù đã bị mất trí nhớ, nhưng cuối cùng lại chạy không thoát bánh xe của vận mệnh, giống như một cơn ác mộng có xua thế nào cũng không đi được.
Nghiêm Hàn Dư nhíu chặt mày, êm ái vuốt vuốt mái tóc dài của cô, khẽ gật đầu.
Lưu Cảnh, em có biết không? Chỉ cần em muốn, anh đều có thể làm mọi thứ vì em!
. . . . . .
Trong bệnh viện, bác sĩ đang cẩn thận rửa vết thương cho Hình Hạo Xuyên, xong xuôi đâu đấy liền nhanh chóng rời đi.
Hình Hạo Xuyên cố chịu cảm giác đau đớn từ miệng vết thương truyền tới gần như tê liệt, hơi chau mày lại, bởi vì mất nhiều máu nên mặt anh trông vô cùng nhợt nhạt, trên cằm mọc đầy râu lún phún, hơi thở phái nam càng tỏa ra đậm nét.
Lưu Thừa chậm rãi đi tới, cúi thấp người nói: “Thưa Tổng giám đốc, hai ngày trước lão phu nhân đã cho người bắt cóc tiểu thiếu gia!”.
“Cái gì?!”, Hình Hạo Xuyên kinh ngạc hỏi lại. Lại có chuyện như vậy nữa sao!
“Chuyện gì đã xảy ra, tại sao không có ai báo cáo lại với tôi!”, Hình Hạo Xuyên tiếp tục lên tiếng. Mẹ con Tô Lưu Cảnh chính là chấp niệm của anh, anh không cho phép con của mình bị một chút tổn thương nào, kể cả người đó có là mẹ của anh cũng không được!
“Hôm qua tôi mới nhận được tin tức, lão phu nhân bên kia, phong tỏa rất chặt, hơn nữa. . .”. Lưu Thừa ngập ngừng rồi nói tiếp: “Vì lão phu nhân hạ lệnh, nên đám thuộc hạ cũng không dám tự tiện báo lên!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!