Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chồng À, Đừng Biến Em Thành Người Thay Thế

“Buông tôi ra!” Mắt thấy quần áo của mình sắp bị cởi ra, Tô Lưu Cảnh liền giãy giụa cố thoát thân, dưới tình thế cấp bách, liền cúi đầu cắn một cái lên trên cánh tay của Hình Hạo Xuyên, để ngăn cản hành động của anh.

Dưới hàm răng bắp thịt của người đàn ông trong nháy mắt liền cứng ngắc, động tác cũng đình trệ.

Cho đến khi chân răng truyền đến cảm giác tê dại, mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ngập ở trong khoang miệng, Tô Lưu Cảnh mới buông ra nhìn thấy vết răng trên cánh tay của anh hốt hoảng thở hổn hển, khiếp sợ nhìn người đàn ông kia từ nãy giờ vẫn không nói một lời.

Anh khẽ híp mắt lại, tức giận từ đáy mắt tràn ra, giống như con báo đã bị chọc giận , cả người tản ra khí lạnh, khiến Tô Lưu Cảnh theo bản năng liền sợ hãi, tự nhủ trong lòng: Tránh đi! Chạy đi! Lập tức chạy trốn thôi! Nếu không hậu quả sẽ tuyệt đối không cách nào chịu đựng được!

Nhưng cả người như thể bị đóng băng, không tài nào nhúc nhích được.

Tay của Hình Hạo Xuyên dùng sức nâng cằm của cô, miệt thị cười lạnh một tiếng, khẽ quát lên: “Cô lại dám phản kháng? Tô Lưu Cảnh, cô thật đúng là không sợ chết! Hình như cô đã quên, mình là người đã được tôi mua về!”

Tâm thần Tô Lưu Cảnh chợt chấn động, bị sát khí nồng đậm trong mắt của anh dọa sợ khiến mắt bỗng dưng mở to, đôi môi thì trắng bệch.

Lời nói mang theo khinh miệt như vậy, giống như một dòng điện quang đánh vào trong lòng của Tô Lưu Cảnh, vừa bỏng rát vừa đau đớn, mới vừa rồi còn đang bẩn loạn nóng hừng hực lập tức bị ném vào hầm băng, lạnh lẽo từ xung quanh đâm tới, giống như từng mũi kim bén nhọn đam vào trong da thịt, đau nhói khó nhịn.

Tô Lưu Cảnh liều mạng nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng trấn định nói: “Khế. . . . . . Khế ước không viết chuyện này . . . . .” Lời vừa nói ra không tự giác liền run rẩy, khí thế của người đàn ông này thật quá mức cường đại.

“Ha ha, khế ước?” Anh giống như đang nghe chuyện cười, tay nắm lấy cằm cô càng thêm dùng sức, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cố làm ra vẻ trấn định tới trước mặt mình nói:”Tôi mới chính là người đặt ra quy tắc của trò chơi này, nói chuyện khế ước với tôi, có phải cô đã quá tự tin hay không, hả?”

Anh lập tức hỏi ngược lại, tư thái và giọng nói như vậy chẳng khác gì một đấng tối cao, đưa mắt nhìn từ trên xuống xem xét đánh giá cô thật kỹ lưỡng, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo: “Được rồi, chúng ta sẽ nói tới phần khế ước một chút, điều thứ nhất thân thể của cô hiện tại thuộc quyền sở hữu của tôi, tôi lệnh cho cô làm bất cứ chuyện gì, cô đều không được cãi lời.”

Tô Lưu Cảnh cắn chặt môi dưới, toàn thân không khắc chế được mà phát run, sắc mặt vốn tái nhợt lại trắng thêm mấy phần, giống như một đóa hoa phiêu linh trong gió, tùy thời có thể nát vụn thành từng mảnh.

Hình Hạo Xuyên thật tức giận, lạnh lùng giễu cợt nói: “Tô Lưu Cảnh, không cần phải giả vờ thuần khiết với tôi, cô và những người phụ nữ khác có gì khác nhau chứ?”

Nghe anh nói vậy, cả người Tô Lưu Cảnh càng thêm lạnh lẽo, cái lạnh này từ trong xương truyền ra, xâm lấn toàn thân.

Đúng vậy, cô và những người phụ nữ kia có cái gì khác nhau? Không phải đều vì tiền mới đi theo anh ta sao. Giống nhau từ trong xương, giống nhau ở chỗ đều hạ tiện, vì tiền mà ngay cả mình cũng có thể bán. Có cái gì khác nhau chứ? Hỏi rất hay, có cái gì khác nhau chứ. . . . . . Cam chịu số phận đi, mày cũng nên chấp nhận . . . . . .

Khóe môi của Tô Lưu Cảnh tự nâng lên nụ cười châm biếm, bàn tay mới vừa rồi khước từ anh chạm vào lúc này cũng vô lực rủ xuống, chấp nhận nhắm chặt hai mắt lại, nhưng khóe mắt lại mơ hồ có nước mắt chảy ra, coi như cố gắng che giấu đi nữa cũng không thể nào che giấu được, hội tụ thành con sông nho nhỏ thuận dòng mà xuôi xuống.

Hình Hạo Xuyên nhìn dáng vẻ yếu ớt tùy thời đều có thể từ trời cao rơi xuống tan xương nát thịt, cùng với vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng của cô, không khỏi phiền não, đẩy cô ra nói: “Cút! Cút ra ngoài cho tôi!”

Tô Lưu Cảnh bị đẩy ra, không có bất kỳ phản kháng, thuận theo lời của anh từ trong nước đứng lên, bàn chân trần từng bước từng bước đi trên sàn nhà lạnh lẽo, quần áo ướt đẫm dán thật chặt vào thân thể nhỏ nhắn, càng thêm gầy guộc mong manh. Từng giọt nước lớn theo mái tóc thật dài chảy xuống, rơi vào người, nhếch nhác đến đáng thương, dưới chân lảo đảo, ngay cả mắt cá chân cũng xanh trắng một mảnh, giống như tùy thời có thể sẽ ngã xuống vậy.

Hình Hạo Xuyên nhìn theo bóng lưng yếu ớt của cô, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thất bại đã lâu chưa từng có, chợt từ trong nước đứng lên, cầm khăn tắm bọc lấy nửa thân dưới của mình, rồi bước nhanh đến phía trước ôm lấy Tô Lưu Cảnh loạng loạng như sắp ngã nhào.

Tô Lưu Cảnh sợ hãi khẽ kêu lên một tiếng, ngay sau đó lại cắn chặt lấy đôi môi, không dám thốt ra bất kỳ một chữ nào phản kháng chữ.

Hình Hạo Xuyên nhìn vẻ mặt sợ hãi kia, giống như xuyên thấu qua gương mặt đó thấy Nhược Nhược đang bi thương vậy, phiền não trong lòng càng tăng lên, sải bước đem người trong ngực ôm ra khỏi phòng tắm, ném vào trên giường lớn.

Đôi mày nhăn lại nhìn cô thật sâu rồi không nói một lời xoay người rời đi.

Thấy cửa phòng đóng lại ngay trước mắt, Tô Lưu Cảnh ôm chặt lấy chăn, hàm răng dùng sức cắn lên , vậy mà vẫn không ngừng run rẩy, thân thể co rút lại, yên lặng vùi đầu vào trong chăn, không muốn để cho nước mắt yếu ớt bại lộ ở bên ngoài ánh sáng. . . . . .

 

Tô Lưu Cảnh là bị những tia nắng chói chang đánh thức, xoa xoa mái tóc rối bù cùng với ánh mắt mờ mịt, lúc này mới phát hiện ra tối hôm qua bất tri bất giác khóc ngủ thiếp đi.

Cửa bị gõ vang theo tiết tấu, một nữ hầu gái không biểu cảm gì đi tới nói: “Tô tiểu thư, tiên sinh mời cô nhanh chóng xuống lầu.”

“À. . . . . .vâng. . . . . .” Tô Lưu Cảnh nhẹ giọng trả lời.

Tô Lưu Cảnh soi mình trong gương, mặt mũi nhếch nhác, quần áo xộc xệch, nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt lại, vuốt vuốt mái tóc dài, chân không bước xuống giường.

Lúc xuống lầu, Hình Hạo Xuyên đang ngồi ở trên ghế sofa kiểu cung đình của Anh xem tài liệu, trong tay là một ly cà phê thơm nồng, ưu nhã thưởng thức, Lưu Thừa vẫn đứng ở sau lưng anh như cũ, cung kính đem tài liệu theo thứ tự trình lên cho anh xem.

Nhìn thấy Tô Lưu Cảnh đi xuống, Hình Hạo Xuyên cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, rồi tiếp tục xem tài liệu của mình, tựa hồ như cả đêm trước thật chỉ là tưởng tượng của bản thân cô, tàn bạo, nổi giận, tắm rửa, gì gì đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Tô Lưu Cảnh bức rức đứng đó, không biết phải làm gì, khoảng cách không gần không xa cự ly càng thể hiện nội tâm bài xích của cô. Người đàn ông này hoàn mỹ được giống như một bá tước châu Âu cổ, nhưng mà sự tức giận của anh cô vạn vạn lần không dám thử lần nữa.

Rốt cuộc cũng chờ đến lúc anh xử lý xong phần tài liệu kia, mới dành ra một chút thời gian tới Tô Lưu Cảnh đang ngây ngô đứng ở nơi đó .

“Thím Bình, dẫn cô ấy đi xuống tân trang lại một chút.” Giọng nói bình thản vô cùng giống như đối đãi với một vật phẩm có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

“Vâng, thưa tiên sinh.”Thím Bình cung kính đáp lại, sau đó đưa mắt quan sát chiếc áo sơ mi rẻ tiền mà Tô Lưu Cảnh đang mặc trên người nói: “Tô tiểu thư, xin mời.”

Tô Lưu Cảnh mấp máy môi, lông mi thật dài vẫn nhìn xuống nên không nhìn rõ biểu tình của cô ra sao, sau đó theo thím Bình đi xuống, vì đã xoay người đi nên cũng không nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Hình Hạo Xuyên.

Giống như con Rối bị người ta giật dây , Ttô Lưu Cảnh ngơ ngác mặc cho đám người hầu cởi quần áo của mình ra, thay một bộ quần áo mới vào, tiếp theo là tóc, ngay cả ngón tay cũng đều không bỏ qua, khiến Tô Lưu Cảnh không khỏi hoài nghi, mình chẳng khác gì một con búp bê không có linh hồn.

Đợi đến lúc hoàn thành, Tô Lưu Cảnh nhìn thấy trong gương một cô gái xa lạ khoác trên người một bộ váy màu trắng phiêu dật mỹ lệ, trong lòng không có bất kỳ cảm khái nào mà lại trống rỗng đến đáng sợ, tựa hồ như thân xác thuộc về mình lại bị người khác cướp đi, cũng không còn giống như ngày trước nữa.

Trong phòng khách, Hình Hạo Xuyên đang cầm trong tay báo cáo của tháng trước , thỉnh thoảng hỏi thăm Lưu Thừa về sự thay đổi nhân sự quản lý gần đây của công ty, sau đó đưa ra mệnh lệnh, nói xong liền cầm cốc cà phê mạ vàng tinh mỹ, đưa lên miệng uống.

Mắt vô ý nhìn sang, trong chớp mắt bỗng nhiên mất hồn.

Chỉ thấy một cô gái mặc váy dài màu trắng chậm rãi đi về phía anh, giản dị mà thời thượng, lá sen bên dưới làn váy theo bước chân nhẹ nhàng tung bay, càng làm nổi bật làn da mềm mại trắng nõn, tản ra sáng bóng y hệt trân châu, đôi môi giống như cánh hoa anh đào quyến rũ mê người, lông mi thật dài giống như cánh bướm khẽ run, vô ý tiết lộ ra đôi mắt trong vắt như pha lê, tóc dài đen mượt giống như thác nước rũ xuống, trên cần cổ trắng muốt là sợi dây chuyền ngọc trai, càng làm nổi bật lên xương quai xanh mảnh khảnh của cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận