“Có một số việc không cần cô phải quản, phải lo! Ý nghĩ của câu ‘an phận thủ thường’ không cần tôi phải dạy cho cô chứ.”
Cẩn thận nhưng vẫn chạm vào chỗ hiểm, Tô Lưu Cảnh cắn môi, cúi đầu nói: “Xin lỗi, tôi biết rồi.”
Thấy sắc mặt của Hình Hạo Xuyên không được tốt, Tô Lưu Cảnh biết mình hiện tại tốt nhất nên đi ra ngoài, nhưng…
Tô Lưu Cảnh nắm tay thật chặt, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Cái đó… Tiên sinh, thỉnh thoảng tôi có thể đi ra ngoài một chút được không?” Mặc dù biết khả năng Hình Hạo Xuyên đồng ý cũng không lớn, nhưng cô vẫn muốn thử một lần, bởi vì cô không biết bao giờ mới gặp anh lần nữa. đã một tuần cô không đến thăm tiểu Diệc rồi, nên thật sự rất lo lắng.
“cô có chuyện gì sao?” Hình Hạo Xuyên không nhịn được nhíu mày hỏi.
Tô Lưu Cảnh gật đầu, thấp thỏm nắm chặt tay.
Hình Hạo Xuyên xem ra vô cùng mệt mỏi, không có tâm tình gây khó khăn cho cô, nên dễ tính đến khó tin: “Về sau cô có thể đi ra ngoài, cứ nói với chú Bình trước một tiếng là được.” Coi như là phần thưởng cho cô hôm nay đi đối mặt với mẹ anh không phạm lỗi lầm gì.
Tô Lưu Cảnh không nghĩ tới anh lại đơn giản đồng ý như vậy, thật mừng rỡ đáp: “Cám ơn tiên sinh!”
Dưới ánh đèn nhu hòa, trên gương mặt trắng như sứ của cô toát ra một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, đây là lần đầu tiên anh phát hiện, thì ra lông mi của cô lại dài như vậy, thật dài che kín cả đôi mắt tinh nhanh, con ngươi trong suốt như đáy hồ lóe lên ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua hàng mi tản ra thật mị hoặc giống như pha lê vậy. Khóe môi đỏ hồng tự nhiên, mang theo làn nước nhu hòa, cực kỳ hấp dẫn tầm mắt của người khác. trên người cô tản ra mùi thơm nhàn nhạt, chỉ cần hơi cúi đầu, mùi hương hoa hồng trắng sẽ thương thoảng bay vào mũi.
Là ai đã từng nói qua, đẹp nhất trên đời, quyến rũ nhất chính là không cần cố ý mà vẫn tản mát ra bên ngoài.
cô như vậy, thật ngây thơ, thanh thuần.
cô như vậy để cho anh cơ hồ ở giây thứ nhất, tận đáy lòng liền nghĩ đến cái tên đó, chẳng bao lâu sau, chính là gương mặt trong sáng mỉm cười…
Tô Lưu Cảnh còn chưa kịp hưng phấn mấy giây, đột nhiên bắt gặp trong mắt anh có gì đó không đúng, hai mắt như muốn tàn sát bừa bãi giống như sói chúa nhìn thấy con mồi, đầy ham muốn chiếm hữu, trong nội tâm lại thấy hồi hộp, như bị tạt một chậu nước lạnh, đem mọi mừng rỡ vừa đâm chồi tưới đến ướt đẫm, theo bản năng lập tức muốn thoát khỏi đây, cuống quýt nói: “Tiên sinh, ngài nghĩ ngơi trước đi, tôi, tôi xin phép đi ra.”
Ánh mắt như thế trước đây không lâu cô đã nhìn thấy qua, đó là hôm ở trong phòng tắm anh cũng dùng ánh mắt này nhìn cô, như muốn ăn tươi nuốt sống vậy!
Vừa nghĩ tới một lần kia, cô liền không nhịn được mà run rẩy, từng lỗ chân lông cũng đều run lên lẩy bẩy.
Nhưng còn chưa kịp kéo cửa ra, sau lưng lại bị một sức mạnh thật lớn lôi lại, không có bất kỳ giảm xóc, thậm chí ngay cả kêu cũng còn chưa phát ra, đã nặng nề bị ném lên trên giường.
“Tiên sinh!” Tô Lưu Cảnh kinh hoảng hét to.
Giường, địa điểm này thực sự quá đáng sợ. cô vĩnh viễn sẽ không quên chuyện xảy ra trong một đêm kia.
Hình Hạo Xuyên nhíu mày, ôm cô vào trong ngực, khẽ quát lên: “Im lặng!”
Tô Lưu Cảnh bị đặt lên giường, bị sức nặng nửa người anh đè lên trên, ngực nặng trĩu không thở nổi, thân hình tinh tráng của người đàn ông bao phủ toàn thân, ngay cả ánh đèn cũng tối xuống, chung quanh tất cả ánh đèn là hơi thở bá đạo mà xâm lược, giống như sấm sét giữa trời quang khiến Tô Lưu Cảnh sợ hãi, càng thêm cố gắng giằng co, muốn nhảy xuống giường.
Nhìn thấy trên mặt cô đầy vẻ phản kháng không ngừng, Hình Hạo Xuyên phiền não quát lên: “Đừng động! Tôi sẽ không làm gì cô cả, nằm ngủ cùng tôi là được rồi.” nói xong, đầu càng trở nên nặng trĩu.
Từ trước tới nay, đối với phụ nữ mọi việc đều hết sức thuận lợi, chỉ cần anh nhẹ nhàng ngoắc ngoắc tay, thì đã có vô số người lao đến, tre già măng lại mọc. Mà cô gái nhỏ này, lại dám một lần lại một lần cự tuyệt anh, xem anh như thú dữ, lũ lụt mà tránh xa. Anh lại đáng sợ như vậy sao?
Mấy ngày qua vì dự án kia, mỗi ngày anh chỉ ngủ khoảng ba bốn tiếng, hiện tại mệt mỏi vô cùng, chỉ muốn ôm thứ gì thật tốt ngủ một giấc mà thôi.
Người con gái này không thể chiều theo anh một lần sao?
Bị lớn tiếng quát bắt dừng lại, tim Tô Lưu Cảnh liền run lên, ngẩng đầu lên vừa vặn chống lại con ngươi đen nhánh như muốn hút người ta vào đó, ánh mắt tràn đầy nóng nảy cùng tính xâm lược, bị sợ đến ngưng phản kháng.
Cô nghĩ, nếu mà người đàn ông này đã muốn, thì cho dù có chống cự thế nào cũng không thực hiện được.
Hình Hạo Xuyên nhận thấy cô gái nhỏ trong ngực rốt cuộc đã hơi thuận theo, lúc này mới hài lòng nhét cô vào trong ngực mình, ôm lấy thân hình mềm mại nhỏ nhắn giống như búp bê kia rồi nhắm hai mắt lại.
Mà Tô Lưu Cảnh nằm yên trong lòng của anh, tâm tình lại vô cùng bẩn loạn mà lại như mất khống chế, hốt hoảng nhúc nhích loay hoay, chung quanh tất cả đều mang theo tính xâm lược cùng hơi thở bá đạo. Khoảng cách của hai người thật gần, thật chặt chẽ chỉ cách hai lớp quần áo mỏng manh, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy lồng ngực màu mật ong tinh tráng rộng rãi, quá mức gần như vậy thật nguy hiểm, khiến cho cô cảm thấy sợ, thân thể cứng ngắc mặc cho anh ôm vào trong ngực, như sắp mất đi tri giác, ngay cả hàm răng như muốn run lên.
Bên tai là hô hấp gần như vững vàng Hình Hạo Xuyên, không nhúc nhích bao lấy cô chặt chẽ, có lẽ đã ngủ thiếp đi. Tô Lưu Cảnh thận trọng thử thăm dò lần nữa, cố gắng từ trong ngực anh thoát ra ngoài.
Vậy mà vừa động từng cái, ánh mắt của Hình Hạo Xuyên trên đỉnh đầu bỗng dưng mở ra lần nữa.
“Cô cứ cử động lần nữa thử xem!” một tay Hình Hạo Xuyên đặt lên hông của cô, đem nó dán thật chặt trên thân chính mình, âm trầm híp mắt uy hiếp.
Tô Lưu Cảnh sợ cứng người, không dám làm một cử động nhỏ nào. Trong lòng thật sắp khóc, bỗng dưng lại có chút hối hận tại sao cô lại không có cầm tiền của mẹ Hình chứ, chỉ cần tạm thời cúi đầu, chịu nghe mấy câu chê cười là có thể trả lại tiền đã vay của Hình Hạo Xuyên, thuận tiện xé bỏ tấm khế ước ghê tởm này!
Tô Lưu Cảnh, mày thật là đồ ngốc! Nhưng đối mặt với nhục nhã như vậy, thật sự không thể nhẫn nhịn được. Nếu như cho cô thêm một cơ hội nữa, sợ rằng vẫn sẽ đối chọi gay gắt như vậy.
Vậy mà Hình Hạo Xuyên tựa như có thể nhìn thấu tâm tư của cô, cắn răng nghiến lợi uy hiếp nói: “Tô Lưu Cảnh, đừng đánh chủ ý lên mẹ của tôi, coi như cô thật có biện pháp lấy được một trăm vạn, tôi cũng sẽ không cần! Bởi vì, kẻ chế định trò chơi này là tôi, chỉ cần tôi không gật đầu, cô nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!