Sau khi nghe tin Nguyễn Du Hà ly hôn, người chị em tốt đến chiếc váy cũng có thể mặc chung của cô, Bùi Sam Sam, trước tiên là kích động mắng Chu Lãng mười phút đồng hồ, rồi mới nói: “Tên đàn ông chó má đấy thật sự là một xu cũng không cho cậu à? Anh ta ở bên ngoài kiếm người mẫu trẻ đều là vung tiền như rác, vậy mà lại keo kiệt với vợ mình như vậy?”
“Cũng không keo kiệt mà, ba năm qua tớ lấy không ít tiền từ chỗ anh ta, anh ta không đòi lại tớ là đã tốt lắm rồi.”
“Cậu không thể nghĩ như thế được, hai người là vợ chồng, tiền của anh ta chính là tiền của cậu, tiền của cậu vẫn là tiền của cậu! Hơn nữa, anh ta còn được “chơi” cậu miễn phí mỗi ngày, cậu dùng chút tiền của anh ta thì đã làm sao!”
Nguyễn Du Hà huyệt thái dương giật giật: “Cậu không thể đổi từ khác được à?”
Bùi Sam Sam bình tĩnh lại: “Xin lỗi, nhất thời không kiềm lòng được.”
Nguyễn Du Hà làm ổ trên sofa, nhịn rồi nhịn vẫn là không nhịn được, mắng: “Hôm nay tớ nhắc đến ly hôn, tên đàn ông chó đấy vậy mà còn hỏi tớ muốn bao nhiêu tiền? Đơn ly hôn anh ta cũng không thèm nhìn một cái, cứ như sợ tớ là sư tử mở miệng cắn mất miếng thịt trên người anh ta không bằng! Có đến mức đấy không?”
“Nói đi cũng phải nói lại, sao cậu lại đòi ly hôn? Cứ bám lấy với anh ta, xem ai bám chết ai.”
Nghe vậy, Nguyễn Du Hà lại bình tĩnh lại: “Ừ, Thư Tư Vi có thai rồi.”
Thư Tư Vi là người mẫu trẻ có tiếng gần đây, rất thân thiết với Chu Lãng, người tinh mắt đều có thể nhìn ra mối quan hệ giữa họ không bình thường.
Nguyễn Du Hà và Chu Lãng kết hôn 3 năm, cô biết độ chán ghét của Chu Lãng đối với cô, một tháng có thể về nhà hai lần, đã là giới hạn nhẫn nại lớn nhất của anh rồi.
Bọn họ mỗi lần thân mật đều là làm cho có lệ, Chu Lãng đối với cô không có nửa phần tình cảm trong đó.
Làm sao có thể làm tổn thương cô.
Thư Tư Vi không phải người phụ nữ đầu tiên xuất hiện bên cạnh Chu Lãng, Nguyễn Du Hà cũng không để trong lòng.
Cho đến một tuần trước, khi cô đang ngập tràn vui vẻ mà chọn quà cho ngày kỉ niệm 3 năm kết hôn sắp đến, Thư Tư Vi đột nhiên cầm tờ kết quả thử thai xuất hiện trước mặt cô, ngạo mạn tuyên bố: “Tôi có thai rồi, đến lúc cô nên nhường vị trí Chu phu nhân cho tôi rồi nhỉ.”
Khi nhìn thấy tờ kết quả thử thai đó, tất cả những gì Nguyễn Du Hà tự lừa mình dối người trong 3 năm đều trở thành cú đánh của hiện thực.
Những hồi ức tàn khốc phơi bày trước mặt cô, dường như muốn nói với cô rằng, Nguyễn Du Hà à, có phải mày thấy người phụ nữ trước mặt vừa không biết xấu hổ vừa ghê tởm, nhưng mày sở dĩ có thể kết hôn với Chu Lãng, không phải cũng dùng thủ đoạn như này, mang đứa trẻ trong bụng ra ép hôn sao.
Mày cũng như vậy, khiến Chu Lãng cảm thấy ghê tởm.
Bây giờ chỉ là có người lặp lại thủ đoạn ban đầu của cô một lần nữa mà thôi.
Bùi Sam Sam tức giận: “Điều này sao có thể giống nhau, lúc đó cậu kết hôn với Chu Lãng anh ta vẫn còn độc thân, nhưng Thư Tư Vi rõ ràng biết đến sự tồn tại của cậu, vẫn cố chen chân vào, đây chính là loại tiểu tam không biết xấu hổ!”
“Không quan trọng, đều như nhau cả.”
Nguyễn Du Hà nói: “Thật ra 3 năm nay gả cho Chu Lãng, mỗi tối tớ đều ngủ không ngon, cho dù thế nào, anh ta ban đầu quả thật là bị ép lấy tớ, bây giờ ly hôn cũng khá tốt, tớ không nợ gì anh ta nữa.”
Sau khi Bùi Sam Sam lại kích động mắng chửi đôi cẩu nam nữ Chu Lãng và Thư Tư Vi kia nửa tiếng đồng hồ, mới đưa Nguyễn Du Hà mí mắt đang bắt đầu đánh nhau vào phòng ngủ: “Sau này cậu ở chỗ tớ đi, dù sao bạn trai tớ cũng không ở đây, phòng to như vậy, tớ ở một mình cũng sợ.”
Nguyễn Du Hà ngáp gật đầu: “Ngủ ngon.”
Chiều hôm sau, đơn ly hôn xuất hiện trên bàn làm việc Chu Lãng, chữ ký ở cuối như đang nhe nanh múa vuốt mà biểu tình với anh.
Lâm Nam nhìn sắc mặt ngày càng trầm lạnh của sếp nhà mình, tiến lên một bước nói: “Tổng giám đốc, em vừa mới xác nhận với bên biệt thự Tinh Hồ, phu nhân tối hôm qua đã dọn đi rồi, ngoài đồ dùng tư nhân, còn lại nhưng thứ khác đều không mang đi.”
Chu Lãng gấp đơn ly hôn vào, thuận tay ném sang một bên: “Tay trắng rời đi, không lấy thứ gì. Cậu nói xem, lần này cô ấy lại giở trò lạt mềm buộc chặt gì với tôi?”
Lâm Nam không trả lời, cũng không phải vợ anh ta, anh ta làm sao biết được tình thú giữa vợ chồng họ chứ.
Chu Lãng cũng không nghĩ là nghe được lời gì có ích từ anh ta, nhàn nhạn nói: “Ra ngoài đi”
Lâm Nam đi được hai bước lại quay lại: “Tổng giám đốc Chu, sợi dây chuyền được đặt làm ở Paris đã đến rồi, vậy bây giờ là…”
Đây vốn dĩ là quà tròn 3 năm kết hôn mà tổng giám giốc Chu muốn tặng cho phu nhân, nhưng nhìn tình hình bây giờ, cũng chẳng có ích gì nữa.
“Vứt đi.”
Hai chữ lạnh lùng không chút ấm áp.
Lâm Nam: “Vâng.”
Sau khi Lâm Nam đi, Chu Lãng lại nhặt tờ đơn ly hôn lên, ánh mắt rơi vào chữ ký, cười giễu cợt, giữa lông mày đều là sự lạnh lẽo.
Một người phụ nữ có thể không tiếc hy sinh bản thân mình để diễn một khổ nhục kế, kéo tay áo anh ở Chạng Vạng xin anh hãy cứu cô, rồi lại lấy việc có thai ra để ép hôn, tâm tư thâm độc, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, sao có thể đột nhiên tìm thấy lương tâm của mình.
Chẳng qua là lại có mục đích mới.
Chu Lãng vò nát tờ giấy trong tay, ném vào thùng rác.
……..
Nguyễn Du Hà đợi ở nhà mấy ngày, vẫn không đợi được tin tức gì của Chu Lãng, gửi tin nhắn cũng trước sau như một không thấy tăm hơi.
Ngày thứ nhất: [Nhận được đơn ly hôn chưa, tôi đã ký tên rồi, anh có thời gian thì nói với tôi một tiếng, chúng ta đi cục dân chính làm thủ tục nhé?]
Rộng lượng chu đáo, nhẹ nhàng khôn khéo.
Ngày thứ hai: [Hello? Có thấy tin nhắn của tôi không? Anh có chỗ nào không hài lòng với đơn ly hôn à?]
Thận trọng thăm dò, mạnh dạn kiểm chứng.
Ngày thứ ba: [Tổng giám đốc Chu, tôi biết công việc của anh rất bận, nhưng có thể xin anh rút ra chút thời gian ly hôn với tôi không?]
Cố giữ kiềm chế, ý chí kiên cường.
Ngày thứ tư: [Chu Lãng anh được chưa hả, ly hôn thôi cũng lề mề, nếu anh thật sự không muốn nhìn thấy tôi như vậy thì mau chóng làm xong thủ tục đi, sau này cả đời cũng không qua lại nữa. Cảm ơn.]
Không nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!