Vòng lại câu chuyện, khi Hứa Đào Nhi nghe anh xã nói ở nhà anh nuôi, cô tất nhiên phủ nhận:
“Vấn đề không phải ở việc em có thích hay không.”
Cô giải thích cho anh hiểu rằng bây giờ Bạch Đô và Thiển Tây đã theo chân cô đến bước này… Cô đột nhiên bỏ dở giữa chừng quả thực không hay. Cô càng không phải kiểu người ăn không ngồi rồi đợi người khác nuôi mình.
Nếu quay lại làm người mẫu, có lẽ cô sẽ có cảm giác thoải mái về thời gian hơn và không còn bị bó buộc khuôn phép quá nhiều như làm trong nhà nước. Nhưng cuộc sống cô giờ đây không chỉ có con trai, mà bên cạnh cô đã xuất hiện thêm một người đàn ông cô thật lòng yêu thương.
Anh rất quan trọng.
Cô muốn dùng những năm tháng sau này để bù đắp khoảng trống năm năm trước đó xa anh. Vậy nên cũng không có ý định quay lại làm người mẫu.
Mà nếu buộc cô chọn một loại công việc tự do về giờ giấc hơn nghề người mẫu, có lẽ cô sẽ chọn kinh doanh nhưng cô cũng không thực sự thích kinh doanh cho lắm.
Tóm lại, ngoại trừ nghề người mẫu, cô không hoàn toàn tận tâm thích một việc gì khác. Những thứ cô làm, đơn giản là nghĩa vụ và công việc bắt buộc thôi.
Hàn Thần nghe cô giải thích cặn kẽ, anh cảm thấy bối rối thay cho cô, anh ôm cô thật chặt, nói:
“Xin lỗi vợ… là do anh khiến vợ không thể làm được việc mình thích nữa…”
Cô có giận chứ, nhưng thôi kệ. Giờ mọi thứ đã như vậy thì cô đành phải chấp nhận, không thì biết làm sao?
“Chuyện này cũng không hẳn là lỗi do anh.”
Hôm trước cô đã hỏi anh tại sao lại bỏ mặc cô cho tên Tần Dịch Phong đêm đó, còn để paparazzi vào được phòng của cô. Anh đã nói cho cô biết, sau khi quan hệ với cô, anh cùng cô ngủ tới gần sáng. Lúc đó anh đã có ý định sáng sớm nói chuyện rõ ràng với cô, sau đó anh sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng ngặt nỗi đến rạng sáng thì có việc quan trọng phải đi xử lý nên mới bỏ cô ở lại. Anh có để lại một mảnh giấy nhớ ghi lại lời xin lỗi của mình và số điện thoại cùng ký tên anh.
Cô nói cô không thấy mảnh giấy đó.
Anh mới bảo rằng:
“Đương nhiên là vợ không thể thấy, bởi Triệu Ngọc Nghiên đã lấy nó đi rồi.”
Nghe tin Hàn Thần và Hứa Đào Nhi tổ chức tiệc ra mắt nhau, Triệu Ngọc Nghiên đã âm thầm gài người vào làm khách của khách sạn Mường Thanh để âm thầm giăng bẫy hãm hại cô. Kế hoạch của Tần Dịch Phong thực ra nếu không có Triệu Ngọc Nghiên giúp đỡ sẽ không thể làm được đến phân đoạn đó…
Năm đó cũng chính là cô ta đã đánh lạc hướng Hàn Thần để anh rời khỏi khách sạn Mường Thanh. Hàn Thần luôn tự dằn vặt do chính mình sơ xuất, khiến cô bị người ta hãm hại.
Hiện tại, anh nói với cô:
“Nếu năm đó không phải do anh sơ xuất thì vợ dù mang thai vẫn có thể đi trên con đường người mẫu vợ thích. Nên vợ không cần an ủi anh đâu, vợ cứ trách anh đi, ít nhất như thế anh cũng đỡ chút cảm giác dằn vặt.”
Cô đáp lại:
“Trách anh cũng không thể quay lại được khoảng thời gian đó, mà như thế lại khiến em thấy mệt. Nên đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
‘…’
Cũng từng có lần anh đề cập với cô, nếu cô muốn quay lại Mỹ hoạt động, anh sẵn sàng cùng cô và con trai rời khỏi đây. Cô chưa từng suy nghĩ đến chuyện đó. Chỉ là anh quan tâm cô, bù đắp cho cô nhiều như vậy… Cô thật sự cảm thấy ấm lòng. Cho dù có khó khăn hơn, cô cũng sẽ tình nguyện chìm đắm với anh.
…
Hứa Đào Nhi đã thay một bộ đầm công chúa xẻ ngực màu trắng lộng lẫy có điểm thêm những họa tiết hoa hồng đỏ rực. Làm tóc và trang điểm xinh đẹp, đeo thêm một vương miện. Tất cả sự xinh đẹp kết hợp với khí chất ngút ngàn, cô giống như nàng công chúa hoa hồng kiêu sa từ vườn thiên đường hạ xuống trần gian, trở thành nhân vật chính cho đêm nay.
Bữa tiệc sinh nhật có đầy đủ gia đình hai bên cho nên vô cùng hạnh phúc, ấm cúng. Sau khi cùng Hứa Đào Nhi hát bài ca chúc mừng sinh nhật, cầu nguyện ước muốn và cắt bánh sinh nhật thì mọi người đều tản ra xung quanh. Như các mẹ thì sẽ vừa dùng buffet tiệc đứng, vừa tán gẫu vui vẻ.
Như ông nội và hai cha của cô sẽ cùng nhau ngồi trên ghế sô pha dùng bữa nhẹ nhàng rồi nói chuyện đàm đạo với đủ những loại chủ đề hấp dẫn, từ chính trường sang thương trường… Không khí giữa họ rất hòa hợp.
Lứa trẻ như cô thì sẽ có một câu chuyện khác.
Hàn Thần Minh ngồi trong lòng cô Tư Tư ăn bánh sinh nhật, Hàn An Nhiên sẽ nũng nịu đu trên người ba ba Hàn Trạch của bé, chọc cho ba bé nổi giận bằng được xong thì cười khanh khách. Hàn Thần thì ngồi bên cạnh cô, từ đầu đến cuối nắm tay cô không buông. Mấy lần cô muốn thu tay lại mà anh không cho, cô đành mặc kệ anh.
Mấy người bọn cô cùng trò chuyện với nhau rất vui, chủ yếu là không khí thoải mái mà cô chưa từng có được khi ở gia đình Tần Dịch Phong.
Hàn An Tư nhìn tình cảm của hai người, chợt nói với Hàn Trạch:
“Anh hai, anh chạnh lòng chưa… mau mau lấy vợ đi thôi.”
Hàn Trạch làm bộ không quan tâm dù lòng có chút khó chịu, anh ấy chỉ nhìn lướt qua cô em gái rồi quay lại với con gái của mình:
“Chả có gì phải chạnh lòng, công chúa của ba nhờ…”
Sau đó tiếp tục đùa nghịch với Nhiên Nhiên.
Hàn An Nhiên như sực nhớ ra, lập tức nói với ba:
“Ba ơi, ba cho con học vượt giống anh Thần Minh đi…”
Hàn Trạch hơi bất ngờ vì yêu cầu của cô bé, nhưng con còn quá nhỏ để học vượt nên anh đã nói:
“Con đu làm sao được với anh, ngoan ngoãn học đúng trình tự đi. Ba không cần con trở thành thiên tài, chỉ cần con làm một cô công chúa nhỏ bình thường của ba là được… Ba sẽ nuôi con cả đời.”
“Ứ ừ… con không chịu đâu… Con muốn học vượt với anh Thần Minh cơ. Một ngày không được gặp anh con nhớ anh lắm…”
Nhiên Nhiên nũng nịu.
Hàn Trạch nói rằng:
“Sau này con cũng phải lớn, phải tập trưởng thành chứ… suốt ngày phụ thuộc vào anh họ con làm sao được?”
Bé con Nhiên Nhiên vừa hay bắt bẻ:
“Vừa nãy ba bảo Nhiên Nhiên chỉ cần làm công chúa nhỏ của ba mà… sao giờ ba lại bắt Nhiên Nhiên trưởng thành…?”
Mấy người lớn nghe thế thì bưng miệng cười. Hàn Trạch hóa thẹn, cù lét con gái:
“Ái chà, con nhóc này… học ở đâu cái thói bắt bẻ cả ba thế hả con?”
Hàn Thần hắng giọng một cái, nhìn lướt qua con trai của mình đang trưng ra vẻ mặt vô tội kia, anh nhớ hôm nọ nhóc con báo cả cha nó khiến cha nó mất ngủ mấy đêm vì buồn lòng cơ mà. Vả lại, bình thường Nhiên Nhiên mà nói gì không đúng ý của nhóc là thằng bé phản ứng ngay, xem ra lần này hai đứa nhỏ có thông đồng gì đó với nhau rồi.
Hàn An Nhiên cười giòn, xong cơ mặt khi nghĩ đến Triệu Ngọc My đột nhiên trở nên méo mó, nhăn nhó. Cô bé mách lẻo:
“Con không biết đâu, ba phải cho con học vượt với anh Thần Minh. Nếu không, anh Thần Minh sẽ bị đứa con gái khác cướp mất… như thế con không chịu đâu…”
“Làm sao lại thế được?”
Hàn Trạch hỏi.
“Huhu, hôm nay con nhìn thấy đứa con gái đó cười tán tỉnh anh Thần Minh. Con giận lắm ba à… con không chịu đâu… Hai bác từng dặn con không được hôn anh, con vâng lời không hôn anh, nhưng không cho phép người khác được hôn anh… Anh Thần Minh là của con, anh phải là của con…”
Thấy biểu hiện căng thẳng của Nhiên Nhiên, Hứa Đào Nhi đã quay sang hỏi con trai:
“Có đúng như em Nhiên Nhiên nói không con?”
Con cô không phải rất chảnh sao?
Hàn Thần Minh nghĩ ngợi, sau đó khẽ lắc đầu rồi lại gật đầu. Cậu nhóc nói với chú Trạch:
“Chú ơi, chú cho Nhiên Nhiên đi học với con đi ạ.”
Hàn Trạch khó hiểu:
“Sáng nay mặt trời mọc phía Tây hả? Hai đứa không phải hay chành chọe nhau lắm sao, tự dưng hôm nay lại giúp nhau thế?”
Hứa Đào Nhi vẫy tay với con trai, cậu bé lập tức chạy về phía mẹ.
“Nói với mẹ, đã có chuyện gì?”
Hàn Thần Minh lắc đầu:
“Không có chuyện gì ạ. Chỉ là con không muốn chơi với những người bạn đó.”
Hứa Đào Nhi là mẹ của con, nên cô hiểu rõ con trai rất khó có thể hòa đồng vào môi trường mới.
Nhiên Nhiên từ trên ghế sô pha trượt xuống đất chạy về phía cô:
“Bác xinh đẹp ơi, hôm nay có một đứa con gái tên là… tên là gì hả anh?”
Đang mách lẻo thì quên nên cô nhóc hỏi Hàn Thần Minh.
Cậu bé trả lời:
“Tên Triệu Ngọc My…”
“Đúng, đúng ạ… Đứa bé gái đó cứ sán vào người anh ý, con ghét lắm… con không thích đâu. Bác cho con học với anh Thần Minh, con sẽ bảo vệ anh tránh khỏi những người đó…”