Hàn phu nhân mắt chớp chớp, nghĩ bụng cháu bà thật đáo để quá đi. Tại sao nhóc con lại nói ra chuyện này? Như thế khác gì chính cháu là người khơi mào mâu thuẫn giữa ba mẹ cháu, xong cháu lại đi nhờ bà nội khuyên giải ba mẹ cháu đâu cơ chứ?
Hứa Đào Nhi đã nghe ra vấn đề, nhưng cô không hoàn toàn tin hết vào lời con trai, bởi góc nhìn của con quả thực chưa rõ ràng, đôi lúc hay hiểu nhầm và thích phóng đại vấn đề lên. Đây là tâm lý của trẻ con rất bình thường, bác sĩ Liễu Linh Lan đã nói với cô như thế.
Cô đùa rằng:
“Ba con thích cưới vợ thì cứ để ba con cưới thêm vài cô nữa đi, có sao đâu?”
Hàn Thần Minh lập tức nhăn nhó mặt mày:
“Không được đâu mẹ, con không thích đâu, nếu ba… nếu ba mà lấy thêm vợ, con với mẹ sẽ không ở cùng ba nữa. Con với mẹ sẽ về nhà bà ngoại ở, con sẽ giận ba, không nói chuyện với ba nữa…”
Hàn phu nhân vội chen ngang:
“Ấy ấy, làm gì có chuyện đó được. Cho dù ba con muốn lấy thêm vợ, bà nội cũng không đồng ý, bà nội chỉ chấp nhận mẹ con làm con dâu cả của bà nội thôi… Với lại, Thần Minh à, ví dụ con có giận ba con, thì đừng giận lây sang bà nha… Bà nội vô tội, bà nội rất thương con, không thể thiếu con được…”
“Dạ, vậy bà nội phải hứa đứng về phía mẹ con nha!”
“Được được, chắc chắn là thế rồi!”
Để chứng minh cho cháu trai thấy bà yêu thương mẹ nhóc, bà đã nắm lấy tay cô vuốt ve một hồi. Đợi thằng bé tin rồi, hai bà cháu mới ôm chầm lấy nhau, ba người cùng cười khúc khích ở bên ngoài băng ghế chờ của hành lang bệnh viện.
Mấy người chỉ bận thể hiện tình cảm với nhau mà không hề để ý tới ở cuối hàng lang bệnh viện, nơi mà người ta không nhìn tới là nơi có một người phụ nữ đeo chiếc kính râm bản to. Đằng sau mắt kính là con mắt đang trừng trừng về phía ba người.
Triệu Ngọc Nghiên trừng đến đỏ ửng đôi mắt, giọt nước mắt tức tưởi không kịp rơi xuống đã bị cô ta đưa tay gạt thật mạnh đi. Sắc mặt trắng bệch, một tay còn lại đặt lên chiếc bụng bằng phẳng của mình.
Bước vào mùa nắng nóng, cộng thêm tinh thần bất ổn thất thường dẫn đến cái thai bị yếu. Triệu Ngọc Nghiên vừa nhận tin dữ là thai khó giữ, bác sĩ khuyên cô ta nên bỏ đứa bé sớm bởi vì đứa bé sinh ra có nguy cơ bị tật bẩm sinh, rất tội.
Triệu Ngọc Nghiên cảm thấy cuộc sống cô ta chưa bao giờ có được hạnh phúc, ngay cả thiên thần nhỏ trong bụng cũng bất hạnh chịu đựng sự dày vò cùng với cô ta. Cô ta hận, hận tất cả mọi người.
Tại sao ai cũng có thể cười vui vẻ, tại sao ai cũng mang thai, sinh con rất dễ dàng?
Còn cô ta thì không?
Cô ta nhìn không nổi cảnh tượng Hứa Đào Nhi cùng với đứa bé trai kia nữa cho nên quay người rời đi.
Lúc ra đến cổng bệnh viện đã thấy hai tên đàn ông đang chờ sẵn. Hai tên đó thấy Triệu Ngọc Nghiên thì đi tới.
“Chị Triệu, hàng đâu?”
Triệu Ngọc Nghiên đưa ảnh của Hàn Thần Minh cho hai tên đó kèm theo hai bịch tiền:
“Xong việc, tao thưởng gấp mười lần.”
Tên đại ca lông mày xếch ngược lên trên cười tà:
“Chà, nhìn trắng trẻo thế này chắc 'hàng bên trong' ngon lắm đấy, bán cho bọn tây chắc chắn rất được giá!”
Triệu Ngọc Nghiên đôi mắt lạnh lẽo đáp:
“Tất nhiên, trước nay ‘đồ’ tao ‘giới thiệu’ chắc chắn đều là hàng độc lạ.”
Sau khi thỏa thuận và dặn dò hai tên buôn nộ.i tạn.g trẻ em thêm vài điều, cô ta mới rảo bước rời đi.
Phía sau, hai tên đàn ông thầm lạnh gáy:
“Đại ca, gặp nhiều kiểu người độc ác rồi, nhưng cô ta là người khiến em khiếp sợ nhất!”
Tên đại ca lông mày xếch ngược cũng rợn rợn nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh:
“Đó không phải là việc của tao với mày, quan trọng là nguồn hàng của cô ta trước giờ đều khiến chúng ta kiếm được một khoản tiền lớn.”
Hắn ta nhìn vào hình ảnh Hàn Thần Minh, nét đẹp của đứa bé trai thật khiến hắn chợt nảy sinh rung cảm:
“Thật đáng tiếc cho một gương mặt thiên sứ!”
‘...’
…
Sau khi nhận giấy kết quả khám bệnh của bệnh viện, Hàn Thần Minh được mẹ và bà nội dẫn tới khu nhà thuốc để mua thuốc kê theo đơn. Nhìn thấy một hội người xếp hàng đông đúc, hai người lớn một trẻ nhỏ đã ngồi lại băng ghế chờ.
Đợi lâu quá nên Hàn phu nhân phàn nàn:
“Biết thế mẹ nghe ba chồng con dẫn con tới bệnh viện nhà chúng ta còn hơn.”
Mẹ chồng giận ba, thích làm ngược với ý ba cho nên không tới bệnh viện nhà.
Hứa Đào Nhi cười khẽ:
“Thi thoảng đi tới bệnh viện công cũng là một loại trải nghiệm thú vị mà mẹ.”
Hàn phu nhân thấy con dâu nói thế bà chỉ đành gật đầu:
“Đúng đúng, rất thú vị, con nói thú vị thì là thú vị. Nhưng mà nhìn thấy con và cháu mẹ phải đợi thì mẹ cũng sốt ruột.”
Cô vỗ vỗ tay bà, an ủi:
“Không sao đâu mà mẹ.”
Bà nhìn cô, lại bất lực thở dài.
Ngồi một lúc, Hứa Đào Nhi nhìn thấy hàng đã ngắn đi, cô đành dặn hai bà cháu ngồi đợi mình để cô đi xếp hàng lấy thuốc. Quả thực cô an ủi mẹ chồng như thế, nhưng bụng nghĩ lần sau nếu biết ba chồng đẹp trai nói như vậy, cô chắc chắn khuyên mẹ phải nghe lời ba.
Hàn Thần Minh có lẽ vì chờ lâu cho nên lúc này ngáp ngắn ngáp dài, cậu bé đang gật gù đột nhiên lay lay tay bà nội:
“Bà nội ơi, con muốn đi vệ sinh.”
Hàn phu nhân thấy Hứa Đào Nhi vẫn đang xếp hàng, cho nên gọi cô.
“Mẹ cho cháu đi vệ sinh nhé!”
“Vâng, hai bà cháu đi cẩn thận ạ.”
Cô nói dứt lời, bác sĩ đã gọi đến số của cô cho nên đành quay đi, tới chỗ quầy thuốc mình được gọi.
Hàn phu nhân dẫn Hàn Thần Minh tới nhà vệ sinh, lúc ấy có hai người nhân viên lao công nam đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang cũng đi theo bà vào trong nhà vệ sinh nam. Bà cười thân thiện nói với họ:
“Các anh thông cảm, tôi dẫn cháu vào đi một chút.”
Hai người đó không đáp lại bà, chỉ khẽ gật đầu.
Nhưng khi bà cháu hai người vào bên trong, hai người đó ở phía sau lặng lẽ đóng chặt cánh cửa nhà vệ sinh. Lúc bà ngờ ngợ phát hiện ra thì đã quá muộn.
Hàn phu nhân theo phản xạ kéo cháu trai ra sau lưng mình, với người từng trải qua câu chuyện bị bắt cóc như bà, tất nhiên bà hiểu rõ nhưng vẫn cố ý hỏi để kéo dài thời gian suy nghĩ kế sách:
“Hai anh sao lại đóng cửa?”
Tên đại ca lông mày xếch lập tức cười tà:
“Bà già, bà đoán xem?”
Hàn phu nhân rất nhạy cảm với từ 'già' cho nên trợn trừng mắt:
“Con mắt nào của cậu thấy tôi già hả, mù hay sao?”
Hàn Thần Minh thấy như thế đã cảm nhận được nguy hiểm, nhân lúc đứng núp sau lưng bà nội cậu bé đã nhấn gọi cho mẹ trên Apple Watch, cậu bé ghi nhớ rất rõ và làm theo lời dặn dò của mẹ rằng ‘gặp chuyện gì phải gọi cho mẹ ngay’.
Giáo dục không giúp ta tránh khỏi những phiền phức xã hội đem tới, nhưng giáo dục sẽ giúp ta thoát khỏi những thứ đó hoặc giảm thiểu thiệt hại nhiều nhất có thể. Có lẽ, Hứa Đào Nhi cũng không thể tưởng tượng đến, việc cô cố gắng dạy dỗ con trai thật tốt bao năm qua, điều đó đã giúp con trai cô thoát khỏi một kiếp nạn thật lớn lần này.
Hứa Đào Nhi đang đứng đợi thuốc, nhận được điện thoại của con. Cô không vội nghe mà đưa mắt nhìn về hướng nhà vệ sinh, vẫn chưa thấy hai bà cháu đi ra, cô hơi thắc mắc mới trượt nghe:
“Bảo bối, sao thế?”
Ở phía Hàn Thần Minh, vì loa của Apple Watch cài sẵn cho con là mặc định loa ngoài nên khi cô lên tiếng, hai tên buôn người đã nghe thấy giọng cô. Hàn phu nhân thấy chúng nổi điên đang chuẩn bị lao tới, bà vội quay lại ôm lấy cháu trai, miệng hét lớn:
“Con ơi, nhà vệ sinh, có người xấu…”
Cùng lúc đó, Hàn Thần Minh cũng cất tiếng:
“Mẹ ơi, cứu con…”
“Thằng chó này, mày muốn chết luôn phải không?”
"..."