Hai tên buôn người, tên đàn em thì nắm lấy tóc Hàn phu nhân kéo giật ra phía sau, bà vẫn ôm chặt cháu trai của mình, cho nên tác động khiến bà đau đớn vô cùng. Trong vô thức bà nhớ lại những nỗi đau hồi trẻ của mình…
“Bà nội ơi…”
Còn tên đại ca đã mạnh bạo bóp chặt tay Hàn Thần Minh để tháo chiếc Apple Watch ra. Apple Watch vẫn đang truyền tới âm thanh đầy lo lắng của Hứa Đào Nhi, nhưng rất nhanh hắn đã dùng lực đạp nát chiếc Apple Watch của con trai cô.
Hàn Thần Minh khóc ré lên, liên tục kêu cứu lại bị tên đại ca dùng bàn tay to thô kệch bịt miệng. Chúng bắt đầu tách riêng hai bà cháu ra, Hàn phu nhân vẫn không hề buông cháu mình, vì vậy bà đã chịu đựng những cái đánh đau đớn từ tên buôn người.
Ở bên phía Hứa Đào Nhi, ngay khi nghe thấy con trai cầu cứu cô đã bỏ mặc đơn thuốc chỗ bác sĩ, vội vàng chạy về hướng nhà vệ sinh với sắc mặt tái nhợt hoảng sợ dưới sự khó hiểu của mọi người. Một vài người đàn ông rảnh rỗi ngồi ở băng ghế chờ lúc thấy người đẹp lo lắng chạy đi, đã hóng hớt đi theo xem có chuyện gì.
Hứa Đào Nhi chạy tới khu nhà vệ sinh, lúc ấy vừa hay hai tên buôn người bế con trai của cô đã ngất xỉu từ trong nhà vệ sinh nam đi ra. Sau cánh cửa nhà vệ sinh, cô thấp thoáng thấy mẹ chồng đang nằm quằn quại dưới đất với khóe miệng rỉ máu cùng tóc tai bù xù.
Lúc đó, cơn giận của Hứa Đào Nhi lên đỉnh điểm. Máu dồn lên não cô lập tức tháo túi xách da đắt tiền trên vai, một cước văng mạnh vào tên đàn em.
Hai tên buôn người kỳ thực không đề phòng cô, cho nên một tên bị cô đánh trúng vào mặt nhất thời choáng váng suýt ngã về sau. Cảm giác không khác gì bị viên gạch đập vào đầu.
“Con chó này, mày muốn chết hả…?”
Tên đại ca nhìn thấy phía xa xa có người đang đi tới, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cô rồi chạy đi. Nhưng không ngờ hắn đã đụng sai người. Lời hắn vừa dứt, Hứa Đào Nhi đã xoay người, một cước chân kèm theo mũi giày cao gót đã cứa ngang mặt tên buôn người đang bế con trai cô.
Hắn ta đứng sững lại, chưa đầy mười giây sau, máu trên mặt thi nhau chảy xuống. Hắn ta nổi cơn tam bành, thả rơi Hàn Thần Minh xuống đất. Hứa Đào Nhi nhìn thấy, cơn giận càng thêm giận.
Sắc mặt cô lúc bấy giờ lạnh tanh như thần chết.
Nhìn thấy hắn xông lên, cô lập tức không nương tay, dùng toàn bộ kiến thức chuyên môn và sức lực của bộ môn võ Taekwondo để đánh lại hai tên buôn người này.
Lúc đám đàn ông chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn một người phụ nữ đấu lại hai tên đàn ông khiến cho hai tên đó trông rất thảm hại, máu me be bét thì vô cùng bất ngờ.
Tranh thủ lúc cô đang đánh gục tên đàn em, thì tên đại ca lông mày xếch đã có ý muốn bỏ chạy. Cô hô lên với đám đàn ông:
“Mau bắt lấy hắn, hắn là kẻ bắt cóc…”
Mấy người đàn ông giờ mà chỉ dám đứng nhìn thôi thì đúng là xúc phạm danh dự, cho nên ba bốn người đã lao lên chế ngự tên đại ca đã bị Hứa Đào Nhi đánh tả tơi từ trước.
Hứa Đào Nhi một chưởng đánh ngất tên đàn em, thấy hắn đã gục hoàn toàn không biết là còn sống hay đã chết, cô không quan tâm nhanh chân đứng lên tiến về phía tên đại ca giải quyết nốt.
…
Khi Hàn Thần nhận được tin tức của vợ, là lúc anh đang ở nhà làm nước ép rau má cùng với nấu cơm chiều chờ mẹ và vợ con về. Trong điện thoại, anh cảm nhận rõ ràng sự run rẩy từ chất giọng của cô:
“Chồng ơi… anh mau tới… bệnh viện…”
Đầu mày anh khẽ cau lại:
“Vợ đợi anh.”
Chưa cần biết là có chuyện gì, Hàn Thần tức khắc cởi tạp dề, nhanh chóng thao tác lái xe tới bệnh viện.
Ngoài cổng bệnh viện, năm sáu chiếc xe cảnh sát kêu inh ỏi. Người dân xung quanh tụ tập lại thành từng cụm hóng chuyện. Vì thế, đoạn đường đi vào cổng bệnh viện trở nên tắc nghẹt.
Hàn Thần càng ngày càng nóng ruột, anh ấn mấy hồi còi nhưng tình trạng vẫn không khả quan hơn bao nhiêu cho nên đành xuống xe, chạy bộ vào bên trong bệnh viện. Lúc đi ngang qua đám người đang bàn tán xôn xao, có người nói:
“Bọn buôn người định bắt cóc đứa trẻ, bà nội của đứa bé đó vì cứu cháu mà bị hại chết rồi hay sao đấy?”
Sắc mặt anh tái nhợt đi.
Mẹ…
Con trai…
Vợ anh…
Bước chân anh chạy càng nhanh, xuyên qua dãy hành lang cùng đám người dày đặc, anh nhìn thấy một vài người cảnh sát đang đứng ở trước cửa phòng cấp cứu.
Ở nơi hàng ghế chờ lạnh băng, còn có bóng dáng của người con gái ngồi thu mình nơi ấy. Đôi vai cô không ngừng run rẩy, sắc mặt cúi gằm xuống đất, mái tóc rối xõa dài nên không rõ cô có khóc hay không.
Trái tim trở nên giá lạnh, Hàn Thần lúc bấy giờ chỉ muốn lao nhanh tới ôm chầm lấy cô.
Khi Hứa Đào Nhi cảm nhận được nguồn ánh sáng quen thuộc, cô vừa nâng ánh mắt nhìn, chưa kịp rõ ràng thứ gì, cả người đã nhận được cái ôm thật chặt.
Cái ôm bảo vệ kết hợp với hương thơm mát lạnh thân quen, Hứa Đào Nhi lúc bấy giờ đã không thể gồng mình được nữa, cô ở trong lòng anh cả người run rẩy khóc nấc lên. Cô dụi mặt vào bờ vai anh, cố gắng kiềm chế tiếng khóc của mình. Nước mắt ướt đẫm cả một vùng áo sơ mi đàn ông.
Hàn Thần không vội nói bất cứ lời gì, anh xoa lưng vỗ về cô. Bàn tay chạm phải cảm giác nhơn nhớt sau lưng váy cô, ánh mắt nhìn lại… Hóa ra là máu.
Anh lập tức lên tiếng:
“Anh đưa vợ đi kiểm tra vết thương.”
Tông giọng anh đã trầm hẳn xuống cho thấy anh cũng đang hết sức kiềm chế.
Hứa Đào Nhi lắc đầu:
“Em không sao.”
Hàn Thần nhất định ôm cô đi, nhưng cô một mực giữ anh lại. Thấy anh gần như nổi giận thiếu điều bế bổng cô lên, cô phải thấp giọng giải thích:
“Em… em không sao, là máu của tên buôn người đó…”
Cô có bị thương, nhưng chỉ là xây xát nhẹ ngoài da, không đáng kể. Việc quan trọng là chờ đợi phòng cấp cứu mở ra, cô hy vọng cả mẹ chồng và con trai cô đều bình an vô sự.
Hàn Thần nghiêm mặt hỏi:
“Thật không?”
Cô hai mắt đẫm nước gật gật đầu.
Hàn Thần khẽ khàng lau nước mắt cho cô, lại ôm cô vào lòng.
Cảnh sát vốn dĩ đã nhận ra đây là cựu người mẫu quốc tế Hứa Đào Nhi vợ của Phó Chủ tịch Hàn Thị, cho nên thật cẩn trọng. Nãy giờ rất kiên nhẫn chờ cô bình tĩnh trở lại, và rồi khi thấy Hàn Thần xuất hiện, bọn họ đã có ý muốn tới trao đổi với anh.
Vị đội trưởng đi tới, chủ động chào hỏi:
“Hàn thiếu, tôi là đội trưởng đội cảnh sát, chúng tôi có một số vấn đề muốn trao đổi với anh, phiền anh theo chúng tôi ra ngoài một chút.”
Thấy cảnh sát có ý muốn kéo Hàn Thần đi, Hứa Đào Nhi lập tức giữ anh ở lại:
“Có chuyện gì, các anh cứ nói ở đây đi.”
Cảnh sát e ngại nhìn qua cô rồi lại nhìn đến Hàn Thần. Hàn Thần cũng không muốn tách cô ra lúc này, cho nên gật đầu:
“Các anh cứ nói đi.”
“Vâng.”
Đội trưởng nói:
“Trước tiên chúng tôi rất chân thành cảm ơn cô Hứa đây đã giúp chúng tôi bắt được hai tên buôn người nằm trong nhóm tội phạm đặc biệt nguy hiểm…”
Hóa ra, hai tên này là hai tên tội phạm buôn nộ.i tạn.g vô cùng nguy hiểm.
Sau lưng chúng là cả một tổ chức lớn, đã hại không biết bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát.
Gọi chúng là loại đối tượng đặc biệt nguy hiểm bởi vì chúng khác với những tên buôn người khác, là thay vì bắt cóc trẻ em dẫn tới nơi vắng vẻ mới ra tay thì chúng lại trực tiếp ‘xử’ ngay tại trận. Một đám cầm thú vô nhân tính lại rất liều lĩnh cho nên cơ hội sống sót của những đứa bé rơi vào tay bọn chúng là bằng không.
Đã từng có bài báo nhắc đến việc cha mẹ dẫn con đi công viên, lại không ngờ chỉ trong phút chốc lạc con, đã nhận lại cái xác rỗng ruột của đứa trẻ tội nghiệp ngay tại nơi công viên đông người qua lại đó. Cả đời ám ảnh, không lâu sau cả cha cả mẹ của đứa bé đều tự sát. Tội vô cùng.
Vì đó là đường dây buôn người có thế lực lớn chống lưng, cho nên mọi dấu vết đều bị xóa sạch. Cảnh sát đến giờ vẫn chưa truy ra vết của những tên đó, cũng may lần này nhờ có Hứa Đào Nhi nên đã bắt được hai tên này.
“Nhờ dấu vết quan trọng này, chúng tôi tin chắc sẽ truy ra được ổ vết của chúng. Hiện tại mọi chuyện tạm thời đã ổn, hy vọng anh chị có thể bình tĩnh.”