Có lẽ Hàn Thần Minh rất lo cho bà nội, cậu bé hiểu rất rõ trong lúc nguy hiểm nhất bà nội cũng giống như mẹ đều không rời bỏ cậu bé. Cho nên càng yêu quý bà nội hơn.
“Ừ ừ, bà không sợ, bà chỉ không giỏi võ như mẹ con, không đánh lại được chúng.”
Hàn Thần Minh ngây thơ nói:
“Bà nội đi học võ đi ạ, mẹ mới bảo sẽ cho con đi học võ… lúc đó con với bà cùng học võ với nhau nha.”
Hàn lão gia vừa nghe thấy thế lập tức ngăn cản ngay:
“Không được. Bà nội con sức khỏe không tốt, không thể học võ.”
“Vậy ạ?”
Hàn Thần Minh ỉu xìu.
Hàn Thần có chút không hài lòng khi thấy ba lúc nào cũng mặt mày căng thẳng dọa con trai anh, anh đành an ủi con mình:
“Đừng buồn, ba sẽ bảo em Nhiên Nhiên cùng đi học võ với con.”
Hàn Thần Minh phải nghe ba nhóc nịnh nọt thêm một lúc mới chịu.
Đợi con ăn cháo xong, Hứa Đào Nhi để con trai chơi với ba, còn cô và mẹ chồng ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh nói chuyện. Mẹ chồng muốn cô kể cho bà nghe cô đã đánh những tên đó như thế nào.
Nhìn vẻ mặt tò mò của mẹ chồng, cô đoán là mẹ chưa được ba cho xem video camera, có lẽ là sợ xem xong mẹ sẽ bị sốc bởi vì lúc người nhà chồng và ba mẹ cô xem video cô đánh người ta… Ngoại trừ chồng cô thì trông vẻ mặt ai cũng ngỡ ngàng không tin được con gái yêu của họ lại ra tay tàn nhẫn như thế.
Lúc này cô tinh tế đưa mắt về phía ba chồng, chỉ một ánh mắt, vậy mà ba đã nhận ra là cô đang hỏi ý ông. Ba chồng nhẹ gật đầu ra hiệu cho cô, cô mới dám kể cho mẹ chồng rằng cô đánh, đấm những tên đó ra sao, chúng chảy máu kêu la như thế nào.
Mẹ chồng nghe xong, cả người cười khoái chí, vẻ mặt vô cùng hâm mộ cô:
“Đúng là con dâu của mẹ, được lắm con!”
Cô vì thái độ thoải mái vô tư của bà, tâm trạng cũng khá hơn:
“Mẹ à, đai đen Taekwondo của con là học thật thi thật đó, không phải mua đai đâu ạ.”
Thấy mẹ chồng cười như nắc nẻ, cũng thấy đôi mắt ba chồng thấp thoáng ý cười nhẹ, đây là ánh nhìn thiện cảm nhất từ lúc ông tới bệnh viện. Cô không rõ là ông cười vì mẹ vui hay là ông cười do cách nói chuyện của cô.
Tóm lại, trong lòng cô luôn có cảm giác mến mộ ba chồng. Nghĩ bụng có lẽ thời trẻ ông cũng tốn không ít gái, nhiều cám dỗ như vậy mà vẫn một lòng thủy chung với mẹ chồng. Cô thật hy vọng, chồng cô sẽ được thừa hưởng nhân cách cao thượng đó từ ba anh, đừng cắm cho cô cái sừng nào.
Cô nói với mẹ chồng:
“Con cảm ơn mẹ. Cũng may là lúc đó có mẹ giữ chân bọn chúng, nếu không con chỉ sợ con đến không kịp.”
Cô biết mẹ chồng đã chịu đau đớn như thế nào trước khi cô tới. Lúc nhìn bà nằm dưới đất, cô mới thực sự cảm thấy con trai cô thật may mắn vì có bà làm bà nội của con.
Hàn phu nhân nhìn ra sự cảm kích đó, bà nói:
“Có gì đâu, con đừng tôn vinh những thứ hiển nhiên như thế. Cháu là cháu của mẹ, đó là việc mẹ nên làm. Dù là Thần Minh hay là An Nhiên, mẹ đều sẽ hành động như vậy.”
Nhưng không phải bà nội nào cũng dũng cảm làm thế.
Người thương bạn dù bạn làm gì người ta vẫn sẽ tốt với bạn.
Người không thương, bạn thở thôi người ta cũng thấy ghét.
Mẹ… từ giờ, con sẽ cố gắng đối xử với mẹ thật chân thành và tử tế.
Hứa Đào Nhi thầm dặn lòng mình.
Và có lẽ, cô cũng nên chấm dứt sự so sánh giữa mẹ chồng hiện tại với bà Tần tại đây rồi.
Bà Tần đó… vốn dĩ không xứng.
…
Trại giam thành phố H.
Giờ cơm trưa.
Nhìn mấy người đàn ông cao to xăm trổ đi về phía mình, Tần Dịch Phong bất giác rùng mình, cả người co rúm lại vì sợ hãi. Quả nhiên, sau khi tên đại ca Khổng Tước Anh có danh xưng trong tù là Tước Phệ ngồi xuống trước mặt hắn thì mấy tên đàn em xung quanh bắt đầu ‘bám víu’ lấy hắn.
Rất nhanh, đồ ăn trong đĩa của Tần Dịch Phong đã bị lấy đi bằng sạch, chỉ còn lại cơm trắng. Nhưng sau đó, chút cơm trắng đó cũng bị một tên khác nhổ vào. Tên đó cười đểu:
“Người anh em, trao đổi nhé!”
Tần Dịch Phong sắc mặt tái nhợt không dám phản kháng.
Từ ngày hắn bị đưa đến đây, chưa một ngày nào là hắn được ăn no, ngủ đủ giấc.
Ngay từ lần đầu tiên ra mắt buồng trưởng cũng chính là Tước Phệ, tên đó đã cho đám đàn em dần hắn một trận nhừ tử. Tước Phệ nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng thù hận, chỉ muốn giết chết hắn ngay tại chỗ.
Tước Phệ khi ấy cố gắng kìm nén khát vọng muốn giết chết Tần Dịch Phong, anh ta nói:
“Tần Dịch Phong, mày không chết được dễ dàng như thế đâu. Đời còn dài, tao sẽ cho mày hiểu thế nào gọi là địa ngục.”
Tước Phệ đánh hắn, đánh hắn rất nhiều nhưng tuyệt nhiên đều tránh những chỗ hiểm, bởi vì trừ nguyên nhân anh ta không muốn hắn chết nhanh như vậy thì còn nguyên nhân khác là phía cảnh sát đã dặn riêng anh ta không được đánh chết hắn do liên quan đến vụ án thuốc giả kia nữa.
Một ngày ba bốn trận đòn, sểnh lúc nào mà hắn giáp mặt Tước Phệ là bị anh ta ngứa mắt đánh cho. Đêm tối đi ngủ cũng không yên, trời nóng nực mà bọn chúng bắt hắn đắp cả chục cái chăn dày, lúc hắn đang chuẩn bị đi tắm còn bị hất phân bẩn lên người, cơ sở vật chất cho những tên tội phạm đã nghèo nàn nay lại thêm thứ thối tha kia, báo hại hắn đến mấy tuần sau vẫn ám ảnh mùi thối trên người… Tóm lại những trò đùa khốn nạn nhất thì hắn đều trải qua rồi.
Ngày nào cũng như ngày nào, đồ ăn hắn được phát đều bị lấy hết phần ngon. Có hôm hắn thèm thịt hấp tấp ăn vội ăn vàng thế là bị tẩn ngay tại khu nhà ăn. Cảnh sát nhìn thấy thì đều quay lưng giả mù.
Hắn tưởng mình sắp chết tới nơi, mới khẩn thiết cầu xin Tước Phệ tha cho mình. Đương nhiên Tước Phệ không tha, còn đánh hắn nhiều hơn.
Tần Dịch Phong mặt mũi toàn máu, hỏi:
"Có phải tôi đã vô tình làm gì khiến anh ghi thù không? Xin anh hãy nói cho tôi biết, xin cho tôi cơ hội được sửa đổi…"
Tước Phệ nắm giật tóc hắn, đôi mắt trợn trừng, gằn lên từng chữ:
"Mày có giỏi thì trả lại thanh xuân cho Anny đi, mày trả được không? Không trả được tao đánh chết mày!"
Cả người Tần Dịch Phong bị Tước Phệ đạp ngã về sau, mấy tên đàn em nhìn anh ta tức giận sợ anh ta lỡ tay đánh chết hắn nên mới vội can ngăn.
Tước Phệ khi trước là chủ của một chuỗi các xưởng sản xuất quần áo, cung cấp phân loại hàng tầm trung rất được người dân tin dùng, giàu có nhưng còn độc thân. Anh ta là một trong những người hâm mộ đời đầu và là mạnh thường quân top đầu của Hứa Đào Nhi, theo bước chân cô từ khi cô mới vào nghề, từ sàn diễn này qua sàn diễn khác, từ vị trí mờ nhạt lên tới vị trí Vedette quyền lực, tình cảm anh ta dành cho cô không hề nhỏ.
Anh ta và Lưỡng Hoằng Khải rất giống nhau tại thời điểm Hứa Đào Nhi dính scandal hủy hoại sự nghiệp, đều suy sụp, đều dùng cách tiêu cực để chống lại những người chửi bới cô. Đương nhiên, do khi đó tinh thần bất ổn nên mới xảy ra sự việc đáng tiếc, phải vào ngồi tù.
Khi Tước Phệ đi rồi, Tần Dịch Phong rất lâu sau mới bò từ dưới đất lên. Lúc đó, có một tên đại ca của phe đối lập với Tước Phệ đi tới, thương hại mà nói với hắn:
"Mày gieo nhân nào thì gặp quả nấy thôi. Mày có biết, lúc trước vì sao thằng Tước Phệ nó phải vào đây không? Là bởi vì nó đã chém chết mấy đứa anti đã chửi Anny của nó không ra gì đấy! Năm ấy, nếu không vì mày thì Anny hay là thằng Tước Phệ nó cũng không ra nông nỗi như thế, cho nên đây là cái giá mày phải nhận mà thôi."
Tần Dịch Phong hèn mọn ôm lấy chân của tên đại ca, biết lúc này chỉ có tên này mới có thể chống đối với Tước Phệ nên hắn van nài cầu xin:
"Anh Ca, em xin anh… xin anh hãy cứu em…"
"Mày thực sự muốn tao cứu mày từ tay thằng Tước sao?"
Nhìn hắn gật đầu như gà mổ thóc, Tống Ca sắc mặt lãnh đạm, nói nhỏ vào tai hắn:
"Tao là người của Hàn Thần đấy, mày có muốn thử không?"