Hứa Đào Nhi cũng nghe được những lời bàn tán đó, cô khựng lại hành động muốn dạy dỗ Diệp Dĩnh Yên của mình. Ánh mắt cũng nhân tiện ‘đảo qua’ mấy người qua đường kia, tất nhiên, đừng để cô biết đám người đó cần duyệt giấy tờ gì.
Ánh nhìn đó rất nhanh thôi, sau đấy quay lại với hai người tự dưng kiếm chuyện này:
“Các cô…”
Hôm nay Hứa Đào Nhi cô không chuẩn bị gì, bỗng nhiên bị đánh lén, xem như cô thua.
Cô nói:
“Muốn chọc thì chọc trước mặt, tại sao phải cắn trộm như thế nhỉ? Như vậy rất hèn hạ…”
“Ấy, chị nói gì? Do chị có mắt như mù không nhìn trước nhìn sau lại quay sang đổ lỗi cho tôi? Lạ lùng thế, người gì đâu mà vô lý.”
Diệp Dĩnh Yên cười hả hê khi thấy cô có thái độ sợ máy quay:
“Sao nào, ban nãy còn hung hăng tính đánh tôi cơ mà, sao lại ngừng lại. Chị sợ chuyện xấu mình làm bị phô cho cả thiên hạ biết, để cả thiên hạ lại một lần nữa đào bới chị lên à?”
Thấy đám người đang hóng chuyện, Diệp Dĩnh Yên lập tức nói với họ:
“Mọi người không biết sao? Đây chính là siêu mẫu nổi tiếng một thời từng bị báo chí chụp lại được đúng lúc lên giường với đàn ông đấy. Đời sống lăng loàn như vậy mà giờ cũng leo lên được chức vụ Phó Giám đốc Sở Nội vụ…”
Chuyện chính trị, sạch thì ít, bẩn thì nhiều. Nhiều người vốn dĩ đã xem thường những người hằng đêm thức trắng vì nước nhà. Hứa Đào Nhi thấy sắc mặt họ đều nhìn về phía cô đầy khinh bỉ, thoáng chốc đầu cô hiện lên cảnh tượng ngày ấy hàng chục máy ảnh chiếu về phía cô. Rốt cuộc sự trong sạch của cô bị hủy hoại chỉ trong vài phút đồng hồ như thế.
Ngay lúc cô tưởng mình sẽ bị mất kiểm soát, thì phía sau đột nhiên có một giọng nói truyền tới:
“Nói đủ chưa?”
Giọng nói đàn ông trầm khàn nhưng giống như một lá chắn bảo vệ, bao trùm lấy cô ngay lúc này.
Hàn Trạch không quan tâm đây là nhà vệ sinh nữ, anh đi tới. Lo lắng cô đi đã lâu không quay lại, quả nhiên là có chuyện.
Bỗng dưng có một người đàn ông tuấn tú xuất hiện, trông mọi thứ uy tín hẳn. Anh hướng về phía mấy người qua đường kia, bỏ qua thái độ không hay ho của họ, anh lịch sự gật đầu một cái:
“Phiền các chị rồi.”
Mấy người qua đường đó lập tức cười xua tay khách sáo khác hẳn với thái độ khinh bỉ Hứa Đào Nhi lúc nãy, bọn họ sau đó vội vàng kéo nhau rời ra ngoài nhường lại không gian cho mấy người.
Hàn Trạch cởi áo khoác, choàng nó lên người Hứa Đào Nhi. Một tay kéo cô đứng về phía sau lưng mình. Anh nhìn thẳng vào máy quay của Triệu Ngọc Nghiên:
“Cô quay đủ chưa?”
Triệu Ngọc Nghiên vốn dĩ vừa ghét vừa sợ Hàn Trạch, căn bản Hàn Trạch trong mắt cô ta cảm thấy người này có chút đồng bóng. Nếu Hàn Thần đa phần cảm xúc đều khó nắm bắt thì người này cho cảm giác rất dễ nắm bắt được tâm tư của anh ta, thực chất lại chẳng nắm được cái gì. Và kết quả cuối cùng là những chuyện xấu xa, hay tâm tư bẩn thỉu của người ta đều bị anh ta vạch trần ra hết.
Hàn Thần thì chẳng quan tâm Triệu Ngọc Nghiên sống chết ra sao, nhưng Hàn Trạch thì khác. Khi cô ta có âm mưu gì đó, liền dễ dàng bị anh vạch trần một cách thậm tệ, không ít lần gây khó dễ cho cô ta. Thế cho nên cô ta tránh Hàn Trạch như tránh tà.
Triệu Ngọc Nghiên lập tức thu điện thoại lại, hậm hực lảng tránh ánh mắt như viên đạn của Hàn Trạch.
Đối với người đàn bà tâm cơ không từ thủ đoạn và đặc biệt ngu xuẩn này, Hàn Trạch không có hứng thú, anh nhìn Triệu Ngọc Nghiên bằng nửa con mắt, nhếch môi xem thường:
“Có cần book báo nào thì bảo tôi, tôi giúp cô.”
Nghe qua thì thấy không có gì lạ, nhưng thực chất đôi bên đều hiểu rõ, Hàn Trạch đang cảnh cáo Triệu Ngọc Nghiên, nếu cô ta dám đăng tải linh tinh lên mạng thì đừng trách anh vô tình.
Diệp Dĩnh Yên thấy ánh mắt Hàn Trạch lạnh lùng liếc qua mình, ả ta lập tức run sợ, nép ra đằng sau Triệu Ngọc Nghiên.
“Nhị thiếu… Tôi… tôi…”
Hàn Trạch không kiêng kỵ, lập tức nói một câu khiến hai người đó tức chết:
“Đúng là miệng chó không nhả được ngà voi.”
Nhìn Hàn Trạch dẫn Hứa Đào Nhi nghênh ngang rời đi, Triệu Ngọc Nghiên và Diệp Dĩnh Yên tức nổ phổi, chỉ biết giẫm đạp giày cao gót xuống nền nhà cho bõ tức. Nỗi hận với Hứa Đào Nhi lại tăng lên gấp bội.
“Đúng là con hồ ly tinh chỉ được cái mẽ ngoài. Để xem mày có chịu được một lít axit không?”
Nghĩ tới gần đây có nhiều vụ hại nhau bằng axit, bằng xăng đến mức hủy dung nhan, hay thậm chí là xảy ra án mạng, đó là chuyện lớn rồi. Cho nên khi Diệp Dĩnh Yên nghe Triệu Ngọc Nghiên nói thế thì thực sự lo lắng, lập tức ngăn lại suy nghĩ này của Triệu Ngọc Nghiên:
“Cô ta dù sao vẫn là người của Hứa gia đó, cậu đừng có làm bừa.”
“Hứa gia thì sao?”
Triệu Ngọc Nghiên không để vào mắt:
“Lần này nếu Triệu gia không lấy được mảnh đất phía Tây thành phố thì cô ta và cả Hứa gia của cô ta cũng đừng mong yên ổn với tôi.”
Diệp Dĩnh Yên nhìn Triệu Ngọc Nghiên, rõ ràng thấy lần này ý định của Triệu Ngọc Nghiên quả thực rất táo bạo. Phải biết Hứa gia ở thủ đô này không phải là một gia tộc tầm thường, trước nay quyền lực của Đại tướng Hứa dù đã về hưu từ lâu nhưng vẫn còn sức nặng tuyệt đối với giới chính trị.
Triệu Ngọc Nghiên định sẽ làm gì để lật đổ cái gai trong mắt là Hứa Đào Nhi và cây đại cổ thụ Hứa gia đây?
Thấy ánh mắt ngờ vực của Diệp Dĩnh Yên, ánh mắt Triệu Ngọc Nghiên thoáng qua một tia lợi dụng giấu kín, miệng cười nói với Diệp Dĩnh Yên:
“Yên Yên, lần này có làm nên cơm cháo gì không thì còn phải nhờ ở cậu nhiều. Nể tình chúng ta là bạn lâu năm, cậu phải giúp tôi.”
Diệp Dĩnh Yên coi Triệu Ngọc Nghiên là bạn, tất nhiên sẽ đồng ý ngay. Diệp Thị kinh doanh trước giờ đều thua kém Triệu gia, cho nên Diệp Dĩnh Yên luôn cảm thấy Triệu Ngọc Nghiên trên cơ mình, coi cô ta là người vô cùng tài giỏi và muốn làm thân. Nhưng đâu biết Triệu Ngọc Nghiên chỉ coi mình như một con dao do cô ta nắm đằng chuôi, cô ta điều khiển đi đâu Diệp Dĩnh Yên lập tức theo đó?
Diệp Dĩnh Yên âm thầm bị lợi dụng bao lâu nay, nhưng vẫn tình nguyện không nửa lời phán xét. Dần dà còn cho rằng Triệu Ngọc Nghiên thực sự đối với mình cũng là tình cảm bạn bè thân thiết nên không ngại ngần điều gì.
Chỉ là có đôi lúc Diệp Dĩnh Yên cũng rất tò mò về chuyện của Triệu Ngọc Nghiên.
“Nghiên à, năm đó tại sao cậu nhất định cứ phải giành giật người đàn ông của Hứa Đào Nhi vậy? Hay chỉ vì cậu chướng mắt cô ta thôi sao?”
Câu nói nửa vời như vậy, không biết Diệp Dĩnh Yên ám chỉ đến người đàn ông nào?
Hàn Thần?
Hay Tần Dịch Phong?
“Tôi mà phải giành giật người đàn ông của cô ta ấy hả?”
Triệu Ngọc Nghiên nhếch môi cười khẩy:
“Chính cô ta mới là người chen chân vào trước, nếu không phải vì cô ta thì ngày hôm nay Ngọc Nghiên này cũng không đến mức chật vật vì người mình yêu đến như thế!”
Diệp Dĩnh Yên khó hiểu:
“Bây giờ hai người đã xác định quan hệ vợ chồng rồi còn gì, cậu xinh đẹp như vậy, lại sợ đàn ông không rung động trước cậu hay sao?”
Một câu ‘cậu xinh đẹp’ khiến Triệu Ngọc Nghiên cũng cảm thấy sượng chân, so với Hứa Đào Nhi thì bản thân cô ta cũng tự biết mình còn không bằng một góc của người ta.
Hứa Đào Nhi… càng nghĩ đến gương mặt xinh đẹp đó, Triệu Ngọc Nghiên càng cảm thấy căm ghét, đã vô số lần cô ta muốn rạch nát nó ra, muốn phá hủy đi dung nhan trời ban đó.
“Cậu thì hiểu gì chứ!”
Triệu Ngọc Nghiên không vui.
Từ nét mặt chán ghét không quan tâm của Hàn Thần đến nỗi lo sợ canh cánh trong lòng khi Tần Dịch Phong hằng ngày đối mặt với vợ, liệu anh ta có một lần nữa rung động trước nhan sắc hồ ly của Hứa Đào Nhi kia không?
Triệu Ngọc Nghiên nghĩ thôi cũng thấy khó chịu. Lúc bấy giờ vừa hay Tần Dịch Phong gọi điện tới. Diệp Dĩnh Yên vô thức ngó qua muốn xem ai gọi, lại bị Triệu Ngọc Nghiên giấu đi.
“Nào, đừng có nhìn.”
Diệp Dĩnh Yên tất nhiên biết mình hơi vô duyên, nhưng hành động giấu diếm của Triệu Ngọc Nghiên thật khiến người khác nghi ngờ. Nhìn Triệu Ngọc Nghiên đi trước, vừa đi vừa nghe điện thoại, giọng nói thật ngọt ngào. Ả ta không kiềm chế được mà hỏi:
“Ai gọi cậu thế? Hàn thiếu à?”
Triệu Ngọc Nghiên tạm thời tắt mic điện thoại, nói với Diệp Dĩnh Yên:
“Đừng lúc nào cũng Hàn thiếu này, Hàn thiếu nọ. Cậu quan tâm chồng tôi như vậy khiến tôi nghi ngờ đấy.”
Diệp Dĩnh Yên giật mình thảng thốt trong lòng, ánh mắt né tránh.
Triệu Ngọc Nghiên biết thừa Diệp Dĩnh Yên có tâm tư tình cảm với Hàn Thần, vậy thì sao? Người như cô ta và Diệp gia mà cũng dám với tới Hàn Thị hả?
Triệu Ngọc Nghiên trong ánh mắt hiện lên tia coi thường, nghĩ bụng Diệp Dĩnh Yên có mơ tới mấy tầng cao cũng không đủ trình để làm đối thủ của mình. Thế cho nên cũng không chấp nhặt với tâm tư riêng của cô ta nữa.
“Cậu nghĩ rằng không có Hàn Thần thì tôi sẽ thiếu đàn ông chắc? Gì thì gì chứ, miễn sao bản thân tôi cảm thấy vui là được.”
Nói rồi còn vỗ vai Diệp Dĩnh Yên ra vẻ khuyên nhủ:
“Làm người thì đừng sống quá nguyên tắc, khiến người ta chán ghét. Tôi không thích lắm đâu.”
Sau đấy, Triệu Ngọc Nghiên quay mông rời đi trước. Để lại Diệp Dĩnh Yên một bụng hiếu kỳ cũng là cảm giác thua kém đi theo sau.
Vốn dĩ Diệp Dĩnh Yên cũng không biết về sự tồn tại của mối quan hệ bất chính giữa Triệu Ngọc Nghiên với Tần Dịch Phong. Chỉ biết gần đây, Triệu Ngọc Nghiên có vẻ thân với Tần thiếu chồng của Hứa Đào Nhi lắm, không biết có phải vì trả thù mà Triệu Ngọc Nghiên sẵn sàng lên kế hoạch quyến rũ anh ta đến mức bùng binh như này hay không?