Cô mới khẽ đùa:
"Nhóc con, chưa về được. Mẹ đang nói chuyện với em mà!"
"Hừ!"
Tần Minh thật giận dỗi, hai má ửng hồng sau đấy một mình bỏ sang một bên không vui. Thi thoảng thằng bé còn liếc liếc đầy xéo xắt về phía hai cha con Hàn An Nhiên, cũng không ngờ được bị Hàn Thần chiếu tướng, thằng bé lập tức làm một cái mặt quỷ với anh rồi quay đi.
Hứa Đào Nhi nhìn con trai, vừa giận vừa thương. Thằng bé có biết, hai cha con nhà này là chủ của cả Hoàng Thành Mường Thanh này hay không?
Hôm nay, nếu cô mà không xử trí hợp lý thì ngày mai mẹ con cô, ông bà ngoại của con cũng sẽ bị chịu cái kết thảm đấy! Vì đại nghĩa tuy không diệt thân nhưng cô phải tạm thời đặt con trai mình sau con gái nhà người ta. Nghĩ ngợi một chút, cô đã nói với bé gái:
"An Nhiên à, cô hỏi con nhé!"
"Dạ."
"Bình thường con có thấy anh hay ở một mình không?"
Hàn An Nhiên nghĩ ngợi rồi gật đầu, hầu như lúc nào cô bé lên tìm đều thấy Tần Minh ngồi một chỗ, có lúc thì vẽ tranh, có lúc lại trầm tư giống như bị tự kỷ.
"Anh rất ít nói chuyện với bạn ấy ạ?"
"Ừm, anh còn bị một bệnh nữa, là bệnh sạch sẽ nên không thích ai hôn mình. Trước giờ chưa có ai hôn anh cả, nên khi con hôn anh, anh mới giận mà lỡ tay đẩy ngã con."
Dù câu nói của cô đến chín mươi tám phần trăm là thật nhưng do tông giọng rất nhẹ nhàng êm ái của cô khiến cho người ta có cảm giác cô chỉ đang dỗ ngọt trẻ nhỏ thôi.
Vào tai Hàn Thần, ánh mắt anh trầm tư thoáng nhìn qua 'thằng nhóc' không khác gì bản sao hồi nhỏ của mình, chợt thấy nặng nề. Cuộc sống không dễ dàng gì, anh cũng không có tâm trạng muốn làm khó hai mẹ con nữa.
Sau khi giải thích cho Hàn An Nhiên hiểu, cô bé tỏ ra ngoan ngoãn nói:
"Vậy từ giờ con sẽ không hôn anh, cũng không để ai được hôn anh nữa ạ."
Cô hài lòng gật đầu.
Chỉ là không nghĩ tới, một câu nói của trẻ con này, mà đến tận rất nhiều năm sau bé con này vẫn nhớ rất kỹ, còn suýt chút khiến cô không được làm bà nội nữa…
"Tần Minh, lại đây với mẹ!"
Tần Minh đưa mắt nhìn qua rồi lại quay đi, vờ như không nghe thấy.
"Nhóc con, mẹ biết là con nghe thấy rồi mà! Mau lại đây đi!"
Nhóc con lầm lì thêm một chút, làm giá với mẹ. Thấy mẹ nhìn mình với ánh mắt cầu xin, cuối cùng không nỡ chỉ đành đi về phía cô.
Hứa Đào Nhi cảm kích nhìn con trai, khi thằng bé vừa bước đến, cô liền xoa đầu con:
“Mẹ đã thay con giải thích nỗi khổ rồi đó, từ giờ em sẽ không tùy tiện hôn con, con cũng không được làm em đau có nghe chưa?”
Hàn An Nhiên hai mắt lấp lánh chờ câu trả lời của Tần Minh. Tần Minh từ trong ánh mắt chán ghét, nhưng ngoài mặt vẫn chịu hợp tác với mẹ. Cậu bé gật đầu một cái, hời hợt đáp “vâng”. Thế cũng đủ để Hứa Đào Nhi yên tâm.
“Anh Tần Minh, em hứa sẽ không hôn anh nữa, cũng sẽ không để ai hôn anh luôn. Nhưng anh phải chơi với em nhá, em thích anh lắm lắm…”
Hàn An Nhiên tiến tới muốn nắm tay Tần Minh. Tần Minh hơi lùi bước về sau, đụng phải bàn tay trắng trẻo của mami chặn ngay lưng cậu, xoa mấy cái. Tần Minh nhìn mẹ, ánh mắt lộ rõ: lần này mẹ nợ con.
Cậu nhóc cuối cùng phải ngoan ngoãn bắt tay Hàn An Nhiên, còn “ờ” một tiếng đáp lại thật khó ở.
Cô hài lòng ra mặt, vui vẻ đứng trước hai đứa trẻ giống như chủ tọa chỉ đạo cuộc vui. Như vậy, Hàn Thần có muốn bắt bẻ mẹ con cô cũng khó mà chọn lý do thích hợp được.
Lúc này, một người phụ nữ dẫn theo con trai từ trong đi ra, khi nhìn thấy Hứa Đào Nhi đã vui vẻ chào:
“Ô, em Hứa hôm nay cùng chồng đi đón con à, gia đình hạnh phúc quá ha…”
“...”
Hứa Đào Nhi đỏ lựng cả mặt, ánh mắt len lén nhìn Hàn Thần. Thấy anh không có biểu cảm gì mới thở phào, cô chưa kịp giải thích, người kia tiếp tục nói thêm:
“Ôi con trai giống y như đúc ba nó thế kia, gen nhà em tốt quá! Bình thường toàn thấy em đi một mình, chị còn nghĩ em là mẹ đơn thân, hóa ra do chị đoán sai, thật xin lỗi em nhá!”
“Hờ hờ!”
Cô cười gượng che đi vẻ ngại ngùng mất tự nhiên:
“Chị hiểu nhầm rồi, anh ấy không phải chồng em. Anh ấy là phụ huynh của bé An Nhiên đáng yêu đây này!”
“Ô thế hả?”
Người kia nhìn đến Hàn An Nhiên, rồi lại nhìn Hàn Thần, trông có chút quen mắt mà không nhận ra.
“Khéo thật đấy, nhìn bốn người đứng với nhau cứ y như là một gia đình!”
Hứa Đào Nhi sợ chị gái kia mồm đi xa hơn nữa, cô ra sức nháy mắt với đối phương. Đối phương không biết có hiểu ý cô không, chỉ cười chào tạm biệt, rồi rời đi. Nhưng lúc chị gái ra đến xe, cả người chợt đứng sững lại.
Kia… kia…
An Nhiên… Hàn An Nhiên…
Người của Hàn gia sao?
“Mẹ ơi, sao thế?”
Bé trai đi bên cạnh kéo kéo tay chị ấy. Gương mặt người phụ nữ tái mét, một chút cũng không dám ngoảnh lại, vội ôm con trai lên xe rồi phóng đi thật xa. Quả này, chị ta chỉ cầu mong Hứa Đào Nhi không nói ra danh tính mẹ con mình, nếu không họa lớn rơi vào nhà họ rồi…
…
Người đi rồi, Hứa Đào Nhi cảm thấy ngại ngùng quay sang nhìn Hàn Thần, thần sắc anh lạnh nhạt không rõ tâm tư như thế nào. Đắn đo một lúc, cô lựa lời nói với anh:
“Thật xin lỗi, chị ấy không biết nên mới nói đùa. Anh đừng để ý nha!”
Anh đáp lại cô thật nhạt nhẽo:
“Ừ.”
Lúc này Hàn An Nhiên đã thân thiết bám riết Tần Minh. Nhìn cô bé hai mắt lấp lánh luôn dán lên má Tần Minh, cảm giác còn có chút thèm khát đến chảy nước miếng. Nhưng cô bé vẫn cố gắng kiềm chế không hôn lên má con trai cô.
Tần Minh thì vẫn như vậy, hết sức cảnh giác cao độ nhưng vẫn coi là hợp tác mà không tránh né cô bé. Chỉ là gương mặt thằng bé nhăn nhó, cô thấy mà tội. Vậy nên cũng không muốn ở lại lâu hơn nữa, đành nói với hai cha con anh:
“Chuyện ngày hôm nay thật sự xin lỗi hai cha con, nhưng cũng may là cuối cùng hai bé đã hiểu được phần nào về nhau rồi. Sau này mong là sẽ không xảy ra chuyện bất hòa như vậy nữa.”
Hàn An Nhiên và Tần Minh tròn mắt nhìn cô. Cô cười xoa đầu hai đứa bé. Hàn Thần nhìn cô đăm chiêu, giây sau liền bế Hàn An Nhiên lên, bình thản nói:
“Cô Hứa xin lỗi cha con tôi như vậy thật không hay. Dù sao cũng là bé nhà tôi bày trò trước!”
Hứa Đào Nhi chợt nghĩ tới một phương thức nói chuyện ‘chiếc bánh kẹp’, đầu và cuối chắc chắn sẽ là những lời khách sáo có cánh, phần chính có sức sát thương lớn mới là đoạn phía sau đây. Hiểu rõ như vậy, cô càng không dám thả lỏng.
Hàn Thần thấy cô cảnh giác, không hề nương tay mà quay sang nói với Hàn An Nhiên ngây thơ ngơ ngác mắt cứ dán vào con trai ‘nhà người ta’.
“Nhiên Nhiên, lần sau không được hôn bạn nữa. Dù con có yêu quý người ta, người ta cũng sẽ đánh giá con không lịch sự.”
“...”
Hứa Đào Nhi định nói chen vào, nhưng không kịp. Hàn Thần tiếp tục ‘dạy dỗ con gái’ mình.
“Tránh trở thành thói quen xấu, sau này lại để ta lên chức ông nội sớm, chuyện này chẳng phải chuyện hay ho gì đâu. Nghe chưa?”
“...”
Nói xong, không quan tâm là Hàn An Nhiên trả lời như thế nào, ánh mắt anh lập tức nhìn về phía Hứa Đào Nhi. Hứa Đào Nhi chột dạ cụp mắt xuống. Bấy giờ cô mới hiểu được thực chất câu nói anh 'quan ngại' về cách dạy con của cô là do anh đã nghe thấy cô dạy hư con trai mình ban nãy.
Hai má ửng đỏ, một lúc sau cô len lén đưa mắt nhìn anh, vậy mà anh vẫn còn đang ‘trừng mắt’ nhìn cô đó sao? Lúc này cô chỉ đành cười xấu hổ:
“Để anh chê cười rồi, khi nãy tôi chỉ đùa với con trai một chút thôi!”
Hàn Thần nhìn sang Tần Minh, suy tư đắn đo điều gì đó.
“Đối với trẻ con thì không nên đùa.”
Dứt lời, anh tiếp tục nhìn cô:
“Chuyện này, đến đây thôi!”
Cuối cùng, anh đưa mắt nhìn Hàn An Nhiên. Cô bé mặt nhăn nhó, sau đó quay sang tiếc nuối chào hai mẹ con cô.
“Con chào cô, em chào anh. Con xin phép về trước ạ!”
Nhìn hai cha con anh rời đi, chỉ một câu chào đã khiến trước mắt Hứa Đào Nhi như mở ra một khoảng ngỡ ngàng. Hóa ra, Hàn An Nhiên chẳng hề ngang bướng như lời đồn, Hàn gia cũng không có hách dịch như những gì mà cô đã từng nghe thấy.