Editor: _14thfebruary
Từ ngày ăn thịt nướng xong, Bắc Bắc và Triệu Manh Manh xem như đã trở thành bạn bè với nhau.
Hai người có sở thích rất giống nhau, một người hoạt bát vui vẻ, một người thì tương đối yên tĩnh, quan trọng hơn là, hai người đều có thể vui vẻ nói chuyện.
Bắc Bắc rất thích Triệu Manh Manh, ngoài các bạn cùng phòng, Triệu Manh Manh là người bạn mới đầu tiên của cô.
Bắc Bắc ở trong đoàn phim rất hòa hợp, Mã Viễn rất chiếu cố cô, mà các diễn viên khác, mọi người đều có mối quan hệ tốt với cô, một người mới mà có kỹ thuật diễn vô cùng tốt, có lẽ sẽ không có ai không thích.
Thơi gian trôi qua rất nhanh, cô cảm thấy không bận rộn lắm, Bắc Bắc cũng đã ở đoàn phim một tuần, ngoài Lê Tiêu ra, cô đều nói chuyện với các nữ diễn viên và các nhân viên công tác.
Lê Tiêu nhìn người đứng cách đó không xa, có chút dở khóc dở cười.
"Bắc Bắc."
"A?" Bắc Bắc ngước mắt nhìn qua, đi đến gần Lê Tiêu một chút, cụp mắt nhìn Lê Tiêu ngồi ở trên ghế, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Lê Tiêu mấp máy môi, suy nghĩ một lát nói: "Lại đây anh nói với em một chút về kịch bản, cảnh quay tiếp theo có chút khó."
Bắc Bắc: "Được ạ." Tuy rằng không nguyện ý lắm, nhưng có thể để ảnh đế cùng mình đối diễn
(*), Bắc Bắc vẫn quyết định nghe một chút.
(*) Đối diễn: kiểu nôm na là 2 người diễn tập trước khi quay. Như lời nói của Chu Thịnh, không được gần gũi quá với Lê Tiêu, cô suy nghĩ, cái này chỉ là công việc, chắc không sao đâu.
Lê Tiêu nói được làm được, thật sự chỉ cùng Bắc Bắc đối diễn.
Trong kịch bản, Bắc Bắc đóng vai chị gái của Triệu Manh Manh, nhưng người chị này rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, là một người tách biệt với mọi thứ bên ngoài, chỉ có Triệu Manh Manh ham chơi, thường xuyên tìm cô tâm sự.
Ban đầu, nhân vật này được xây dựng như thế, sau này, mới thay đổi tính khí.
Không quan tâm đến việc đời, cho đến khi bước ra thế giới bên ngoài, trải qua rất nhiều chuyện, sau này, vì bị thương, nên cô ấy một lần nữa tách biệt với mọi thứ.
Chỉnh sửa một bộ phim điện ảnh, có chút phong cách giang hồ huyền ảo, kỳ thật bây giờ mấy bộ phim cổ trang giang hồ cũng không quá hot, nhưng cũng may có Mã Viễn và các diễn viên biểu diễn kỹ xảo
(*) khá tốt, bộ phim này, chưa phát sóng, cũng rất nổi.
(*) Biểu diễn kỹ xảo: thường chỉ năng lực vận dụng kỹ thuật và thủ pháp của diễn viên sáng tạo ra hình tượng, hình ảnh. Phân cảnh của Bắc Bắc đều là ở đoạn đầu, giai đoạn sau là của nữ chính Triệu Manh Manh.
Cô đối diễn cũng không có nhiều người, chỉ có Triệu Manh Manh, Lê Tiêu, và hai diễn viên không quá quen thuộc.
Lê Tiêu nói tập trước với cô, cô đương nhiên đồng ý.
Hai người ghé vào nhau, thảo luận về phân cảnh sắp quay, sau khi Lê Tiêu nói cho cô nghe xong, thu mắt nhìn cô một cái: "Cảm thấy thế nào?"
Bắc Bắc trầm ngâm gật đầu: "Cũng được, cái này tôi có thể hiểu." Cô suy nghĩ, lại nói: "Nhưng tôi vẫn cảm thấy tình cảm của Dạ Linh hơi đột ngột, tôi nghĩ tự nhiên gần gũi như vậy không phải là tính cách của cô ấy."
Vai diễn của Bắc Bắc là Dạ Linh, hôm nay sẽ thổ lộ với Minh Quyết, do Lê Tiêu thủ vai.
Tuy nói là thổ lộ, nhưng với tính cách của Dạ Linh, sẽ lạnh lùng mà thổ lộ, cũng sẽ không làm những hành động thân mật, điều này cô biết rõ.
Lê Tiêu nhướng mày nhìn cô: "Vậy em cảm thấy lúc nãy tôi diễn không đúng sao?"
Bắc Bắc mấp máy môi, gật gật đầu: "Cũng không phải không đúng, chỉ là cảm thấy đoạn anh vừa nói, Dạ Linh đi đến ôm lấy Minh Quyết thổ lộ, chỗ này tôi thấy không ổn lắm, với tính cách của Dạ Linh, sẽ không làm như vậy."
Nghe vậy, vẻ mặt Lê Tiêu hơi nhíu mày, cong môi hỏi cô: "Vậy em cảm thấy, cô ấy sẽ có phản ứng gì?"
Bắc Bắc cũng không úp úp mở mơt, nói thẳng: "Tôi thấy chỗ ôm nhau, đổi thành cái khác."
"Đổi thành cái gì?"
Bắc Bắc suy nghĩ, nói thẳng: "Không làm gì cả là thích hợp nhất."
Lê Tiêu: "......"
Anh ta cười như không cười nhìn Bắc Bắc: "Có phải em cảm thấy tôi đang chiếm tiện nghi của em không?"
Bắc Bắc nhướng mày, cười nhạt nói: "Không đến mức đó, Lê ảnh đế là một nam diễn viên nổi tiếng, sao có thể lợi dụng cảnh phim, chiếm tiện nghi của người khác, đúng không?."
Một câu này, Lê Tiêu không biết nên trả lời đúng hay là không đúng, Rốt cuộc vừa nãy, trong đầu anh ta hiện lên một suy nghĩ vớ vẩn.
Lê Tiêu khẽ cười, "Tất nhiên."
Hai người đang nói chuyện, đạo diễn ở bên kia gọi đến, "Lê Tiêu, Bắc Bắc, thay trang phục rồi ra đóng phim."
Bắc Bắc nhanh chóng đáp lại: "Vâng, lập tức đến đây ạ."
Lê Tiêu cũng đi theo sau.
Buổi chiều có cảnh, bởi vì phía trước có bàn bạc, nên quay hai lần đã qua.
Mã Viễn nhìn chằm chằm vào máy quay, hài lòng gật gật đầu.
"Tốt, cảnh tiếp theo."
Ông nhìn về phía Bắc Bắc, khen ngợi: "Cảnh này biểu hiện không tệ."
Bắc Bắc nhoẻn miệng cười: "Là Lê ảnh đế chỉ bảo."
Mã Viễn nhìn hai người: "Ban đầu không phải kêu sẽ có cảnh ôm kết thúc sao, cuối cùng sao lại không làm?"
Lê Tiêu cười cười, duỗi tay chỉ Bắc Bắc: "Bắc Bắc nói như vậy không phù hợp tính cách của Dạ Linh."
Mã Viễn suy nghĩ, gật đầu khen ngợi: "Không tệ, như vậy quả thật tốt hơn."
Ông nhìn Bắc Bắc: "Về sau nếu có ý tưởng, có thể nói ra một chút."
Bắc Bắc tỏ vẻ đã hiểu: "Được."
*
Cảnh diễn của Bắc Bắc không nặng, buổi chiều cũng chỉ diễn đến đó rồi kết thúc, buổi tối hôm đó là lần đầu tiên cô phải quay vào ban đêm, cho nên ở phim trường ăn cơm tối, lúc sau Bắc Bắc liền đọc kịch bản, tuy đã thuộc thoại rất lâu, nhưng cô vẫn xem đi xem lại mấy lần, ở trong lòng diễn tập về ý nghĩ, hoạt động của nhân vật, cùng một ít hành vi biểu cảm.
Đêm nay Triệu Manh Manh đóng phim cùng Bắc Bắc, nhịn không được mà qua phòng cô: "Bắc Bắc."
"A?" Bắc Bắc ngước mắt nhìn cô ấy: "Có chuyện gì vậy ạ."
"Tìm em hóng chuyện." Triệu Manh Manh vui vẻ đi đến, lắc lắc di động trước mặt Bắc Bắc: "Em biết Chu Thịnh không?"
Bắc Bắc: "......A? Chu Thịnh?"
Triệu Manh Manh nhìn bộ dáng kinh ngạc của Bắc Bắc, phất phất tay nói: "Chị nghĩ chắc em không biết, không sao đến đây chị nói cho em nghe."
Bắc Bắc tiếp tục: "....." Nhìn vẻ mặt thích thú của cô ấy, cô cũng không đành lòng cắt đứt, gật gật đầu, Bắc Bắc hỏi: "Có chuyện gì sao? Muốn nói với em cái gì?"
"Để chị nói với em, Chu Thịnh chính là ông trùm trong giới tài chính, tập đoàn Chu thị chắc em biết chứ?"
"Biết ạ."
"Ok, Chu Thịnh người này, dựa vào sắc đẹp của bản thân, luôn lên hot search với phụ nữ, em biết không?"
Bắc Bắc nghẹn họng, có chút bát đắc dĩ: "Có nghe qua."
Chẳng qua, Bắc Bắc nghĩ, lâu rồi cô chưa thấy Chu Thịnh cùng phụ nữ lên hot search, lúc trước xem Weibo, Bắc Bắc có thấy một cái hot search thảo luận nói có phải Chu Thịnh thay đổi tính tình hay không.
Lúc Bắc Bắc nhìn thấy, cười không ngừng, còn cố tình phỏng vấn Chu Thịnh.
Bây giờ cô vẫn nhớ rõ câu trả lời của Chu Thịnh, anh nói, anh đã là người có vợ.
Bắc Bắc bật cười, Triệu Manh Manh ở bên cạnh vẻ mặt ngốc nghếch: "Bắc Bắc, em cười gì vậy."
Bắc Bắc lắc đầu, ngước lên nhìn cô ấy: "Chị muốn nói với em chuyện gì?"
"Nào nào, chị với em tiếp tục nói về Chu Thịnh."
"Được."
Manh Manh vừa nói đến hóng chuyện, cả người không ngừng lại được.
Từ lịch sử phong lưu của Chu Thịnh, cho đến tin tức sắp tới.
"Chị mới vừa lướt Weibo, nghe nói bây giờ Chu Thịnh thích đàn ông."
"Phụt." Bắc Bắc uống một ngụm nước, trực tiếp phun ra ngoài.
Triệu Manh Manh ghét bỏ nhìn cô, vỗ vỗ những giọt nước trên quần áo: "Bắc Bắc, em sao vậy."
Bắc Bắc lắc đầu, bị sặc không nhẹ: "Chị vừa nói cái gì?"
"Chị nói là, trên mạng đều khẳng định Chu Thịnh thay đổi giới tính, không phải dạo này anh ta không cùng phụ nữ lên hot search sao, em xem đi, đã ba tháng rồi, không có bóng dáng của Chu Thịnh trên hot search." Manh Manh nói rõ ràng, như có chứng cứ xác thực.
Bắc Bắc nghẹn họng nhìn trân trối, đối với việc Manh Manh tưởng tượng, hết sức khâm phục.
"Cho nên, chị cứ vậy khẳng định Chu Thịnh thích đàn ông?" Bắc Bắc cảm thấy có chút khó tiếp nhận, cứ như vậy kết luận Chu Thịnh thích đàn ông sao??? Cô có chút bất đắc dĩ.
Manh Manh vỗ vai Bắc Bắc hỏi: "Chẳng lẽ em không thấy vậy sao?"
Bắc Bắc nghẹn nghẹn, cẩn thận đưa ra một đáp án: "Lỡ như Chu Thịnh có bạn gái thì sao, nên anh ấy mới hoàn lương?"
Manh Manh nghe thấy, liên tục phất phất tay: "Không có khả năng."
Bắc Bắc kinh ngạc nhìn cô ấy: "Tại sao?"
Manh Manh nghiêm túc nhìn Bắc Bắc phân tích: "Em xem, người đàn ông như Chu Thịnh, muốn tài năng có tài năng đúng không."
"Đúng vậy."
"Muốn tiền có tiền đúng không?"
"Đúng vậy."
"Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người đúng không?"
Bắc Bắc không có cách nào phủ định, chỉ có thể gật đầu đáp lời: "Đúng vậy."
Mấy chuyện này, không sai chút nào, người đàn ông như Chu Thịnh, đối với mọi người mà nói, vẫn luôn là một người đàn ông độc thân hoàng kim.
Manh Manh chậc chậc hai tiếng, vẻ mặt thương cảm nhìn cô: "Cho nên, em cảm thấy một người đàn ông muốn cái gì có cái đó, sẽ tự treo cổ trên một thân cây sao?
(*) (*): Ý nói là xung quanh có rất nhiều gái đẹp, nam9 sẽ nỡ trói mình vào một cô gái hay sao. Câu cuối cùng, Manh Manh nói vô cùng chắc chắn.
Phân tích một hồi, nháy mắt Bắc Bắc cảm thấy, cư dân mạng và Manh Manh nói vô cùng có lý, cô hoàn toàn không có lý do để phản bác.
"Chị nói rất đúng."
"Thật không?"
"Đúng vậy."
"Cho nên theo chị, chắc chắn Chu Thịnh thích đàn ông." Manh Manh cảm khái một tiếng: "Nói không chừng không lâu nữa, chị có thể thấy nhìn thấy cảnh tượng Chu Thịnh cùng đàn ông lên hot search, không biết lúc ấy cảnh tượng đó sẽ như thế nào."
Bắc Bắc nuốt nước bọt, nhìn Manh Manh hỏi: "A....Có phải chị rất hóng chuyện của Chu Thịnh không? Tại sao vậy?"
Manh Manh lắc đầu: "Không phải, chị là một người rất thích hóng chuyện, chị nói với em chuyện này, về sau có chuyện gì em cần biết, cứ gọi chị."
Bắc Bắc: "...."
Cô ở trong lòng yên lặng cảm khái, có chút một lời khó nói hết nhìn Manh Manh, muốn hỏi: "Vậy sao chị không biết chuyện Chu Thịnh đã kết hôn. Chẳng qua những lời này, cô vẫn không dám nói ra.
Tục ngữ có câu "Ba người phụ nữ hợp thành cái chợ", chỉ cần có người nghe Triệu Manh Manh nói chuyện, thì cô ấy có thể mở một cuộc họp chợ.
Hiện tại Bắc Bắc yên lặng ngồi nghe Triệu Manh Manh kể chuyện, từ Chu Thịnh, cho đến giới giải trí nam nghệ sĩ, nữ nghệ sĩ, không thể không nói, Triệu Manh Manh biết rất nhiều.
Hai người nói chuyện sôi nổi, có một nữ diễn viên nhịn không được cũng đi qua, thật sự trở thành ba người phụ nữ hợp thành một cái chợ.
Các cô trò chuyện rất nhiều, cho đến khi Mã Viễn kêu bắt đầu công việc, Triệu Manh Manh mới lưu luyến kéo Bắc Bắc đi trang điểm, vừa trang điểm vừa nói.
Buổi tối quay tương đối thuận lợi, Bắc Bắc và Triệu Manh Mnah phối hợp với nhau coi như không tệ.
Đi ra khỏi phim trường, hai người liền trở về khách sạn, về phòng của mình.
*
Lúc về khách sạn, Bắc Bắc đi tắm rửa, rồi gọi điện cho Chu Thịnh.
Đây là một việc mà hai người không quên làm suốt một tuần qua.
Thực tế, Bắc Bắc đã chụp lại thời gian quay phim của mình cho Chu Thịnh, có khi anh sẽ gửi tin nhắn cho Bắc Bắc khi cô ở phim trường, hai người thỉnh thoảng trò chuyện, cho nên đối với việc khi nào Bắc Bắc đóng phim, Chu Thịnh đều nắm rõ.
"Bắc Bắc." Âm thanh trầm thấp của Chu Thịnh từ bên kia truyền đến.
Bắc Bắc thấy lỗi tai như bị điện giật, những lời này bình thường cô đều nghe, nhưng mỗi lần, Chu Thịnh gọi tên cô, cô đều cảm thấy âm thanh này, có chút mê người.
"Hả?" Bắc Bắc cười khẽ, cong cong môi hỏi anh: "Bây giờ anh về nhà sao?"
Chu Thịnh ngước mắt, nhìn con đường sáng ngời phía trước đáp: "Ừ."
Bắc Bắc cười nhẹ hỏi: "Tối nay tăng ca sao?"
"Ừ." Chu Thịnh dừng một chút, thấp giọng hỏi cô: "Hôm nay ở đoàn phim thế nào, đã quen chưa?"
Bắc Bắc dở khóc dở cười, "Quen rồi ạ." Những lời này, mỗi ngày Chu Thịnh đều phải hỏi cô một lần, sau khi hỏi, đều bắt Bắc Bắc kể cho anh nghe chuyện ở đoàn phim.
Bắc Bắc nói đến chuyện ở đoàn phim, âm thanh không nén được sự vui vẻ, Chu Thịnh nghe thấy, trong lòng có chút ghen tị.
Đang nghe Bắc Bắc nói đến cô cùng Triệu Manh Manh nói về anh, nháy mắt Chu Thịnh hứng thú hỏi: "A, nói gì về anh?"
Bắc Bắc cười, âm thanh trong trẻo, vô cùng vui vẻ: "Anh muốn biết sao?"
"Ừ, muốn biết."
Bắc Bắc nhoẻn miệng cười: "Manh Manh nói với em, trên mạng đều đang thảo luận về xu hướng giới tính của anh."
Chu Thịnh dừng một lát, nhướng mày: "Hửm?"
Bắc Bắc bắt đầu nói trên mạng nói lâu rồi không thấy anh trên hot search, trải qua rất nhiều suy đoán, khả năng lớn nhất đó là anh thích đàn ông. Bắc Bắc vừa nói vừa nói vừa cười, như thể người đó không liên quan đến anh.
Chu Thịnh nhe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng đối với âm thanh ở bên kia, anh không thể nói những lời nghiêm túc.
Anh ho nhẹ, bất đắc dĩ hỏi Bắc Bắc: "Em cũng cảm thấy vậy sao?"
Bắc Bắc a một tiếng, không cười nữa: "Không có nha."
Chu Thịnh hừ lạnh: "Vậy sao em cười vui vẻ như vậy?"
Bắc Bắc: "..... Em chỉ cảm thấy, cư dân mạng rất rảnh rỗi."
Chu Thịnh tiếp tục cười lạnh, "Nếu em không phải vợ anh, có phải cũng cảm thấy không?"
Nghe vậy, Bắc Bắc a một tiếng, suy nghĩ một lúc, thành thật gật đầu: "Chắc là vậy."
Chu Thịnh: "....."
Sau khi nói xong, Bắc Bắc mới cảm thấy có cái gì sai sai, vội vàng giải thích: "Điều đó rất kỳ lạ. Anh xem lúc trước xuất hiện trên hot search rất thường xuyên, hiện tại không thấy, chắc chắc sẽ làm người khác cảm thấy kỳ quái đúng không?"
Chu Thịnh không nói lời nào, trầm mặc thật lâu rồi mới nói: "Ừ."
Bắc Bắc: ".....Em không có nói là anh thích đàn ông, em biết anh thích em mà."
Chu Thịnh dừng lại, bất đắc dĩ nở nụ cười thấp giọng nói: "Ừ, biết là tốt."
Bắc Bắc tặc lưỡi, còn tốt, không có mắng người. Cô lo lắng Chu Thịnh sẽ vì chuyện này mà tức giận, cô thật sự không biết cách dỗ dành, an ủi người khác.
Nháy mắt, hai người đều im lặng.
Chu Thịnh nhìn ánh sáng phía trước, khóe môi nhẹ cong: "Bắc Bắc."
"Hả?"
"Em đã ở đoàn phim bao lâu rồi."
"Một tuần." Bắc Bắc mỗi ngày đều đếm ngày, cô biết mình ở đoàn phim không lâu, chỉ có nửa tháng, cảnh diễn của cô sẽ kết thúc.
Chu Thịnh ừ một tiếng, thấp giọng hỏi: "Đã một tuần rồi sao?"
"Đúng vậy."
Bắc Bắc suy nghĩ, nói với anh: "Đúng rồi, lần trước mẹ của anh gọi cho em."
"Ai?"
"Mẹ của anh."
Chu Thịnh khẽ cười, hỏi: "Mẹ của ai?"
Bắc Bắc nghẹ họng, vội vàng sửa lại: "Mẹ của chúng ta."
"Tốt lắm, mẹ gọi cho em có chuyện gì?"
Bắc Bắc nghiêng đầu suy nghĩ nói: "Mẹ hỏi gần đây có phải rất bận không, tại sao không cùng anh về nhà thăm bọn họ."
"Vậy em nói như thế nào?"
Bắc Bắc ừ một tiếng: "Em nói hơi bận." Cô dừng một chút, hỏi Chu Thịnh: "Có phải anh không nói chuyện em đóng phim với mọi người không?"
"Làm sao vậy?" Chu Thịnh dịu dàng hỏi: "Chưa nói, lần sau về nhà sẽ nói với bọn họ, cho mọi người một bất ngờ."
Bắc bắc nghẹn họng, hỏi lại: "Không phải là khiếp sợ sao?" Cô có chút lo lắng, một gia đình như Chu gia, sẽ cho cô xuất đầu lộ diện đi đóng phim sao.
Chu Thịnh như biết được suy nghĩ của cô, vội vàng nói: "Đừng lo lắng, ba mẹ anh rất tiến bộ, bọn họ sẽ không ngăn cản em."
"Thật sao?"
Chu Thịnh bật cười, gật đầu nói: "Ừ, thật sự."
Anh trầm ngâm giây lát, mở cửa xuống xe, ròi nói với Bắc Bắc: "Bây giờ em nên lo lắng chuyện khác."
Bắc Bắc sửng sốt, không hiểu lời nói của Chu Thịnh: "Chuyện gì?"
Chu Thịnh đi đến khách sạn, trực tiếp ấn thang máy lên lầu: "Chuyện vừa nãy, về giới tính của anh."
Bắc Bắc: "...." Cô lè lưỡi, muốn trốn tránh chuyện này: "Không phải đã qua rồi sao?"
"Không có." Chu Thịnh cười, tiếp tục nói: "Anh sẽ không bỏ qua, một tuần không gặp, vợ của anh đã nghi ngờ anh thích đàn ông."
Bắc Bắc: "Em không có, là trên mạng nói."
"Nhưng em cũng nghĩ như vậy."
Bắc Bắc: "...." Cô muốn giải thích, nhưng suy nghĩ nửa ngày, cũng không tìm được một cái cớ, chỉ có thể bất lực nói: "Là Manh Manh nói với em, em không có nghĩ như vậy."
Chu Thịnh nhìn chằm chằm số đang nhảy trên thang máy, khẽ cười: "Không sao, dù gì bây giờ có thể xác nhận."
Bắc Bắc a một tiếng: "Ý anh là?"
Cô không hiểu ý của Chu Thịnh.
Chu Thịnh cong cong khóe môi, từ trong thang máy đi ra, theo trí nhớ của anh tìm số phòng, đối với người bên kia điện thoại cười nhẹ nói: "Đến đây mở cửa."
"A?" Giọng nói Bắc Bắc không nén được sự kinh ngạc: "Cái gì, đến đâu mở cửa?"
Chu Thịnh bất cười, lấy tay gõ cửa, giọng nói trầm thấp ở bên tai vang lên.
Anh nói: "Vợ, anh đang đứng trước cửa, đến đây mở cửa cho anh."
Hết chương 26.