Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền

Editor: _14thfebruary

Hai người đứng ở cửa tiểu khu nhìn nhau, mặt Bắc Bắc đỏ bừng, vừa mới bị Chu Thịnh trêu chọc khó mà không đỏ lên.

Cô mím môi nhìn Chu Thịnh, thật sự không nói nên lời trước những gì anh vừa nói.

"Anh nói gì đâu không." Bắc Bắc hờn dỗi nói.

Chu Thịnh cười nhẹ, khom lưng tới gần Bắc Bắc: "Vợ à, chẳng lẽ em không cảm nhận được những lời anh nói đều là sự thật sao?" Anh hơi khựng lại: "Thật sự nghe tiếng hét của em làm anh có phản ứng."

Kỳ thật câu này Chu Thịnh vẫn chưa nói ra, anh lo lắng rằng một khi nói ra, tối nay Bắc Bắc sẽ xấu hổ không để ý đến anh.

Không chỉ riêng tiếng hét của cô, mà còn những hành động đôi khi vô tình của cô, cũng làm anh nảy sinh nhũng ý nghĩ kiều diễm.

Có đôi khi Chu Thịnh cảm thấy mình có những suy nghĩ xấu xa, không lành mạnh chút nào, nhưng khi nghĩ lại, đây là người anh thích, là vợ của anh, nếu anh không có những suy nghĩ đó với vợ mình, thì Chu Thịnh mới cần nhìn lại bản thân.

Nghĩ rồi, nháy mắt Chu Thịnh lại cảm thấy những suy nghĩ đó của mình rất bình thường.

Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, nhìn một lúc, Chu Thịnh bóp mũi xin lỗi Bắc Bắc: "Rồi rồi, anh không nên nói thẳng với em như vậy, nhưng không phải anh cường điệu lên, đó đều là những suy nghĩ chân thật của anh."

Bắc Bắc câm nín, trừng mắt mắng Chu Thịnh: "Thà anh không nói còn hơn."

Chu Thịnh bật cười, cong môi: "Chúng ta về nhà thôi, đừng đứng ở bên ngoài."

"Ừ."

Chu Thịnh cúi đầu nhìn cô, bỗng nhiên ngồi xổm trước mặt Bắc Bắc, hạ giọng nói: "Lên đi, anh cõng em về."

Bắc Bắc sửng sốt, theo bản năng từ chối: "Không cần đâu, bây giờ vẫn còn ở bên ngoài, anh đỡ em là được rồi."

Chu Thịnh bật cười, nhắc nhở cô: "Như vậy sẽ nhanh hơn, tiểu khu này không có bao nhiêu người đâu, bây giờ em chọn đi để anh bế về nhà hay là cõng về."

Bắc Bắc: "......." Nếu là hai cái này, tất nhiên cô sẽ chọn được cõng về nhà.

Ít nhất cõng về nhà, cô có thể vùi mặt vào lưng Chu Thịnh, không để người khác thấy được khuôn mặt đỏ bừng của cô.

Nghĩ như vậy, vài giây sau Bắc Bắc trèo lên lưng Chu Thịnh, Chu Thịnh cõng cô lên, cười nói: "Này không phải được rồi sao."

Bắc Bắc nghe thấy, cọ cọ phía sau lưng anh, thấp giọng trả lời: "Cảm ơn."

"Việc anh nên làm."

Bảo an của tiểu khu tò mò nhìn, những người khác trong tiểu khu cũng vậy, Chu Thịnh cõng Bắc Bắc về nhà, còn về phần Bắc Bắc, toàn bộ quá trình không dám ngẩng đầu lên, sợ gặp phải những ánh mắt trêu chọc.

Cô hơi xấu hổ, còn Chu Thịnh thì rất cao hứng.

Lúc sau về đến nhà, Chu Thịnh đem cô đặt trên ghế sô pha, rũ mắt nhìn chân cô: "Bây giờ cảm giác như thế nào?"

Bắc Bắc lắc đầu, nói: "Vẫn hơi đau, còn lại không có vấn đề gì."

Chu Thịnh gật đầu đáp lời: "Có cần phải làm gì cho bớt đau không?"

"Buổi tối chắc ngâm chân đi, không còn cách nào khác, chắc do buổi chiều tập yoga."

Chu Thịnh cụp mắt nhìn Bắc Bắc, sắc mặt cô hồng hào, nhìn qua có vẻ rất tốt: "Cảm thấy thế nào, nếu thấy mệt chúng ta không học nữa."

Nghe vậy, Bắc Bắc kiên định lắc đầu: "Không, em muốn đi."

Cho dù mệt, cô cũng sẽ kiên trì đi huấn luyện, cô cảm thấy đi huấn luyện chỉ có tốt chứ không có xấu cho bản thân, giống như luyện tập yoga, tuy rằng lúc đầu sẽ đau, nhưng thời gian qua đi, mới có thể cảm nhận được thành quả luyện tập của mình.

Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh, nhịn không được nói: "Chính là lúc đầu có thể sẽ hơi mệt một chút, về sau sẽ đỡ hơn, em rất thích, chỉ là lâu lắm rồi thân thể mới vận động, nên có hơi đau thôi."

Chu Thịnh hiểu rõ, duỗi tay xoa xoa tóc cô nói: "Ừ, em muốn là được, nếu không muốn đi cũng không sao."

"Em biết rồi." Bắc Bắc nhìn anh cười, hơi xấu hổ nói: "Chu Thịnh, em đói bụng."

Chu Thịnh khẽ giật mình, mỉm cười nhìn cô: "Muốn ăn cái gì?"

"Pizza."

"Được, để anh đặt cho em."

Hai mắt Bắc Bắc sáng lên, vội vàng nói mình còn muốn ăn nhiều thứ nữa, buổi chiều vận động hơi nhiều, nên có thể ăn không ít món.

Lúc sau chọn xong, Bắc Bắc ôm Chu Thịnh, làm nũng nói: "Bây giờ em đi tắm, tắm xong rồi ra ăn sau." Tính toán thời gian, tắm xong chắc đồ ăn cũng vừa mới giao đến.

Chu Thịnh bất đắc dĩ nhìn cô, ôm cô vào phòng, lấy quần áo, còn tiện tay ôm cô vào phòng tắm, rồi mới ra ngoài.

"Tắm xong thì kêu anh."

"Vâng." Bắc Bắc thấp giọng trả lời, bắt đầu vặn nước, chuẩn bị tắm rửa.

Ưu điểm duy nhất của nhà Chu Thịnh có lẽ là bất kể phòng ngủ chính hay là phòng dành cho khách đều có bồn tắm, làm cho mọi người có thể ngâm mình ở trong.

Tuy Bắc Bắc không thường dùng, nhưng lúc mệt mỏi cô thấy, vẫn là ngâm một chút sẽ thoải mái hơn.

.....

Bắc Bắc tắm xong ra ngoài chưa đầy năm phút, đồ ăn đã đến.

Chu Thịnh còn cười cô là canh thời gian mà ra, Bắc Bắc khẽ cười, không phản bác.

Bời vì cô đúng là canh thời gian mà ra.

Hai người ngồi xuống ăn pizza và nhiều món ăn khác, Bắc Bắc ăn rất thích thú, thỉnh thoảng nói chuyện với Chu Thịnh, hai người ăn rất vui vẻ, cho đến khi Triệu Manh Manh gọi điện thoại đến, buổi tối vui vẻ này mới dừng lại.

"Alo, Manh Manh."

Triệu Manh Manh ho hai tiếng, nghiêm túc hỏi Bắc Bắc: "Có phải bây giờ em đang ở nhà với Chu Thịnh không?"

Bắc Bắc "a" một tiếng, hơi ngạc nhiên: "Đúng vậy, sao chị lại hỏi như vậy."

Triệu Manh Manh nhìn hot search trên Weibo, không đành lòng nhắc nhở Bắc Bắc.

"Hai người mới lên hot search." Triệu Manh Manh gần từng chữ một nói.

"Hả?"

Bắc Bắc kinh ngạc nhìn Chu Thịnh, vẻ mặt của Chu Thịnh hơi ngốc, không phản ứng gì.

"Sao vậy?" Chu Thịnh hỏi.

Bắc Bắc che điện thoại nói: "Manh Manh nói hai chúng ta lên hot search của Weibo."

Chu Thịnh hơi khựng lại, nhanh chóng cầm lấy di động.

Bắc Bắc tiếp tục nói chuyện điện thoại với Manh Manh: "Sao lại lên hot search. Em bị chụp sao?"

Triệu Manh Manh ừ một tiếng: "Không phải em bị chụp, mà là Chu Thịnh." Manh Manh nói với Bắc Bắc: "Không thấy rõ mặt của em, nhưng mặt của Chu tổng nhìn thấy rất rõ ràng, bây giờ trên hot search Weibo là Chu Thịnh dẫn người lên hot search, chỉ là bây giờ cư dân mạng đang suy đoán người kia là ai, vì không có ảnh chính diện."

Quan trọng là, Chu tổng còn tùy ý để cô gái này làm nũng với mình, còn cõng cô gái đó vào trong tiểu khu.

Quần chúng ăn dưa xem ra rất ngon, mọi người nhịn không được tò mò, tiếp tục ăn dưa (*).

(*) Ăn dưa: theo cách nói của netizen bên Trung chính là ngồi hóng chuyện, xem drama. (Nguồn:

Nhất thời, có rất nhiều ý kiến về thân phận của Bắc Bắc.

Bắc Bắc cúp điện thoại, lướt vào Weibo, click vô hot search đều thấy những bình luận đó.

—— Tôi cảm thấy thân phận của cô gái này không đơn giản, có thể khiến Chu tổng tự mình cõng vào tiểu khu, với lại đây là nhà ở Chu tổng, nơi đây quả thật rất tốt, vị trí cũng đẹp, nghe nói quản lý bên trong cũng rất hoàn hảo, không hổ là kẻ có tiền!!! Nhưng tôi muốn biết cô gái này là ai!!!

—— Má ơi, tại sao tôi lại xem video và ăn một chén cẩu lương to như vậy, cảm giác rất khác với những người bị chụp lúc trước, Chu tổng có hành động rất thân mật với người này, không giống như trước đây, một chút hành động thân mật cũng không có, chỉ có đi dạo, đứng cùng nhau, nhưng lần này lại cõng nhau, nhưng tại sao lại không thấy mặt aaa!!!

—— Đồng ý lầu trên, lúc trước tôi nghi ngờ đám paparazzi tung ra những bức ảnh đó đều là lừa dối người khác, cái này mới thật sự là có quan hệ, bóng dáng của cô gái này quả thật không tệ nha, thân hình thật đẹp.

—— Chưa nói đến thân hình đẹp, đoán chừng mặt cũng đẹp, nếu không cũng không có khả năng Chu tổng cõng người khác, hơn nữa xem video này thấy hai người có vẻ rất thân thiết, rất muốn biết đây là ai nha!!!! Chờ người trong cuộc lên tiếng!

—— Tôi cũng muốn biết.

—— Không lẽ tôi là người duy nhất nghĩ rằng, lúc Chu tổng cõng cô gái này trên lưng, là một người bạn trai rất quyền lực saooo!! Tôi cũng muốn có bạn trai như vậy!!

.........

Có rất nhiều bình luận, tất cả đều là tiếng kêu than.

Bắc Bắc cảm thấy may mắn, bây giờ cô chưa nổi tiếng, lần này cũng không chụp rõ mặt, nếu không thì cô sẽ lo lắng mình sẽ bị cư dân mạng soi mói.

Lúc này Chu Thịnh đi gọi điện thoại đã quay lại, anh cúi đầu nhìn Bắc Bắc nói: "Bắc Bắc."

"Hả?"

"Bởi vì không chụp rõ mặt, cho nên anh không bảo gỡ bài viết xuống." Chu Thịnh làm vậy là có suy nghĩ của chính mình, nếu không gỡ bỏ thì rất bình thường, nếu bây giờ mà gỡ xuống, ngược lại sẽ làm cho cư dân mạng tò mò hơn.

Về sau Chu thịnh chắc sẽ không thể đi với Bắc Bắc ra ngoài đucợ, đề phòng trường hợp bị chụp lén.

Bắc Bắc gật đầu, không có ý kiến.

"Có thể, dù sao cũng không chụp được mặt." Cô giơ điện thoại về phía Chu Thịnh, trêu chọc nói: "Nhưng cư dân mạng rất nhiệt tình, vẫn luôn muốn biết em là ai."

Chu Thịnh bật cười, cong môi an ủi cô: "Yên tâm, bọn họ không tìm được."

Chuyện này Chu Thịnh đã sắp xếp, một khi ảnh của Bắc Bắc bị tuồn ra ngoài, sẽ có người chuyện môn phụ trách xử lý, ít nhất hiện tại, Chu Thịnh chưa muốn tiết lộ Bắc Bắc với công chúng.

Dù có bị lộ, anh cũng sẽ không chọn phương thức này.

Bắc Bắc gật đầu: "Được rồi," Cô cười nhìn về phía Chu Thịnh: "Nhưng mà em không nghĩ đến hôm nay lại bị chụp được."

Chu Thịnh trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Có lẽ là tìm được chỗ ở của anh rồi."

Bắc Bắc "à" một tiếng, chớp mắt hỏi anh: "Hình như trước đây tất cả nơi ở của anh đều bị lộ đúng không?"

Chu Thịnh ừ một tiếng: "Cơ bản là vậy."

Không thể không nói, đôi khi Chu Thịnh so với minh tinh dễ bị chú ý hơn, điều đáng nói là những thương nhân như Chu Thịnh, có vẻ ngoài ưa nhìn, tiền bạc có thể hiểu được, quan trọng nhất là Chu Thịnh rất giỏi.

Chỉ cần hạng mục Chu Thịnh nhìn trúng, chúng đều nằm trong trạng thái ổn định, dần dần cái tên tài năng tài chính xuất hiện trong giới kinh doanh, cư dân mạng cũng đồng tình với danh hiệu này, xét cho cùng thì tập đoàn Chu thị đã trở nên lớn mạnh hơn sau khi Chu Thịnh lên nắm quyền.

Chu Thịnh xoa tóc cô, ôm Bắc Bắc đang ngồi trên sô pha: "Xem như vậy là được rồi, em cứ mặc kệ những người đó đi."

Bắc Bắc cười đáp: "Vâng."

Cô nhịn không được trêu chọc Chu Thịnh: "Không nghĩ đến, em đã được lên hot search ngồi với anh rồi."

"Tuy không thấy mặt, và không có tên." Bắc Bắc hưng phấn nói: "Nhưng quả thật cảm giác không tệ lắm."

Chu Thịnh: "....." Anh hơi khựng lại, nói một câu: "Em vui là được rồi."

Hết chương 44.
Nhấn Mở Bình Luận