Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Em thay anh tiếp.” Cô cầm điện thoại di động lên, nhấn nhấn nút rảnh tay.

Điện thoại vừa thông, giọng nói của Kiều An truyền tới: “Kiến Nghi, cuối tuần, em muốn tổ chức tiệc cho con, anh tới tham gia được không? Anh còn chưa gặp con, anh không muốn gặp con sao?”

Lục Kiến Nghi nhếch hai hàng lông mày rậm xinh đẹp, đang muốn trực tiếp cúp máy, nhưng lại bị Hoa Hiền Phương ngăn: “Cô Kiều An, cuối tuần chồng tôi có việc, nhưng tôi sẽ chuẩn bị quà đưa tới.”

Cô dùng cất giọng thản nhiên, không hơi tình cảm nào. Tuy không nhìn thấy mặt của Kiều An, nhưng cô có thể tưởng tượng được, sắc mặt của cô ta chắc canh rất khó nhìn.

“Bà Lục, cô như vậy thật sự hay lắm sao? Kiến Nghi ghét người khác nghe trộm điện thoại của anh ấy nhất.” Trong giọng nói của Kiều An xen lẫn sóng dữ.

“Tôi không nghe trộm, mà chồng tôi ngay ở bên cạnh, nhưng anh ấy đang đang cho con bú nên không có thời gian nghe điện thoại.” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.

Kiều An sắp nổ tung, cũng là con trai của Lục Kiến Nghi, vì sao con do Hoa Hiền Phương sinh lại giống như bảo bối nâng niu trong bàn tay sợ bị phỏng, mà con của cô ta còn không được gặp mặt bố.

“Kiến Nghi, anh có đang nghe không? Nếu anh không tới gặp con, em mang con đi gặp anh, tại sao anh có thể không quan tâm nó chứ?”

Hoa Hiền Phương cảm thấy hết sức châm chọc, cái gọi là tình nhân đúng là như vậy, nhân danh cái gọi là tình yêu, để che đậy sự ích kỷ của mình, mặt dày mày dạn quấn quít lấy đàn ông, không có đạo đức, không có lễ nghĩa liêm sỉ, không có tôn nghiêm.

Ai dà, một người phụ nữ, tội gì chơi đùa mình đến thấp hèn như vậy chứ?

chapter content


Cô dựa vào ghế sô pha, vòng tay ôm ngực và không hề chớp mắt dòm anh: “Finn là sao vậy, anh có vẻ thích làm bố, người ta hay nhận định con là của anh nhỉ?”

Lục Kiến Nghi phiền não, gân xanh trên trán nổi lên: “Vợ, lời của cô ta em không nên tin một chữ nào, con của anh chỉ có Kiến Diệp và Kiến Dao.”

“Ai biết anh có gạt em hay không?” Hoa Hiền Phương lẩm bẩm một câu, tuy giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng rất rõ ràng, giống như là cố ý muốn cho người bên cạnh nghe thấy.

Lục Kiến Nghi điên cuồng, vì anh lo lắng cô như vậy.

“Người phụ nữ ngốc, em nên tin tưởng anh hơn.”

Cô bĩu môi: “Nếu em không tin anh, em đã sớm mang con bỏ nhà ra đi rồi.”

Anh duỗi cánh tay ra, kéo cô vào trong lòng, môi mỏng nở nụ cười, cuối cùng giữa bọn họ cũng hơi sự tin tưởng.

“Anh biết mà, em thông minh như vậy, nhất định có thể phân biệt đúng sai.”

Cô hờn dỗi liếc anh: “Không phải anh vẫn cảm thấy em rất ngu à?”

Anh nhẹ nhàng mổ vào môi của cô, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều: “Em là ngốc dễ thương, không phải ngu.”

Trong giường trẻ con, hai em bé đang y y a a, bập bẹ nói những tiếng mà chỉ có bọn chúng hiểu, còn vừa nói vừa cười, giao tiếp không chút trở ngại.

Đoán là trước đây chúng cũng như thế này ở trong bụng mẹ.

Hoa Hiền Phương nhìn, cô không nhịn được nở nụ cười: “Ma Vương Tu La, anh nói hai đứa nó nói những gì?”

Lục Kiến Nghi chế giễu cười: “Hẳn là đang nói, bố chúng nó tuyệt vời nhất trên thế giới.”

“Mẹ thì sao?” Cô nhăn mũi, như thể thể hiện sự bất mãn.

“Mẹ đương nhiên cũng tốt nhất.” Lục Kiến Nghi hôn lên môi của cô, hơi thở lửa nóng nặng nề bao vây cô.

Hồi lâu sau, tiếng gõ cửa cắt đứt bọn họ.

Là Tư Mã Ngọc Thanh.

“Chị gái xinh đẹp, mau cứu em, cô muốn em giảm béo, nói về sau cái gì mà không thể ăn đồ ngọt.” Cậu ấy cúi đầu, bộ dáng đáng thương.

Không thể ăn bánh ga-tô, không thể ăn chocolate, không thể ăn kem, đây chẳng phải là muốn cái mạng nhỏ của cậu ấy sao?

Hoa Hiền Phương dắt tay cậu ấy, đi xuống lầu.

“Ngọc Thanh, ăn quá nhiều đồ ngọt quả thực không tốt cho cơ thể. Ngọc Thanh của chúng ta về sau sẽ là vua của thế giới ẩm thực, muốn có mặt trên các tạp chí và trang web, thì phải có một vóc người xinh đẹp mới được, nếu không chụp hình sẽ khó coi.”

Con mắt tròn vo của Tư Mã Ngọc Thanh chuyển động hai cái, cậu ấy nín khóc mà cười: “Chị gái xinh đẹp, chị nói đúng, em gầy một chút sẽ đẹp trai hơn, em sẽ thử bớt mập một chút xem.”

Tư Mã Ngọc Như phân phó phòng bếp làm riêng đồ ăn dinh dưỡng cho Tư Mã Ngọc Thanh, để nghiêm ngặt khống chế sức ăn của cậu ấy.

Tuy nhiên, đối với một đứa bé mà nói, muốn khống chế sức ăn là chuyện vô cùng khó khăn.

Nhìn Lục Sênh Hạ ngồi ở trên ghế sa lon ăn kem, Tư Mã Ngọc Thanh thèm tức mức nước dãi sắp chảy ra, hai cái con ngươi không ngừng nhìn chằm chằm cái thìa của cô bé, hận không thể cắn một cái.

Tư Mã Ngọc Như vỗ vỗ vai của con gái: “Sênh Hạ, về sau muốn ăn đồ ngọt, thì ăn ở trong phòng của mình, đừng ăn trước mặt Ngọc Thanh.”

Hai má Lục Sênh Hạ phồng lên, rất bất mãn nói: “Mẹ, mẹ không thể bởi vì Tư Mã Ngọc Thanh muốn giảm béo, mà can thiệp vào cuộc sống của những người khác, mẹ phải hiểu, đây là nhà con, con muốn làm cái gì thì làm cái đó.”

Tư Mã Ngọc Như hơi bực, đoạt lấy kem của cô bé, ném vào trong thùng rác: “Bây giờ lập tức trở về phòng của con ngay, đừng chọc mẹ điên tiết.”

Lục Sênh Hạ nhảy dựng lên từ sô pha, hai tay chống nạnh, hung tợn nhìn chằm chằm mẹ: “Là mẹ quá đáng trước, mẹ để Tư Mã Ngọc Thanh giảm béo, dựa vào cái gì mà xen vào việc của con, lẽ nào bởi vì anh không thể ăn đồ ngọt, là người khác không thể ăn sao? Có phải mẹ muốn cho cô gái, bà, bố, anh cả, chị dâu và Kiến Quân cũng không được ăn đồ ngọt ở trong phòng khách không?”

Chân mày Tư Mã Ngọc Như nhíu chặt, trên mặt tối sầm: “Con đừng có mà đông xả tây kéo với mẹ, những người khác mẹ không quản được, nhưng không cho phép con ăn. Con là chị gái của Ngọc Thanh, chuyện của Ngọc Thanh sẽ là chuyện của con, nó giảm béo, con cũng phải phối hợp.”

Lục Sênh Hạ ầng ậc nước mắt, thấy Hoa Hiền Phương xuống, cô bé nhào vào trong ngực của cô, khóc lớn: “Chị dâu, mẹ khi dễ em, em nằm không cũng trúng thương, mẹ quá đáng.”

Hoa Hiền Phương vuốt ve đầu của cô bé, đưa ánh mắt nhìn về phía Tư Mã Ngọc Như: “Mẹ nhỏ, Sênh Hạ cũng là một đứa bé, cô không thể yêu cầu khắt khe đối với cô bé quá.”

Tư Mã Ngọc Như nhún vai: “Tôi chỉ muốn để nó chăm sóc em trai nhiều chút mà thôi, đừng có suốt ngày chỉ biết mỗi mình.”

Lục Sênh Hạ thở hổn hển một tiếng: “Mẹ đúng là muốn con trai đến điên rồ rồi, coi con trai của người khác trở thành của mình.”
Nhấn Mở Bình Luận