Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Buổi sáng Hoa Hiền Phương vừa xuống lầu, thì nghe thấy Tư Mã Ngọc Thanh ở trong phòng khách oa oa khóc lớn.

“Con muốn về nhà, con muốn mẹ, con không muốn ở lại đây nữa.”

“Ngọc Thanh, em làm sao vậy?” Hoa Hiền Phương vừa hỏi một câu, thì nghe được giọng nói của Tư Mã Ngọc Như từ bên cạnh lạnh lùng truyền đến: “Tôi dạy bảo cháu trai mình như thế nào, là chuyện của tôi, mời cô lập tức rời đi, không cần ở bên cạnh tùy tiện xen vào.”

Cô ta tuyệt đối sẽ không để cho con trai có bất kỳ tiếp xúc gì với Hoa Hiền Phương, không lại bị Hoa Hiền Phương tẩy não.

Cô ta phải cẩn thận đào tạo con trai, để Lục Vinh Hàn rửa mắt mà nhìn.

Đều là con cháu của nhà họ Lục, con trai của cô tuyệt đối không kém Lục Kiến Nghi, chẳng qua là ưu thế của nó còn chưa phát huy ra mà thôi.

Cô thuê gia sư tốt nhất ở thành phố Long Minh, sắp xếp lịch học phụ đạo ngoại khóa cho Tư Mã Ngọc Thanh, tập trung vào việc đào tạo kinh doanh cho cậu bé, chuẩn bị cho cậu bé sau này tiếp quản sản nghiệp gia đình, làm GIÁM ĐỐC ĐIỀU HÀNH.

Hoa Hiền Phương đối với cô ta rất cạn lời, nhưng Tư Mã Ngọc Thanh dù sao cũng không có quan hệ thân thích gì với mình, cô cũng không tiện can thiệp.

“Ngọc Thanh, đừng khóc, buổi trưa chị làm chim bồ câu nướng cho em ăn.”

Cô chỉ có thể dùng đồ ăn ngon để an ủi cậu bé.

Trở lại phòng, cô thở dài nặng nề: “Ngọc Thanh tội nghiệp, lại bị chìm trong địa ngục.”

“Nó là cháu trai của Tư Mã Ngọc Như, em muốn quản cũng không quản được.” Lục Kiến Nghi vỗ vỗ vai cô.

Cô đi đến bàn, rót một ly sữa, vừa uống vừa nói: “Anh nói xem, mẹ nhỏ lén lút nuôi dưỡng con trai, có phải cũng đáng sợ như vậy không?”

Lục Kiến Nghi nhún nhún vai, một bộ dạng không liên quan đến mình, thái độ lạnh lùng thờ ơ: “Không biết, cũng không muốn biết.”

Cô khẽ nhíu mày: “Cô ấy nhất định là trông cậy vào Ngọc Thanh trưởng thành có thể giúp đỡ con trai của mình, hai anh em đồng tâm hiệp lực đối phó anh, cho nên mới đối với Ngọc Thanh thực hiện chính sách khủng bố, muốn biến nó thành con rối, hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay mình.”

Lục Kiến Nghi ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô: “Đừng quan tâm nhiều như vậy, điều em có thể làm với Ngọc Thanh chỉ có thể là đồng cảm.”

Con người dưới chính sách áp lực cực độ nếu không bộc phát thì sẽ là chết.

Vài ngày sau, một tiếng thét chói tai hoảng sợ từ phòng tầng hai truyền ra, làm chấn động cả tòa nhà.

Âm thanh từ phòng Ngọc Thanh truyền đến, sau khi cậu bé học xong hai tiết toán olympic, bỗng nhiên ngã xuống đất, toàn thân co giật, ý thức mơ hồ, bộ dạng cực kỳ dọa người.

“Ngọc Thanh, con làm sao vậy? Người đâu, cứu mạng, người đâu nhanh lên!” Tư Mã Ngọc Như hoảng sợ thét chói tai.

Hoa Hiền Phương từ tầng ba chạy xuống, vội vàng gọi xe cứu thương.

Lục Sênh Hạ cũng sợ hãi: “Ngọc Thanh làm sao vậy, không phải là bị động kinh chứ?”

Tư Mã Ngọc Như hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái: “Mày câm miệng cho mẹ, không được nói linh tinh, Ngọc Thanh sẽ không bị bệnh này.”

Cô ta ôm Ngọc Thanh vào trong ngực, lòng nóng như lửa đốt, lục phủ ngũ tạng đều vặn vẹo: “Bảo bối, cháu đừng dọa cô, bác sĩ lập tức tới rồi, cháu cố nhịn một chút.”

Nằm trong lòng cô ta, Tư Mã Ngọc Thanh chẳng những không có chuyển biến tốt hơn, ngược lại càng co giật mạnh hơn, mắt trừng to, miệng cũng há hốc, hô hấp cực kỳ dồn dập, giống như không thở nổi.

Hoa Hiền Phương chú ý tới, vội vàng nói: “Mẹ nhỏ, mẹ mau buông nó ra, có phải mẹ ôm chặt quá không, nó sắp không thở nổi rồi.”

“Cô cút đi cho tôi, không cần cô lo, nếu để cho tôi biết cô ở sau lưng hại Ngọc Thanh, tôi sẽ lấy mạng cô.” Tư Mã Ngọc Như kéo cổ họng rống to, cô thực sự nghi ngờ con trai bị người hạ độc, mà người này nhất định là Hoa Hiền Phương.

Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng: “Tôi thấy là do mẹ thực hiện chính sách ma quỷ, bức nó sinh bệnh, rõ ràng chính là một con rắn, mẹ nhất định phải biến nó thành rồng, có thể không xảy ra chuyện sao?”

Hoa Hiền Phương lười tranh chấp với Tư Mã Ngọc Như, an nguy của Ngọc Thanh mới là quan trọng nhất, sắc mặt cậu bé trắng bệch như một tờ giấy, rõ ràng là khó thở. Tư Mã Ngọc Như lại ôm nó như vậy, chưa biết chừng làm nó ngột ngạt mà chết.

“Mấy người các người mau kéo bà hai ra ngoài.” Cô phân phó người giúp việc, kéo Tư Mã Ngọc Như và Tư Mã Ngọc Thanh ra, Tư Mã Ngọc Như không chịu buông ra, điên loạn mắng to: “Hoa Hiền Phương, cô muốn làm gì, cô muốn trả thù tôi, thì nhắm vào tôi, Ngọc Thanh nếu có gì bất trắc, tôi sẽ bắt cho con trai cô đền mạng!”

Hoa Hiền Phương không rảnh để ý tới cô ấy, bảo Khải Liên lấy thiết bị oxy, truyền oxy cho Tư Mã Ngọc Thanh.

“Ngọc Thanh, là chị đây, em có thể nghe thấy chị nói không? Bác sĩ sẽ đến ngay, em đừng sợ, chị sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em.”

Tư Mã Ngọc Thanh giống như nghe được giọng nói của cô, cơ thể co rút dần dần bình ổn lại, con ngươi cũng dần dần có thần sắc.

Hoa Hiền Phương hơi thở phào nhẹ nhõm.

Xe cứu thương nhanh chóng chạy tới, đưa Tư Mã Ngọc Thanh đến bệnh viện.

Lục Vinh Hàn nhận được điện thoại, chạy nhanh như bay đến bệnh viện.

Tư Mã Ngọc Như nhào vào trong ngực ông ấy gào khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Vinh Hàn, có người muốn hại Ngọc Thanh, Ngọc Thanh nhất định là bị người hạ độc, nếu nó xảy ra chuyện gì, em cũng không muốn sống nữa.”

Hoa Hiền Phương đối với cô ta thực sự không nói nên lời, cô rất rõ ràng, lời này chính là nhằm vào mình.

Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Nếu không phải chị dâu tiến hành cấp cứu cho Ngọc Thanh, làm cho nó tỉnh lại, đoán chừng lúc này nó đã bị mẹ nhỏ làm tắt thở rồi.”

“Mày câm miệng cho mẹ, mẹ đánh chết mày cái thứ đồ tốn tiền cơm gạo ăn cây táo rào cây sung này!”

Cảm xúc của Tư Mã Ngọc Như đã bị kéo căng đến cực điểm, cái gì cũng không chú ý tới, giống như phát điên giơ tay lên, hung hăng nhằm vào cô bé mà đánh.

Lục Vinh Hàn cuống quýt ngăn cản cô: “Được rồi, em bình tĩnh một chút, trước tiên hãy xem bác sĩ nói thế nào.”

Hoa Hiền Phương che chở Lục Sênh Hạ trong lòng: “Chỉ cần Ngọc Thanh không có việc gì là tốt rồi, những thứ khác đều không sao cả.”

Đèn trong phòng cấp cứu tắt.

Bác sĩ bước ra.

“Đứa trẻ đã không sao rồi.”

“Nó có phải bị đầu độc không? Anh có rửa dạ dày cho nó không?” Tư Mã Ngọc Như lo lắng hỏi.

“Các chức năng cơ thể của cậu bé vẫn bình thường, không có phản ứng nhiễm độc cấp tính. Tôi đã tiến hành chụp CT não cho cậu bé nhưng không phát hiện thấy bất thường. Nguyên nhân cụ thể là gì, cần kiểm tra thêm”. Bác sĩ nói.

Tư Mã Ngọc Như không tin, cô ta chắc chắn con trai chính là bị Hoa Hiền Phương hạ độc.

“Anh mới làm kiểm tra sơ bộ, làm sao có thể xác định nó không phải là bị trúng độc? Đây có thể là trúng độc mãn tính, hoặc là bị người hạ thuốc ảnh hưởng đến thần kinh, cái này không phải trong chốc lát là có thể kiểm tra ra.”

“Cô yên tâm đừng nóng nảy, tôi đã để bộ phận xét nghiệm đi làm xét nghiệm máu, kết quả ngày mai sẽ có. Tôi đề nghị nên để đứa trẻ ở lại bệnh viện quan sát, mời các chuyên gia thần kinh đến hội chẩn, làm một điện não đồ chi tiết, loại trừ khả năng động kinh.” Bác sĩ nói.

Nghe được hai chữ động kinh, Tư Mã Ngọc Như giống như bị đả kích mạnh mẽ.

“Anh nói linh tinh, Ngọc Thanh không có khả năng bị động kinh, nó rất bình thường, so với tất cả những đứa trẻ khác đều bình thường.”
Nhấn Mở Bình Luận