Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Hoa Hiền Phương biết mình không thể chậm trễ nữa, phải nhanh chóng hành động, tìm Lục Kiến Nghi cầu hòa, nếu không nhất định sẽ bị quét ra khỏi cửa.

Hứa Nhã Thanh nghe ngóng được có lẽ Lục Kiến Nghi đang ở biệt thự ở lưng núi, để Hứa Nhã Phượng lái xe đưa cô đến.

Lục Kiến Nghi quả thật đang ở bên trong, nhưng không muốn nhìn thấy cô.

Cô không định rời đi, vẫn luôn đợi bên ngoài, đợi đến tối.

Cánh cống sắt của biệt thự cuối cùng cũng mở ra.

Chân cô đã đứng đến tê dại, rõ ràng cách không xa, nhưng cô lại đi loạng choạng rất lâu.

Đẩy cửa ra, cô liền choáng váng.

Lục Kiến Nghi không ở một mình.

Bên cạnh anh còn có một người phụ nữ.

Người phụ nữ gợi cảm mà nóng bỏng, chỉ mặc một bộ đồ ngủ hai dây mà anh cũng chỉ mặc áo choàng ngủ.

Vừa rồi hai người đã làm chuyện gì, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra.

Dựa vào năng lực và tinh lực của anh, làm từ trưa đến tối là rất bình thường.

Cô vô cùng kinh ngạc.

Loại kinh ngạc này không phải là vì Lục Kiến Nghi có tình nhân, mà là tình nhân của anh lại là một người phụ nữ.

Nếu như anh là Finn, hoặc những người đàn ông hấp dẫn khác, cô cũng không hề kinh ngạc.

Anh là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, rất ít khi ở nhà, nhất định là nuôi tình nhân ở bên ngoài.

Nhưng, sao anh lại nuối một người phụ nữ chứ?

Lẽ nào anh ăn cả nam lẫn nữ sao?

Thấy cô không nói gì, anh lộ ra thái độ không kiên nhẫn, như thể nhìn thấy cô thôi cũng phiền vậy: “Có gì thì mau nói, nói xong thì cút.”

Cô không thấy lạ, tối qua anh tức giận như vậy, chắc vẫn còn chưa nguôi giận, không thể cho cô sắc mặt tốt được.

“Tôi có thể nói chuyện riêng với anh được không?” Cô mím môi.

Lục Kiến Nghi liếc người phụ nữ kia, cô ta ngoan ngoãn đứng lên: “Em lên tầng trước.”

Nhìn dáng vẻ, chắc cô ta đã theo Lục Kiến Nghi từ lâu rồi, vô cùng hiểu tính cách của anh.

Anh thích một người ngoan ngoãn, biết nghe lời.

Đợi sau khi cô ta biến mất ở cầu thang, cô mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi muốn giải thích với anh một chút về chuyện hôm qua.”

“Không cần, cút.” Anh lập tức đứng dậy, quay người muốn lên tầng, cô đuổi theo, quỳ trên đất, ôm lấy chân anh, giống như một đứa trẻ đòi ăn kẹo vậy.

“Đồ đào mỏ, nếu như cô không buông tay, thì sẽ chết chắc.” Một tia sáng lạnh vô cùng sắc bén lóe lên trong đôi mắt sâu đen của anh.

“Chết thì chết thôi, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.” Mông cô đặt trên đất, ôm chặt lấy không buông, không biết xấu hổ đến cùng.

Hôm nay cô đến đây với sự quyết tâm muốn chết, nếu như không thể lay chuyển anh, anh kiên trì muốn ly hôn, thì nhà anh ta tương đương với việc ép cô đến đường cùng, cô không khác gì chết cả.

Lục Kiến Nghi thật sự có ý nghĩ muốn đá cô ra ngoài cửa sổ, để cô bay xuống núi như một đường parabol, nhưng bị lời này của cô làm cho dở khóc dở cười, không nhịn được nữa.

“Cô nói cái gì vậy, tiếng Việt là do thầy thể dục dạy sao?”

“Dù sao tôi cũng không muốn ly hôn, nếu như anh ly hôn với tôi, thì đá chết tôi trước rồi hãy tính. Hôm qua tôi hoàn toàn không muốn lấy sáu mươi tỷ đổi lấy anh, tôi chỉ là cố ý chọc tức bác gái tôi, sao bà ta có thể có sáu mươi tỷ chứ? Chỉ cần bà ta không có, thì không thể đổi được. Anh không hề nghe thấy những câu trước đó của tôi, cho nên mới hiểu nhầm. Không phải thầy giáo ngữ văn đã dạy rồi sao? Một câu hoặc là một từ ngữ giống nhau đặt trong hoàn cảnh không giống nhau, sẽ có ý nghĩ không giống nhau.”

Nhân lúc anh chưa tức giận, đuổi cô ra ngoài, cô nhanh chóng giải thích, đỡ bị anh dọa sợ, đầu óc hoảng loạn, lại không nói lên lời.

Khóe miệng Lục Kiến Nghi nở nụ cười chế nhạo: “Hôm qua còn chưa nghĩ xong lời nói dối, hôm nay sắp xếp xong rồi sao?”

“Lời tôi nói đều là thật, không hề nói dối. Anh nhìn vào mắt tôi này, có giống đang nói dối không?” Cô ngẩng đầu lên, mở to mắt, nhìn anh.

Đôi mắt ngấn nước trong veo như một dòng suối, một người phụ nữ tâm cơ thích nói dối không nên có một đôi mắt trong sáng và đẹp đẽ như vậy. Nhưng cô lại có, thật sự là giễu cợt mà.

Anh nhìn đi chỗ khác, không muốn bị mê hoặc.

“Nếu như hôm qua tôi cho cô sáu mươi tỷ, cô đã sớm cút về Giang Thành rồi đúng không?”

Đó là tất nhiên rồi, lấy được tiền, sao có thể không cút, còn ở lại đây chịu tội sao?

Cô trả lời trong lòng, nhưng trên miệng thì không dám nói thành thực như vậy, nếu không sẽ chết chắc.

“Tôi nói với anh sự thật, tôi nghĩ như vậy. Nếu như anh tương đối thích Hoa Mộng Lan, kiên trì muốn đổi, thì tôi sẽ mang sáu mươi tỷ, cút về Giang Thành của tôi, làm em vợ của anh, trải qua ngày tháng của tôi. Nếu như anh không ly hôn, thì tôi sẽ trả lại anh sáu mươi tỷ, tôi có anh rồi, còn cần sáu mươi tỷ làm gì chứ? Sáu mươi tỷ so với anh, giống như sự chênh lệch giữ cát và kim cương, nồi đất nung và sứ Thanh Hoa vậy. Không phải anh nói rồi sao? Tôi là người phụ nữ tâm cơ, người phụ nữ tâm cơ làm sao có thể chỉ vì sáu mươi tỷ mà buông bỏ một người chồng kim cương và máy ATM cả đời chứ.”

Sự tức giận trên mặt Lục Kiến Nghi giảm bớt đi một chút, nhưng ý khinh thường và chán ghét càng đậm hơn: “Ý nghĩ của cô cũng rất lớn đấy.”

“Dù sao tôi cũng đã là mợ chủ mấy ngày của hào môn, tôi bỏ ra tình cảm, thời gian và thanh xuân của tôi, thì cũng phải được nhận lại cái gì đó chứ.” Cô dụi đầu vào chân anh, giống như một chú cún con đang cần xin sự yêu chiều của chủ nhân vậy.

Trong đôi mắt sâu đen của Lục Kiến Nghi lộ ra vẻ không nói lên lời: “Cô có tình cảm sao?”

“Có chứ.”

Cô gật đầu: “Tôi là con người, tất nhiên là có tình cảm rồi. Mặc dù trong mắt anh tôi chỉ là một cọng cỏ rác, một con bọ, nhưng trong mắt tôi, anh là vầng sáng thái dương. Tôi còn có một chút sùng bái đối với anh nữa.” Mặc dù cô đang cười, nhưng một chút chua xót ở khóe miệng vẫn còn chưa giấy đi, không có tiếng động.

“Ngoại trừ sùng bái thì sao?” giọng điệu của anh giống như chất vấn.

“Cung kính.” Cô nhanh chóng nói, sợ anh tức giận.

Lục Kiến Nghi âm thầm hít sâu một hơi, đây vẫn không phải là câu trả lời mà anh muốn nghe, đây đều là những thứ tình cảm quỷ quái chết tiệt: “Hoa Hiền Phương, tôi hỏi cô, cô có yêu thầm tôi không?”

“Yêu thầm?”

Cô giật mình: “Không dám, anh là sao trên trời, tôi chỉ là sao dưới mặt đất, anh là nam thần được nghìn người chào đón, tôi chỉ là một người nghèo khổ bị mọi người khinh thường, sao tôi dám yêu thầm anh chứ? Đây là không tự mình biết mình, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga đấy.”

Cô nói một hơi, chỉ cần anh vui vẻ, cô nói cái gì cũng không sao cả, trước mặt mạng sống của em trai mình, cốt khí, tôn nghiêm, kiêu ngạo, đều chỉ là mây khói.

Người ta nói anh hùng không vì năm đấu gạo mà cúi lưng, đó là bởi vì anh ta không gặp phải chuyện cần phải cúi đầu.

Sắc mặt của Lục Kiến Nghi không hề dễ nhìn.

Trong lòng anh đang giấu một ngọn lửa giận vô danh, những nỗi tức giận này không thể trút bỏ ra ngoài, chỉ có thể giấu bên trong.

“Người phụ nữ ngu ngốc, cô thật sự khiến tôi rất chán ghét.”

“Tôi biết, sau này anh có thể coi như không nhìn thấy tôi. Cho dù anh ở cùng với ai, tôi đều sẽ không hỏi đến. Anh chỉ cần coi tôi là một bình hoa, một con rối là được rồi. Tôi chỉ muốn được đặt một chỗ, không muốn bị lợi dụng. Giá trị lợi dụng của tôi không cao, nhưng giá trị về mặt nhìn vẫn được.” Đầu cô cúi xuống rất thấp, cằm như thể muốn dính vào cổ áo.

Anh không nhìn thấy khuôn mặt thê lương của cô, không nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của cô, chỉ nhìn thấy hai vết xanh tím trên cánh tay gầy guộc và mái tóc lòa xòa của cô.
Nhấn Mở Bình Luận