*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bố, bố đã nói với mẹ chưa?” Lục Sênh Hạ hỏi.
Lục Vinh Hàn nhún vai: “Bây giờ bố chỉ muốn chia tay trong hòa bình, nhiều năm như vậy, bố đã hết lòng với cô ấy, bố chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô ấy, cho nên bây giờ bố cũng không có áy náy gì. Cuộc sống sau này bố sẽ sắp xếp thay cô ấy, khiến cô ấy hưởng thụ lúc về già.”
Lục Sênh Hạ xoa tay: “Nếu bà ta thay đổi, trở nên tốt hơn, bố còn có thể tha thứ cho bà ta không?”
Lục Vinh Hàn thở dài: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cho đến bây giờ cô ấy vẫn không biết đây là lỗi của mình, sao có thể thay đổi được? Con người thường bị tiền tài và quyền lực làm cho thay đổi bản tính, chỉ có trở lại lúc ban đầu, mới có thể thấy rõ mình lần nữa.”
Lục Sênh Hạ đồng ý với cách nói của bố.
Con người bò càng cao, dã tâm lại càng lớn, càng muốn đạt được nhiều lợi ích hơn, do đó không từ thủ đoạn.
Đây là chỗ thiếu hụt của nhân tính.
Chỉ có chị dâu là một ngoại lệ.
Chị ấy nhất định luôn duy trì tâm tình lạnh nhạt, đặt tình thân lên vị trí cao nhất, cho nên chị ấy mới có thể đứng rất cao, đi cũng xa hơn.
Ngày hôm sau, bọn họ đi tới biệt thự của Tần Nhân Thiên.
Hai người kia đều không chịu ngồi yên.
Tuy đã sắp tới ngày sinh dự tính, nhưng ngày hôm qua Hạ Dĩ Nhiên còn đi leo núi với Tần Nhân Thiên.
Hoa Hiền Phương thực sự ngổn ngang trong gió.
“Anh Nhân Thiên, tuy nói sau khi mang thai thích hợp làm vận động, có trợ giúp thuận lợi sinh sản, nhưng loại vận động mạnh như leo núi, thực sự không thích hợp cho phụ nữ có thai, nhỡ đâu động thai thì làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt của Tần Nhân Thiên kỳ quái: “Bọn anh có hỏi bác sĩ, cô ấy nói leo núi một lát cũng được, cho nên bọn anh mới đi.”
Hạ Dĩ Nhiên vuốt ve cái bụng to: “Chị không yếu ớt như vậy, mỗi ngày đều ở nhà an thai tới mức sắp mốc, em cũng biết chị không ngồi yên được, không ra ngoài đi lại, có lẽ sẽ khó sinh.”
Hoa Hiền Phương điên cuồng lau mồ hôi.
“Chị đừng nên nói linh tinh, chị chắc chắn sẽ thuận lợi sinh sản, chị không muốn rạch một nhát trên bụng đúng không?”
“Không muốn.” Hạ Dĩ Nhiên lắc đầu như trống lắc, nếu trên bụng để lại sẹo, có rất nhiều vận động không thể làm được.
“Đợi sinh con xong, chị phải du lịch thế giới, bồi thường một chút mới được.”
Tần Nhân Thiên ôm lấy vai cô ấy: “Vợ à, anh đã định tuyến đường xong hết, lần này chúng ta đi đường biển, đợi em đầy tháng thì đi.”
“Đầy tháng đã đi rồi sao?” Hoa Hiền Phương kinh hãi: “Đứa bé nhỏ như vậy, không thể lăn qua lộn lại ở trên biển được, ít nhất cũng phải đợi đứa bé một tuổi mới có thể ra cửa.”
Tần Nhân Thiên xua tay: “Đương nhiên không thể dẫn đứa bé theo, bọn anh không rảnh chăm sóc một đứa bé sơ sinh, bố mẹ và Như Thông sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt.”
Trước mắt Hoa Hiền Phương có một đám ngựa chạy nhanh qua, lúc này cháu nhỏ của cô ở trong bụng nghe thấy được, sẽ có bóng ma tâm lý lớn cỡ nào?
“Đứa bé mới sinh ra sao có thể rời khỏi bố mẹ được, đây không phải là biến thành đứa bé bị bỏ rơi sao? Hơn nữa nếu chị Dĩ Nhiên rời đi, người nào cho đứa bé uống sữa?”
Tần Nhân Thiên cười ha ha: “Đám trẻ nhà em không phải đều uống sữa bột lớn lên sao?”
“Em là vì không có sữa, nếu có em chắc chắn sẽ cho bọn nhỏ uống, sữa mẹ nuôi con mới khỏe mạnh nhất?” Hoa Hiền Phương hộc máu.
“Chị dâu em tám mươi phần trăm cũng không có, hơn nữa đút sữa sẽ ảnh hưởng tới dáng người, vẫn nên nuôi bằng sữa bột tốt hơn.” Tần Nhân Thiên chậm rãi nói: “Bọn anh làm như vậy cũng vì bồi dưỡng tính cách độc lập tự mình cố gắng của đứa bé, từ lúc sinh ra đã bắt đầu phải độc lập, không thể dựa vào bố mẹ.”
“Đương nhiên không sinh, một đứa đủ rồi, anh thấy bụng em tròn tròn, hơn phân nửa là con gái, anh rất thích con gái.” Tần Nhân Thiên cười nói, anh ta giống như Lục Kiến Nghi đều trọng nữ khinh nam.
Hoa Hiền Phương che miệng cười trộm: “Nói không chừng đứa bé sinh ra xong, hai người này sẽ không nỡ rời đi đấy.”
Hạ Dĩ Nhiên đỡ eo, đứng thẳng cơ thể cồng kềnh, đang định đi xung quanh một lát, đột nhiên trong bụng giật giật, đau tới mức cô ấy hừ một tiếng.
Tần Nhân Thiên vội vàng đỡ lấy cô ấy: “Làm sao vậy? Vật nhỏ này lại đá em sao? Sao cả ngày không yên như thế, giống y như con khỉ con đá tới đá lui.”
Hoa Hiền Phương cười hì hì: “Đây gọi là bố nào con nấy.”
Hạ Dĩ Nhiên ngồi xuống, một lát sau lại đau, Hoa Hiền Phương biết được mọi chuyện không đúng lắm: “Nguy rồi, chị Dĩ Nhiên sắp sinh.”
“Cái gì?” Tất cả mọi người ở trong phòng khách khẩn trương hơn.
“Còn hai ngày nữa mới tới ngày sinh dự tính mà.” Tần Nhân Thiên đặt tay lên trên bụng vợ.
“Sinh trước ngày sinh dự tính là chuyện vô cùng bình thường, lúc em sinh bánh trôi cũng là sinh trước.” Hoa Hiền Phương có kinh nghiệm, vội vàng gọi điện cho bác sĩ, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, sau đó đưa Hạ Dĩ Nhiên tới bệnh viện.
Hạ Dĩ Nhiên là thai đầu, khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
“Chị nhất định phải thuận lợi sinh sản, tuyệt đối không thể mổ.”
“Bộ dạng này của chị chắc chắn sẽ thuận lợi sinh sản, đừng lo lắng.” Hoa Hiền Phương an ủi.
Ngồi trên máy bay trực thăng, rất nhanh đã tới bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho Hạ Dĩ Nhiên trước, toàn bộ bình thường.
Tần Như Thông gọi điện thoại cho bố mẹ, sau đó đợi ở bên ngoài phòng sinh.
Hoa Hiền Phương và Tần Như Thông cùng đi vào, ở bên cạnh Hạ Dĩ Nhiên.
“Vợ à, đừng sợ, khẽ cắn môi, lập tức sẽ qua ngay.” Tần Nhân Thiên an ủi cô ấy, thực ra mình khẩn trương muốn chết, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
“Lát nữa Hiền Phương theo em vào phòng sinh là được, anh đợi ở bên ngoài đi.” Hạ Dĩ Nhiên nói.
“Vì sao?” Tần Nhân Thiên đỡ trán.
“Bởi vì em đọc rất nhiều tài liệu, đàn ông nhìn thấy phụ nữ sinh con xong, sẽ trở nên lạnh nhạt.” Hạ Dĩ Nhiên nghiêm túc nói.
“Không có khả năng, lúc Hiền Phương sinh con, Lục Kiến Nghi vẫn ở bên trong, anh ta không thay đổi trở nên lạnh nhạt.” Tần Nhân Thiên dở khóc dở cười.
“Dù sao em không muốn cho anh nhìn, anh đợi ở bên ngoài đi, nếu không thì em không sinh nữa.” Vẻ mặt Hạ Dĩ Nhiên kiên quyết.
“Vậy chẳng phải anh sẽ bỏ lỡ đứa bé được sinh ra à, anh còn hi vọng con bé nhìn thấy anh đầu tiên.” Tần Nhân Thiên buồn bực.
“Đầy máu như vậy, anh thấy đẹp sao?” Hạ Dĩ Nhiên hừ một tiếng.
“Con gái của anh, sao có thể không đẹp?” Tần Nhân Thiên vươn tay chạm lên bụng cô ấy.
Hoa Hiền Phương thở ra một hơi, đã là lúc này rồi, vậy mà hai người còn ầm ĩ như vậy.
“Chị Dĩ Nhiên, chị để anh ấy ở cùng chị đi, không sao, Kiến Nghi đều ở bên em hai lần, không ảnh hưởng. Trái lại khiến anh ấy càng thêm đau lòng chị, biết chị sinh con không dễ dàng.”