*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh tin em một lần.” Lục Kiến Nghi nói.
Đỗ Chấn Diệp im lặng một lát, giống như đang tự hỏi chuyện gì: “Thực ra ngày hôm qua em cũng không rõ mình bị làm sao vậy, ý thức mơ mơ hồ hồ, cảm thấy đầu óc không rõ lắm.”
Đôi mắt Lục Kiến Nghi chậm rãi trở nên sắc bén: “Có phải có người bỏ thuốc em hay không?”
Đỗ Chấn Diệp hơi chấn động: “Người trong nhà ra vào đều có người kiểm tra, nếu có người mang thuốc vào, bảo vệ nhất định sẽ điều tra ra.”
“Nếu là người một nhà thì sao?” Lục Kiến Nghi nhíu mày.
Đỗ Chấn Diệp im lặng rồi.
Nếu là người nhà họ Đỗ, bảo vệ sẽ không kiểm tra nghiêm khắc, nếu lén mang thứ gì vào, cũng có khả năng.
“Chỉ có nhà họ Lục anh là tốt, không tranh giành nhiều như thế.”
“Chỉ trách bà cụ nhà các em không định ra vị trí người thừa kế, khiến một số người ôm ấp ảo tưởng.” Lục Kiến Nghi trầm giọng nói.
“Luận về năng lực, cô út mạnh hơn bố em, cho nên bà nội mới do dự.” Đỗ Chấn Diệp thở dài.
Lục Kiến Nghi uống một ngụm trà, đôi mắt chậm rãi trở nên sắc bén: “Ngọc Thủy tới nhà họ Đỗ khi nào?”
“Hình như là ba tháng trước.” Đỗ Chấn Diệp nói: “Có mấy người giúp việc về hưu, nên tuyển mấy người mới vào.”
“Trông chừng cô ta cẩn thận.” Lục Kiến Nghi trầm thấp nói.
Lúc này, Hứa Kiến Quân dẫn theo em gái Kiến Dao chơi điều khiển máy bay trên bãi cỏ.
“Anh, lại cao thêm chút nữa, lại cao thêm chút nữa đi.” Kiến Dao vỗ tay, hưng phấn nhảy lên nhảy xuống.
Ngọc Thủy đi tới: “Cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, có muốn chơi trò chơi không?”
“Chơi trò gì?” Kiến Dao nghiêng đầu hỏi.
“Tôi biến ma thuật cho hai người xem, thế nào?” Ngọc Thủy nói.
cháu, sao có thể không biết thôi miên?
Ngọc Thủy e sợ quỷ kế của mình bị vạch trần, vội vàng cười nói: “Trẻ con quá thông minh sẽ không được yêu thích lắm đâu.”
“Dì không nhìn xem tôi là ai, tôi là thiên tài nhi đồng trên trời dưới đất không gì không làm được.” Hứa Kiến Quân bĩu môi.
“Ừm, anh trai cháu rất lợi hại, anh ấy là bậc thầy ma thuật, hacker còn là bậc thầy thôi miên.” Kiến Dao nghiêm túc nói.
“Bậc thầy thôi miên?” Khóe miệng Ngọc Thủy co rúm lại: “Anh trai cháu biết thôi miên à?”
“Cô của anh trai cháu là giáo sư thôi miên, đương nhiên anh trai cháu cũng biết.” Kiến Dao ngọt ngào ngây thơ nói.
Gương mặt Ngọc Thủy trở nên trắng bệch, không nghĩ tới đứa bé sáu tuổi lại lợi hại như thế.
Quả nhiên là người nhà họ Lục không thể khinh thường.
“Con người tôi không đọc nhiều sách lắm, cái gì cũng không hiểu, chỉ biết hầu hạ người khác, thực sự là hâm mộ những người sinh ra trong gia đình giàu có như các cháu.”
“Dì à, con người sinh ra học thức đều không quan trọng, quan trọng nhất là thiện lương, không làm chuyện xấu.” Hứa Kiến Quân chậm rãi nói.