Chương 815:
“Ồ, cô nhóc chết tiệt, nói đến cùng vân là cô mềm lòng rồi” Mộ Tu nói.
Tôi không phản bác, chuyển đề tài: “Bây giờ đối phó Tống Lăng Phong, là ngài lên hay tôi lên?”
Mộ Tu im lặng.
Trong thời gian này tôi đã đến trước mặt Tống Lăng Phong, Tống Lăng Phong bị Lãnh Mạch dùng sức mạnh giang hai tay hai chân thành hình chữ đại năm cố định trên mặt đất, ông ta không nhúc nhích được, chỉ có thể làm vùng vấy vô ích, trơ mắt nhìn tôi đi tới trước mặt ông ta.
“Đồng Đồng! Cô gọi Mộ Tu ra! Bảo ông ta ra đối mặt với tôi! Xem ông ta có dám đối mặt với tôi không!”
“Vì sao ông ấy không dám đối mặt với ông?” Tôi nhíu mày: “Ông đê tiện bỏ thuốc người phụ nữ mình yêu, cưỡng bức bà ấy, so với hành động Mộ Tu lỡ tay giết chết bà ấy, ông cho rằng hành động này của ông cao thượng hơn ông ấy sao? Ít nhất ông ấy vô tâm làm sai, mà ông thì sao? Ông sớm đã có dự mưu! Đừng luôn mồm nói chữ yêu chỉ trích Mộ Tu, tình yêu chân chính là nhìn người đó hạnh phúc, mà không phải ép người ta tiếp nhận!”
“Một con nhóc như cô thì biết cái gì? Tình yêu của đàn ông là chiếm lấy! Tôi tình nguyện để bà ấy hận tôi, tôi cũng phải chiếm lấy bà ấy! Tự cô hỏi người đàn ông của cô xem, người đàn ông thích cô, có phải bọn họ có ý nghĩa này hay không?”
“Đúng vậy!” Chẳng biết Lãnh Mạch xuất hiện sau người tôi từ lúc nào, anh chắp tay để sau lưng, lạnh nhạt nói.
Tôi lại xoay đầu, Si Mị cũng xuất hiện sau lưng tôi, tôi nhìn anh ta, muốn anh ta đồng ý với cách nói của tôi.
Kết quả anh ta lại nói với tôi: “Đồ ngốc, thực ra tôi nghĩ vô số loại biện pháp muốn bỏ thuốc em để đạt được em, nhưng tên Lãnh Mạch chết tiệt vân luôn dính sát bên em, khiến tôi không có cơ hội ra tay, nếu không lần đó em chia tay với anh ta xong, em đã là của tôi!”
..“ Quan niệm tình yêu giữa đàn ông và phụ thật sự khác biệt, hay mấy người đàn ông này đều là cầm thú biến thái?
Tuyệt đối là vế sau! Bọn họ chính là một đám cầm thút Tôi tức tới mức không muốn để ý tới Lãnh Mạch và Sĩ Mi.
“Cô nhóc” Bông nhiên Mộ Tu gọi tôi: “Chuyển hoán quyền chủ đạo cơ thể với tôi đi, để tôi tự mình kết thúc cuộc chiến ngàn năm này”
Tôi không nói gì thêm, gật đầu, trở lại thế giới tinh thần, tóc dài của tôi cũng lập tức biến thành màu đỏ.
Lãnh Mạch và Sỉ Mị lập tức biết được, bây giờ tôi là Mộ Tu.
“Được lắm, Mộ Tu, coi như ông có gan, coi như ông có can đảm” Tống Lăng Phong nhìn Mộ Tu, vẻ mặt oán hận, hận như vậy, hận tới loại khí thế khiến ngay cả tôi ở trong thế giới tinh thân đều có thể cảm nhận được: “Nghìn năm trước ông bị đánh bại, nghìn năm sau tôi bị đánh bại, tôi chết không đáng thương, chỉ hối hận thù của Nhan Nhi không ai báo giúp bà ấy. Tốt nhất là ông trực tiếp đánh tan hồn phách của tôi, khiến tôi hôn phi phách tán, nếu không tôi còn có một chút hồn phách, kiếp sau, kiếp sau nữa, hoặc là tận sau nữa, vĩnh viên, tôi đều không tha cho ông, khiến thế giới này đê chịu!”
Tình yêu, đã khiến Tống Lăng Phong điên cuồng.
Mộ Tu lại im lặng vài giây, chậm rãi nói; “Tôi thật sự hi vọng vào nghìn năm trước, ông trực tiếp hủy tôi đi thì tốt, bây giờ bị phong ấn ở trong sách cổ tiên tri, vĩnh viễn không chết, là khổ hình lớn nhất đối với tôi”
“Con mẹ nó đừng nhiều lời, nhanh dùng thanh kiếm trong tay ông giết tôi đi”
Mộ Tu giơ kiếm thần lên: “Nghìn năm trước ông tôi làm anh em một thời gian, nghìn năm sau, tôi tự tay kết thúc duyên phận anh em này”
Bông nhiên Tống Lăng Phong nở nụ cười kỳ lạ: “Dù sao thanh kiếm này của ông, đều từng giết em trai ruột, huống chỉ là tôi?”
Mộ Tu ngẩn ra, kiếm thần trong tay rơi xuống, rớt xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy.
Không nghĩ tới vậy mà Mộ Tu giết em trai ruột của mình?
“Mộ Tu…” Tôi gọi ông ta.
Rốt cuộc nghìn năm trước đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Mộ Tu…
“Làm sao vậy? Cầm kiếm đi, không phải muốn tự tay kết thúc tôi à? Chẳng lẽ ông nhớ tới giọng nói của em trai ông cầu xin tha thứ ở dưới kiếm của ông? Gọi từng tiếng “anh, đừng giết em”, gọi thê thảm thế nào?
Nhưng ông thì sao, còn không phải không để ý tới huyết mạch tình thân, dùng kiếm đâm xuyên qua tim em trai ông, giống như ông sắp làm với tôi” Tống Lăng Phong tiếp tục nói.
Mộ Tu trở nên đau khổ, ôm lấy đầu: “Ông biết rõ rành rành, ông biết rõ rành rành nguyên nhân, em trai là…
“Tôi biết sao?” Tống Lăng Phong bật cười: “Tôi biết cái gì? Tôi chỉ biết em trai ông còn nhỏ tuổi như vậy, làm sai chút chuyện không đến mức phải chết đúng không? Nhốt cậu ấy một thời gian giáo dục thật tốt không được sao? Cần gì phải ra tay tàn nhân như vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!