- Ba à, không phải như ba nghĩ đâu. Ba đừng để kẻ xấu lừa, còn nữa… Ba đừng có gọi cái tên họ Diệp đó là con rể! Con và anh ta không có quan hệ gì cả.
Cầm Du đưa mắt nhìn chằm cái tên mặt dày không biết xấu hổ trước mắt nói.
- Con gái, đã mang thai rồi mà không chịu lấy chồng, chẳng lẽ con muốn làm mẹ đơn thân à? Con phải suy nghĩ cho đứa bé khi thiếu thốn tình cảm của ba chứ?
- Ba! Rốt cuộc Diệp Lục Bắc đã cho ba cái gì mà ba bênh anh ta chằm chằm thế? Chính anh ta khiến con có thai ngoài ý muốn đấy!
Nhưng ba cô ở đầu dây bên kia không cho là như vậy. Ông liên tục nói cô phải biết kiềm chế, nào là phụ nữ không được tùy tiện bộc lộ cảm xúc lộ liễu quá. Mãi mới có một hạt giống tốt và hoàn hảo như Diệp Lục Bắc xuất hiện thì phải nắm bắt cơ hội mà giữ lấy.
Cầm Du rất muốn phản bác lại ý kiến của ba nhưng ba cô đã nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại từ bao giờ rồi. Sau khi tắt máy, Cầm Du lại không nhịn được quay sang chất vấn Diệp Lục Bắc. Cái người đàn ông này hành động quá nhanh và quá nguy hiểm. Chưa gì anh ta đã mua chuộc được ba mẹ cô bằng cái vẻ mặt giả tạo kia rồi.
Đúng là dân kinh doanh có khác, tính toán rất chuẩn. Thậm chí còn có lối đi rất nhanh khiến người ta rất chi là bất ngờ không kịp trở tay.
Sau khi tắt máy, Cầm Du nhìn chằm Diệp Lục Bắc, bắt đầu chất vấn anh ta.
- Nói đi, chuyện này là sao? Anh đã nói gì với ba tôi?
Diệp Lục Bác từ từ xiên một miếng bò bít tết, bỏ vào miệng một cách từ tốn. Mãi lúc sau hắn mới trả lời câu hỏi của Cầm Du.
- Không có gì. Tôi chỉ thông báo cho ba mẹ em biết chuyện sớm hơn để họ chuẩn bị tinh thần thôi.
- Vậy anh nghĩ tôi sẽ đồng ý lấy anh sao?
- Em không còn lựa chọn nào khác cả.
Bất giác, Cầm Du đưa tay đặt lên bụng mình. Thì đúng, cô đã không còn lựa chọn nào khác rồi. Chính vì thế mà cô sẽ đồng ý lấy Diệp Lục Bắc. Có điều, hắn ta chơi cô một vố đau như thế thì làm sao cô có thể bỏ qua cho hắn được chứ. Thời gian sau này còn dài, cô sẽ dần trả đũa sau.
Càng nghĩ, Cầm Du tự nhủ mình phải nhẫn nhịn. Mà cô càng nghĩ thì càng điên cuồng ăn cho hả dạ.
Chỉ là nhìn thấy cái bộ dạng ăn uống ngon lành của Cầm Du thì Diệp Lục Bắc bỗng thấy thoải mái. Khóe miệng hắn hơi cong lên, lộ rõ sự vui vẻ hiếm thấy.
Hắn biết hắn đã dùng thủ đoạn như vậy là không đúng, Nhưng sau đêm hôm ấy hắn biết bản thân phải có trách nhiệm với cô. Chính vì thế mà hắn mới lên kế hoạch cho tất cả mọi thứ như vậy.
Kết hôn với Cầm Du cũng tốt. Hắn vừa có thể đáp ứng điều kiện với ông nội, vừa có thể lấy vợ kèm theo một đứa con. Chừng nào mà hắn còn chưa có đối tượng thích hợp là y như rằng cả ngày hôm ấy hắn không thể làm việc mà xem mắt hết cả quyển danh sách mẹ đưa cho.
Đấy là phương diện thực tế, còn về phương diện tình cảm thì hắn cũng thừa nhận vì bị Cầm Du thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên và bắt đầu từ nụ hôn do chính em gái hắn gây ra.
Dù gì thì sắp tới hắn và Cầm Du cũng phải kết hôn, cứ từ từ bồi dưỡng tình cảm ngay từ bây giờ, không gì là không thể cả.
***
Tối hôm đó, Cầm Du không về căn hộ riêng của mình mà phải về nhà cũ vì ba mẹ cô đã trở về.
Không phải nói, trong bữa cơm hôm ấy, ba cô có nhắc đến chuyện cưới xin rồi gặp mặt ông bà thông gia bên nhà họ Diệp. Cầm Du chán nản đến nỗi không thể nói thêm câu nào nữa. Trong khi cô đang nhắm đến đĩa thịt xào xả ớt kia thì đột nhiên lại bị đũa của mẹ Cầm chặn lại.
Bà nhìn Cầm Du, tỏ vẻ lắc đầu rồi nói.
- Đang mang thai không nên ăn đồ cay nóng quá. Ăn món khác đi.
- Mẹ… Trên bàn có mấy món đâu… Con muốn ăn…
- Không ăn gì hết! Sắp sửa làm mẹ rồi mà tùy hứng quá là không được đâu. Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.
Nói xong, mẹ Cầm quay sang nhìn ba Cầm trừng mắt.
- Biết con mang thai mà vẫn nấu mấy món ớt cay này là như thế nào? Mai ông đừng vào bếp nữa, tuyển giúp việc cho tôi!
Vậy là Cầm Du đành cắn răng cắn chịu đựng ăn mấy món đồ nhạt nhẽo, thanh đạm kia. Hết bị Diệp Lục Bắc quản chặt giờ về nhà lại bị mẹ cấm đoán. Cuộc sống tự do mà cô ao ước sao giờ trông thấy nó cứ bị gò bó ấy.
Đêm hôm đó, do ăn ít mà Cầm Du không thể nào nhắm mắt được. Cô cảm thấy rất đói nên đã lấy điện thoại gửi cho Diệp Lục Bắc một tin nhắn. Giờ này cô chắc Diệp Lục Bắc sẽ đi ngủ, đợi đến mai hắn trả lời lại thì cô sẽ có lý do mà nói móc hắn.
Nhưng, ngoài sức tưởng tượng của Cầm Du, đúng 1 phút sau cô nhận ngay được tin nhắn mà Diệp Lục Bắc gửi đến. Hắn nói rằng đi xuống dưới cổng đợi hắn. Thế mà Cầm Du lại làm theo thật.
Khi cô lén đi xuống cầu thang, mở cửa chạy ra cổng thì đã thấy Diệp Lục Bắc xuất hiện ở đó như một cơn gió rồi.
- Anh làm sao mà có mặt ở đây?
- Tôi vừa đi làm về, ngang qua đây thì nhận được tin nhắn của em.
- Không phải là sự trùng hợp đấy chứ?
Cái người đàn ông này lúc nào cũng làm ra cái chuyện khiến cho người ta không thể lường trước được.
Trong khi Cầm Du còn đang chìm trong sự kinh ngạc thì Diệp Lục Bắc đã cởi chiếc áo vest trên người ra khoác lên cho cô. Mùi hương từ chiếc áo của Diệp Lục Bắc khiến Cầm Du chợt thấy thoải mái hẳn. Hắn ôm lấy cô rồi nhẹ nhàng nói.
- Đi, tôi dẫn em đi ăn khuya.
- Tôi đi nhỡ ba mẹ tôi biết thì sao?
- Thì em không nói, tôi không nói thì ai biết.
- Anh có thấy chúng ta giống như đang lén lút yêu đương khi bị người lớn cấm cản không?
- Em yên tâm, không phải lén lút mà là công khai. Mẹ tôi muốn gặp em, mai tôi sẽ dẫn em ra mắt mẹ và ông nội. Sau đó, tôi sẽ đưa em về gặp ba mẹ em, một công đôi việc luôn.