- Cậu lấy chồng rồi sao? Vì sao mình không biết?
Cầm Du thật sự không thể ngờ được rằng bạn thân của mình đã lấy chồng rồi. Mới hôm nọ, cô còn mời Tiêu Nghi Hân đến dự đám cưới của mình. Nhưng Tiêu Nghi Hân lại lấy lý do là bận, không thể về được nên chỉ gửi quà mừng về cho cô mà thôi.
Bây giờ, bạn thân của cô lại nói rằng đã lấy chồng rồi? Cầm Du không ngờ mọi chuyện lại diễn ra nhanh đến như vậy.
- Cầm Du, sau này mình sẽ nói cho cậu biết sau. Giờ mình đang vội, cậu thông cảm cho mình nhé.
Nói xong, Tiêu Nghi Hân vội vàng quay người đến chỗ của Khang Dụ rồi kéo anh ta rời đi ngay.
Tố Niệm muốn níu kéo nhưng Diệp Khải đã bước đến ngăn cản bà. Về chuyện ông có thêm một đứa con trai nữa, ông nhất định sẽ tìm hiểu thật kỹ, rồi sẽ đi nhận lại con trai.
Diệp Lục Bắc bước đến chỗ của Cầm Du, rồi hắn vươn tay ôm lấy cô vào lòng. Trước kia, mối quan hệ của Cầm Du có ra sao, hay quen bất cứ ai hắn đều không quan tâm. Chỉ cần hiện tại, cô có mình hắn là hắn cảm thấy đủ rồi. Trong bụng cô hiện đang mang con của hắn, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì hắn nhất định sẽ không buông tay của cô.
Bên này, Tiêu Nghi Hân nắm tay của Khang Dụ ra ngoài bệnh viện, có vẻ như anh ta không hài lòng với những hành động này của Tiêu Nghi Hân một chút nào. Khang Dụ liền gỡ tay của Tiêu Nghi Hân ra, bắt đầu chất vấn.
- Sao cô nói rằng Cầm Du đã ra nước ngoài định cư rồi cơ mà?
- Em không biết vì sao cậu ấy lại ở đây cả.
- Có thật không?
- Sao anh lại không tin em chứ? Em có bao giờ gạt anh chưa?
Dù ngoài mặt Khang Dụ không có phản đối nhưng trong lòng anh ta thật sự cảm thấy trong chuyện này có rất nhiều ẩn khúc. Trước mắt là không nói đến người phụ nữ kia nhận anh ta là con trai, rồi còn người đàn ông có gương mặt giống hệt anh ta. Điều anh ta quan tâm hơn cả là vì sao năm đó Cầm Du lại biến mất. Không những vậy, bây giờ vì lý do gì mà cô lại không nhớ anh ta? Tất cả anh ta sẽ từ từ tìm hiểu.
Tiêu Nghi Hân đứng bên cạnh, nhìn vẻ mặt suy tư của Khang Dụ thì bắt đầu tỏ ra lo lắng không thôi.
Mối quan hệ trước đây của Cầm Du và Khang Dụ hiện tại chỉ có cô ta biết.
Năm đó, Cầm Du và Khang Dụ yêu nhau. Thậm chí, vì muốn ở gần nhà anh, Cầm Du thậm chí đã bí mật chuyển đến thành phố anh sống, ở khu chung cư đối diện với cửa nhà bán mỳ nhà Khang Dụ.
Sau khi biết Cầm Du và Khang Dụ chính thức ở bên nhau, Tiêu Nghi Hân mới vỡ lẽ ra bởi vì người cô ta yêu thầm cũng chính là anh. Tuy nói là bạn thân, ngoài mặt thì Tiêu Nghi Hân tỏ ra như không có chuyện gì nhưng trong lòng lại vô cùng ghen ghét.
Mãi đến khi tốt nghiệp đại học, Cầm Du muốn đưa Khang Dụ về ra mắt ba mẹ, cô muốn công khai mối quan hệ của hai người nhưng trên đường đi, cô bị tai nạn đột ngột.
Tiêu Nghi Hân sau khi biết chuyện liền chạy đến bệnh viện, bác sĩ nói với cô ta rằng đầu của Cầm Du bị chấn thương rất nặng, cần thời gian hồi phục. Lúc đó, đúng lúc ba mẹ của Cầm Du gọi đến, nói rằng họ có việc bận đột xuất, muốn Tiêu Nghi hân để mắt đến Cầm Du trong vòng 1 tháng. Nhân cơ hội này, Tiêu Nghi Hân đã đồng ý.
Quả nhiên, không ngoài dự tính của cô ta, sau khi Cầm Du tỉnh lại thì bị mất trí nhớ. Tiêu Nghi Hân xác định ra Cầm Du không thể nhớ lại chuyện gì thì bắt đầu bịa ra một câu chuyện khác, rồi đưa Cầm Du trở về thành phố của cô sống, cắt đứt hoàn toàn mọi khả năng để cô có thể gặp Khang Dụ.
Rồi Khang Dụ không tìm thấy Cầm Du thì rất lo lắng. Anh có làm mọi cách thì cũng không thể liên lạc được với cô. Trong khi đang lâm vào tuyệt vọng thì Tiêu Nghi Hân xuất hiện nói với anh rằng Cầm Du đã ra nước ngoài và sắp kết hôn rồi. Ban đầu, Khang Dụ không tin. Cho đến khi Tiêu Nghi Hân đưa hình cưới của Cầm Du và Giang Niên thì khiến cho Khang Dụ mới thật sự lâm vào tuyệt vọng.
Kế hoạch của Tiêu Nghi Hân có thể nói rằng hoàn hảo đến nỗi khi chút sơ xuất. Cô ta đã thành công chia cắt Cầm Du và Khang Dụ, không những vậy còn khiến cho cô nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ mà lấy Giang Niên.
Cho đến thời điểm này thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Tiêu Nghi Hân cứ tưởng bản thân có thể có một cuộc sống yên ổn thì bỗng dưng Cầm Du lại xuất hiện ở đây. Nếu biết trước như vậy, cô ta sẽ không để cho Khang Dụ đến thành phố này rồi. Sự lo sợ lần nữa bị cướp đi hạnh phúc khiến cho Tiêu Nghi Hân không thể nào bình tĩnh nổi. Cô ta nắm chặt tay lại, nghiến răng nói.
- Cầm Du! Vì sao cô cứ xuất hiện trước mặt tôi và anh ấy chứ?
***
Tối hôm ấy, Cầm Du đang ngủ thì cô chợt tỉnh giấc, toàn thân nhễ nhại mồ hôi. Mấy hôm nay cô toàn gặp ác mộng không đâu. Trong mơ, cô thấy có một người đàn ông có gương mặt y hệt với Diệp Lục Bắc, không những vậy, hai người có vẻ rất yêu nhau. Rồi một tai nạn xảy ra, Cầm Du thấy xung quanh chỉ có máu và máu.
- Em thấy khó chịu ở đâu sao? Có uống một chút nước không?
Diệp Lục Bắc từ từ trong phòng vệ sinh đi ra, thấy Cầm Du nhễ nhại mồ hôi thì vội cầm khăn lau người đi đến, giúp cô lau qua. Sau khi lau xong, hắn còn cẩn thận thử cốc nước trên bàn, cho thêm ít nước nóng vào, thấy vừa đủ ấm mới để cho Cầm Du uống.
Nhìn hành động ân cần này của Diệp Lục Bắc, Cầm Du nhất thời ngây ra.
- Sao vậy? Nước không đủ ấm à?
- Diệp Lục Bắc, anh… Quá tốt với em!
Thật sự trong tất cả những người cô gặp thì Diệp Lục Bắc chính là người chu đáo nhất. Có thể nói, từ khi quen hắn, cô chưa hề phải động tay một cái gì cả. Tuy hai người đến với nhau có chút đột ngột nhưng đó không phải là vấn đề lớn gì, Diệp Lục Bắc vẫn luôn làm tròn nghĩa vụ của mình.
- Vì em là vợ anh, tại sao anh lại không thể tốt với em chứ?
Cầm Du không thể cầm lòng mà vươn tay ôm lấy cổ của hắn. Sự ấm áp từ cơ thể của hắn khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.
Diệp Lục Bắc cũng thuận thế ôm lấy cô vào lòng.
Bất chợt, điện thoại trên bàn của cô phát sáng. Vì để cho Cầm Du đỡ giật mình, hắn đã cố ý chuyển điện thoại của cô sang chế độ im lặng. Trên màn hình điện thoại của cô hiện ra thông báo rất nhiều cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn được gửi đến có nội dung là “Cầm Du, anh đang ở trên sân thượng chỗ cũ. Anh muốn đợi em đến. Diệp Lục Bắc không phải dạng tốt lành gì đâu, anh sẽ cho em thấy.”
Đọc được những dòng chữ này, Diệp Lục Bắc lập tức sa sầm nét mặt. Một tay hắn ôm cô, một tay hắn lấy điện thoại bỏ vào túi áo của mình. Động tác rất nhanh nhẹn.
Hắn vốn muốn tính tha cho Giang Niên! Nhưng… Tên khốn này vẫn cứ cố chấp. Vậy thì đừng trách hắn tàn ác!