- Diệp Lục Nam, tôi không biết trước đây tôi với anh có mối quan hệ gì. Nếu nhớ lại được, tôi sẽ nói với anh. Còn không, mong anh hãy coi như anh là anh chồng tôi là được. Đừng thân thiết với tôi quá, nếu anh không muốn Diệp Lục Bắc coi anh như kẻ thù.
Sống chung với Diệp Lục Bắc được 1 thời gian tuy không dài nhưng cô có thể biết được phần nào con người của hắn.
Tốt nhất là cô nên tránh xa những người cần tránh xa, nếu không cô sợ Diệp Lục Bắc lại điên lên. Khi đó, nhất định sẽ có án mạng mất.
- Cầm Du, anh đợi em từng ấy năm… Chẳng lẽ, em không có chút cảm xúc gì khi gặp anh sao? Trước đây, em chưa từng đối xử như vậy với anh…
Diệp Lục Nam cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Từng chữ từng câu anh ta nói lọt vào tai của Cầm Du khiến cho đầu cô bắt đầu xuất hiện những ký ức lạ. Mỗi lần những ký ức đó xuất hiện, cô cảm thấy vô cùng đau đầu. Đến khi Cầm Du loạng choạng lùi về phía sau thì một trong hai vệ sĩ tiến tới đỡ lấy cô.1
- Phu nhân, chúng ta về thôi. Đêm rồi, ngoài cảng này rất lạnh. Diệp tiên sinh nhất định sẽ rất lo lắng cho cô.
- Diệp Lục Bắc biết chuyện này rồi sao?
Cầm Du hỏi tên vệ sĩ.
Chỉ thấy anh ta do dự một lúc rồi gật đầu.
Cầm Du thở dài rồi theo anh ta lên xe trở về. Còn Diệp Lục Nam đứng đó, bất động không nhúc nhích. Lát sau, bàn tay của anh siết chặt lại. Anh đã rất cố gắng rồi, anh đã đợi cô rất lâu. Đợi cô từng ấy năm chỉ để nghe được cái lý do mà cô lại đột nhiên rời đi.
Nhưng cuối cùng anh đã thất bại rồi… Anh thật sự thất bại rồi…
Đột nhiên, một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt của Diệp Lục Nam. Tim anh dường như thắt lại, rất đau.
- Vì sao em lại đối xử với anh như vậy? Cầm Du… Tại sao em có thể nhẫn tâm với anh như thế…
Ngoài cảng, gió từ biển lạnh buốt nhưng Diệp Lục Nam nhận thấy trái tim mình còn lạnh lẽo hơn. Anh không biết bản thân đã làm sai cái chuyện gì mà kết cục của anh và Cầm Du lại đi đến bước đường này.
***
Sáng hôm sau, khi cả nhà đang dùng bữa sáng thì quản gia dẫn một đội ngũ cảnh sát đi vào.
Diệp lão gia thấy thế thì hàng lông mày hơi cau lại. Lý Tiểu Mân kinh ngạc, còn chưa hiểu chuyện gì thì cô ta và Diệp Hải Lâm bên cạnh đã bị cảnh sát đi đến còng tay lại.
- Chuyện này là như thế nào?
Diệp Khải đứng dậy hỏi.
Hai vị cảnh sát phía xa tiến tới rồi giơ tờ lệnh được đóng dấu đỏ ra rồi nói.
- Xin lỗi đã làm phiền đến quý gia đình. Chúng tôi được lệnh bắt giữ cậu Diệp Hải Lâm và cô Lý Tiểu Mân với tội danh giết người.
- Các người ăn nói mê sảng cái gì vậy? Tôi giết người bao giờ?
Diệp Hải Lâm vẫn cố chống đối nhưng đều vô dụng. Vị cảnh sát kia lập tức giải đáp thắc mắc của anh ta ngay.
- Đêm qua chúng tôi đã nhận được 1 cuộn băng ghi hình cảnh hiện trường đêm đó. Chính vì vậy, chúng tôi đã có đủ bằng chứng để bắt 2 người. Nếu hai người vẫn cho rằng chúng tôi sai thì có thể gọi luật sư.
Lúc này, Diệp Hải Lâm mới nhìn về phía của Cầm Du. Hắn thấy cô nhìn anh ta nở một nụ cười rất hòa nhã. Bấy giờ, Diệp Hải Lâm mới hiểu ra tất cả. Thì ra… Cuộn băng hôm qua Cầm Du đưa cho anh ta lại là cuộn băng giả. Nhất thời, Diệp Hải Lâm tức giận chửi thề một câu rồi lao về phía Cầm Du. Có điều, tay anh ta đã bị cảnh sát giữ chặt lấy nên không thể làm ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm đối với cô được.
Cầm Du vẫn bình tĩnh, từ từ múc từng thìa cháo bỏ vô miệng.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô cả. Trước khi đi, cô đã chuẩn bị một cuộn băng khác bỏ vào túi. Rồi đến khi Diệp Hải Lâm ép cô giao cuộn băng ra, cô liền không đưa nhằm khiến cho suy nghĩ của anh ta chắc chắn cuộn băng trong túi cô là thật. Trong khi cô lấy cuộn băng giao ra, cô đã đánh tráo nó nhằm muốn mọi chuyện không đi quá xa.
Nhưng thực chất, Cầm Du đâu có ngu đến nỗi mà đi không có chuẩn bị gì chứ.
Khi đến bãi đỗ lấy xe, cô đã bắt gặp Diệp Lục Nam đang ở đó. Thế nên cô mới tỏ ra vội vàng và theo như cô dự đoán thì Diệp Lục Nam quả nhiên bám theo sau cô. Cả 2 tên vệ sĩ kia nữa, rõ ràng cô có thể lén đi nhưng cô lại để dấu vết lại để họ đến chỗ của cô.
Cầm Du đã tính toán rất kĩ, trong trường hợp xấu nhất mà 2 tên vệ sĩ kia không thể giúp cô thì đã có sự xuất hiện của Diệp Lục Nam. Tuy rằng cô không biết Diệp Lục Nam và cô trước đây có mối quan hệ thân như thế nào nhưng chỉ cần lấy được bằng chứng tống Lý Tiểu Mân và Diệp Hải Lâm vào tù, cô không ngần ngại phải lợi dụng anh ta một chút.
Diệp lão gia thấy cả nhà họ Diệp đã vì chuyện này mà xáo trộn lên thì vô cùng tức giận. Ông không những bênh vực Diệp Hải Lâm mà còn nói với viên cảnh sát.
- Đem hai bọn nó đi đi! Diệp gia không chấp nhận một kẻ giết người ở lại!
- Ông nội, ông không thể đối xử với cháu như vậy. Cháu là cháu nội của ông mà…
Đến giờ phút này thì Diệp Hải Lâm đã biết sợ rồi. Nếu phải ngồi tù thì cuộc đời anh ta coi như xong.
Nhưng dù cho Diệp Hải Lâm có cầu xin ra sao thì Diệp lão gia cương quyết.
- Trước đây, ta vì nghĩ cháu thiếu tình yêu thương của mẹ nên đã rất chiều cháu, muốn gì được nấy. Nhưng, cho đến bây giờ cháu làm ta quá thất vọng!
- Thất vọng? Ông nội, ông chưa từng coi trọng tôi. Lấy cái gì mà thất vọng?
- Hải Lâm, không được nói hỗn với ông như thế!
Diệp Khải muốn khuyên nhủ con trai nhưng Diệp Hải Lâm liền lên tiếng ngay.
- Còn ba nữa! Suốt đời ba cũng chỉ là một người đàn ông hèn mà thôi! Mẹ tôi yêu ba như vậy, ba lại phản bội mẹ tôi! Cứ cho là mẹ tôi là người đến sau đi, nếu a không vì lợi ích sao lại đi kết hôn với mẹ tôi? Giờ đây, ba đừng có lớn tiếng mà nói tôi, vì ba không đủ tư cách!
Nói đến đây, Diệp Hải Lâm bị sốc nhưng anh ta che đi bằng cách cười lớn. Cuối cùng, cả hai người bị cảnh sát dẫn đi.
Chỉ trong một buổi sáng mà lại xảy ra cái chuyện đột ngột này khiến cho mọi người đều có những suy nghĩ khác nhau.
Riêng Cầm Du, cô thấy tâm trạng rất tốt.
Ai nói cô có thể dễ dàng tha thứ cho Lý Tiểu Mân sau bao chuyện cô ta đã làm với cô chứ? Chỉ là… Kết cục của cô ta sẽ không được tốt mà thôi! Chính tay cô sẽ khiến cô ta phải nếm trải những thứ mà cô ta đã làm với cô!