Vì để chuẩn bị về quê nội của vợ, Diệp Lục Bắc đã phải ở công ty liền 3 ngày để xử lý cho xong công việc. Còn Cầm Du thì vẫn rất tức giận. Ai bảo tự dưng Diệp Lục Bắc lại đi đồng ý với mẹ cô làm gì, hại cô ây giờ cũng không được yên ổn.
Cũng may Diệp Lục Bắc mấy ngày nay đều ở lại công ty, nếu không về nhà hắn cũng đã phải nằm ghế sofa mà thôi. Cầm Du đã ghim hắn rồi.
Đến ngày về quê, cô nhận được cuộc gọi của Cầm Nghị, nói rằng ba mẹ cô có chuyện đột xuất ra nước ngoài từ hôm qua rồi. Chính vì thế mà hai chị em cô phải tự đi về quê. Cho dù Cầm Nghị không nói thì Cầm Du cũng đoán ra phần nào. Đơn giản vì tính mẹ cô thế nào thì cô hiểu quá mà. Nhất thời nông nổi rồi để cho con cái gánh tất.
Cầm Du vẫn không thể hiểu nổi vì sao năm đó ba cô lại đi lấy mẹ cô nữa.
Quản gia đứng đó phân phó người giúp việc bê đồ ra xe. Không những vậy, ông còn chu đáo chuẩn bị quà cho ông bà nội của cô.
Diệp Lục Bắc lúc này đã thay một bộ quần áo thể thao đơn giản hơn. Không còn mặc vest như thường ngày nữa. Hắn xách hai túi quà đến, hỏi.
- Cầm Du, em xem hai túi này thì mang túi nào về?
Thấy Diệp Lục Bắc hỏi vậy, Cầm Du vẫn lờ đi như không nghe thấy. Diệp Lục Bắc bất lực đem cả 2 để vào cốp xe. Kể từ cái hôm đó, Cầm Du vẫn giận hắn. Thậm chí, mỗi lần hắn muốn nói chuyện với cô thì cô lại lờ đi. Diệp Lục Bắc cũng chẳng phải người giỏi dỗ dành hay dẻo miệng. Chính vì thế hắn vẫn không biết làm cách nào để dỗ cô cả.
Lên xe, Cầm Du ngồi vào ghế sau. Diệp Lục bắc có thắc mắc thì cô chỉ lạnh nhạt đáp.
- Lát qua đón Cầm Nghị, cho nó ngồi đấy.
Đây là cô cố ý muốn tránh xa hắn sao?
- Cầm Du, em giận anh à?
- Có sao? Em đâu dám giận anh.
Ngoài miệng tuy nói vậy chứ tất cả đều hiện hết cả lên gương mặt của cô rồi. Diệp Lục Bắc bất lực chỉ đành lái xe rời đi. Quản gia đứng đó, nhìn theo phía sau thì thở dài lắc đầu. Khi ông định quay người đi vào thì đúng lúc bắt gặp Diệp Lục Nam và Tiêu Nghi Hân cũng xách hành lý đi ra xe.
- Cậu Lục Nam, hai cô cậu định đi đâu sao?
Lục Nam cất đồ vào cốp xe rồi nói.
- Tôi và vợ về quê một chuyến.
- Sao hai người không nói với tôi để tôi chuẩn bị luôn cho? Cậu Lục Bắc và vợ vừa mới đi cách đây không lâu.
- Hai người họ đi đâu vậy?
- Cậu Lục Bắc bảo là về quê nội của vợ.
Tiêu Nghi Hân nghe xong thì sắc mặt bỗng trở lên trắng bệch. Không trùng hợp vậy chứ? Sao đúng ngày cô và Lục Nam về quê thì lại bắt gặp Cầm Du cũng về là như thế nào? Vốn Tiêu Nghi Hân muốn bồi dưỡng tình cảm dành cho Diệp Lục Nam nên mới rủ anh ta đi đâu đó. Thật không ngờ tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
Chỉ Tiêu Nghi Hân biết quê cô cũng là quê của Cầm Du. Đặc biệt hơn, nhà ngoại của cô ta cách nhà ông nội của Cầm Du đúng 3 nhà.
Cô ta nghe nói Cầm Du đã lấy lại trí nhớ rồi. Nhưng có vẻ Diệp Lục Nam chưa biết chuyện cô ta đã lừa dối anh. Chính vì thế, chuyện này giấu được chừng nào hay chừng ấy. Bằng mọi giá, cô ta sẽ không để cho Diệp Lục Nam biết được sự thật kia…
Trong khi Tiêu Nghi Hân vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ thì giọng nói của Diệp Lục Nam truyền đến.
- Nghi Hân, em lên xe đi. Anh đợi em nãy giờ rồi đấy.
- Em lên ngay.
Mặc dù Tiêu Nghi Hân tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng bị xáo động không thôi.
***
Trên đường đi, Cầm Nghị bị cái cảm giác trong xe chèn ép khiến bản thân cậu cảm thấy vô cùng khó chịu. Bên cạnh, anh rể bị chị gái cậu bơ đến nỗi sa sầm cả mặt mày. Người ngồi cạnh như cậu cũng thấy áp lực lắm chứ. Chính vì vậy, Cầm Nghị mới ghé tai của Diệp Lục Bắc mà nói nhỏ.
- Anh rể, thế là kể từ hôm ấy là chị gái em vẫn giận ấy hả?
Diệp Lục Bắc gật đầu.
Hắn vì muốn lấy lòng mẹ vợ mà khiến cho vợ giận. Điều này còn khiến cho hắn còn đau đầu hơn cả đi giải quyết công việc nữa.
Cầm Nghị nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Cầm Du đang ngồi xem cái gì đó trên điện thoại rồi thở dài một cái rõ chán.
- Anh rể, anh có biết chị em là chúa giận dai không? Nếu là chị ấy tức, đến tận tháng sau anh cũng không yên với chị ấy đâu.
Diệp Lục Bắc đang lái xe, hai hàng lông mày chợt nhíu lại hỏi.
- Vậy phải làm cách nào?
- Chuyện này em không có biết. Đã bao giờ em có thể dỗ chị ấy được đâu? Từ nhỏ toàn bị bắt nạt không thôi. Anh không biết ấy, ở cái nhà họ Cầm này thì đàn ông không có một chút tiếng nói nào cả. Anh nhìn cách ba em làm việc bếp thì hiểu rồi đấy.
Không biết Diệp Lục Bắc suy nghĩ cái gì. Lát sau, hắn nhìn Cầm Du qua gương chiếu hậu một cái rồi lén lấy một cái thẻ ngân hàng ra nhét vào tay của Cầm Nghị rồi nói nhỏ.
- Mật khẩu như cũ. Nhớ về quê giúp đỡ anh trước mặt ông bà đấy.
Nhận được tiền, Cầm Nghị vui đến nỗi không khép được miệng mà nói.
- Anh yên tâm, em nhất định sẽ tâng anh lên mây.
Theo như tính toán của Diệp Lục Bắc thì trước tiên hắn phải lấy lòng ông bà nội của Cầm Du đã. Rồi từ từ hắn sẽ dỗ cho cô hết giận sau.
Mấy tiếng đồng hồ đi đường dài, cuối cùng cũng đã về đến quê. Ông bà nội của Cầm Du và Cầm Nghị vốn xuất thân từ thành phố, có điều, về già họ quyết định về quê sống nốt cuộc đời yên bình. Phải nói rằng không khí ở quê rất tốt, rất trong lành. Khi Cầm Nghị nước xuống xe, cậu lập tức vươn hai tay ra thoải mái đến mức tỉnh cả người.
Diệp Lục Bắc xuống đầu tiên, hắn muốn đi đến mở cửa cho Cầm Du nhưng lại bị cô mở trước.
- Cầm Du, anh đỡ em nhé.
- Không cần, em tự đi được.
Có cái bụng to tuy hơi bất tiện nhưng cô không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào. Diệp Lục Bắc cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Cầm Du vừa mới mệt mỏi xuống xe thì phía trước, khoảng chừng cách mấy nhà cũng dừng lại một chiếc xe quen mắt. Sự xuất hiện của Diệp Lục Nam và Tiêu Nghi Hân khiến cho Diệp Lục Bắc hơi khó chịu. Hắn quay sang, hỏi Cầm Nghị.
- Sao hai người đó lại có mặt ở đây?
- Anh không biết sao? Cái nhà đó là nhà bà ngoại của Tiêu Nghi Hân. Chắc hôm nay cô ta dẫn chồng về ra mắt… Nhưng…
Bỗng Cầm Nghị la lớn rồi quay sang chỉ tay vào mặt Diệp Lục Bắc.
- Sao người đi cùng Tiêu Nghi Hân là anh, đây cũng là anh? Anh rể… Chuyện này là sao?