Khi Cầm Du quay người bỏ đi thì Diệp Lục Bắc mới từ từ buông cổ của Ý Như kia ra. Hắn nhìn cô ta ngã xuống đất thì không có một chút mảy may nào rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
- Lập tức xâm nhập vào tài khoản khoản của người tên Ý Như, xóa hết sạch những thứ gì mà cô ta đang sử dụng đi.
- Tất cả sao sếp?
- Xóa hết! Không chừa lại bất cứ gì cả!
Diệp Lục Bắc làm thế để cho chắc chắn hơn. Hắn biết với hacker của hắn xử lý mấy chuyện này còn dễ hơn là đi phá khó của các phần mềm cao cấp của các công ty lớn. Ý Như này muốn lấy Cầm Du ra uy hiếp hắn, đương nhiên hắn sẽ phải khiến cho cô ta phải trả một cái giá đắt vì dám khiến hắn. Nói chuyện xong, Diệp Lục Bắc liền quay người rời đi như không có chuyện gì, hắn còn buông lại cho Ý Như một câu.
- Lần sau còn ngu như vậy nữa, tôi cho người giết cô, hủy hoại cả nhà cô đấy! Cô biết tôi nói là làm mà, đúng không?
Ý Như lúc này mới biết Diệp Lục Bắc không phải người dễ chọc vào. Vừa nãy dường như cô ta sắp tắc thở đến nơi mà gương mặt hắn vẫn toát ra sát khí khiến cô ta lạnh hết cả sống lưng. Cô ta không thể ngờ hắn lại đáng sợ như vậy. Nhưng, vì sao Cầm Du như vậy lại có thể lấy một người như hắn chứ?
Bên này Diệp Lục Bắc đang định đi tìm Cầm Du để cô ăn thịt nướng mà hắn vừa mới nướng xong. Ai ngờ, bà nội đi đến rồi nói với hắn.
- Ta vừa đưa cốc sữa cho Tiểu Du, con bé uống một hơi hết rồi đòi về nhà. Ta không yên tâm, hay cháu đi cùng con bé về đi, ở đây có ta và ông nội cháu lo rồi.
Diệp Lục Bắc đưa đĩa thịt cho bà rồi có vẻ vội vàng.
- Dạ, bà cầm giúp cháu đĩa thịt nướng này. Cháu về trước nhé.
- Được rồi đi đi.
Diệp Lục Bắc chạy ra đến ngoài cổng, đúng lúc thấy Cầm Du phía trước. Có điều cô không về nhà mà cứ thế đi thẳng khiến hắn trở lên lo lắng. Vì thế hắn liền chạy đến chỗ cô. Vừa nắm lấy tay của cô thì đã bị cô đột ngột quay lại hất tay ra.
- Em không khỏe chỗ nào sao?
Cầm Du nhìn lại Diệp Lục Bắc, lại nhớ lại cái cảnh vừa rồi thì tỏ ra vô cùng chán ghét hắn.
- Anh còn mặt mũi gặp tôi sao? Diệp Lục Bắc, hiện tại tôi đang điên đây, tốt nhất anh nên biến cho khuất mắt tôi ngay!
Diệp Lục Bắc không hiểu vì sao Cầm Du lại tức giận với mình như vậy. Chính vì thế hắn vẫn muốn nắm lấy tay của cô giải thích. Có điều lần này Cầm Du quay lại giáng cho hắn một cái tát.
Hiện tại, cô rất hỗn loạn, không thể minh mẫn như thường ngày nữa. Chính vì thế cô mới muốn ở một mình để suy nghĩ lại. Nhưng Diệp Lục Bắc cứ hết lần này đến lần khác muốn nói gì đó nên cô mới tức tát hắn. Ban đầu bị tát, Diệp Lục Bắc kinh ngạc đến nỗi bất động. Rồi hắn nhìn chăm chú Cầm Du, thấy hai hàng nước mắt của cô bắt đầu lã chã rơi xuống.
- Sao lại khóc chứ? Em tát anh đau tay sao?
Mặc cho vừa bị ăn tát vô cớ, Diệp Lục Bắc vẫn hết mực nhẹ nhàng với Cầm Du. Không những thế, hắn còn giúp cô lau đi nước mắt.
Cầm Du cảm thấy rất ấm ức. Cô ngày càng khóc lớn hơn mà gục vào ngực Diệp Lục Bắc mà khóc.
- Tại sao vậy hả? Tiêu Nghi Hân đã phản bội tôi, sao đến cả anh cũng phải bội tôi? Anh và Ý Như kia sao lại có quan hệ với nhau? Diệp Lục Bắc… Anh lại dám lừa tôi…
Nghe những lời này, Diệp Lục bắc cảm thấy rất vô tội. Hắn và Ý Như chẳng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Thậm chí vừa nãy vì cô mà hắn còn suýt bóp chết cô ta nữa.
- Anh và cô ta không có quan hệ gì.
- Anh nói dối! Tôi nhìn thấy anh đi cùng với cô ta, rồi ép cô ta vào tường…
Lúc này Diệp Lục Bắc mới hiểu ra. Thì ra là hắn bị Cầm Du hiểu nhầm. Nếu như cô không xuất hiện đúng lúc hắn đang lấy lại điện thoại thì chắc chắn cô đến lúc hắn ép Ý Như kia vào tường rồi bóp cổ cô ta, chỉ có cảnh đó mới dễ gây hiểu nhầm nhất thôi. Cái người phụ nữ Ý Như chết tiết tiệt! Dám mang toàn rắc rối đến cho hắn, chẳng lẽ hắn lại gọi điện cho thuộc hạ đem cô ta đi xử lý?
Nghĩ đến đây, Diệp Lục Bắc vòng tay qua ôm lấy cô. Có điều, bụng của Cầm Du hơi to nên khiến hắn rất khó ôm cô lại được.
- Anh thề, anh và cô ta không có quan hệ gì cả. Em đừng khóc nữa…
- Vậy tại sao anh lại đi theo cô ta ra chỗ không người làm gì?
Diệp Lục Bắc hết cách đành lấy điện thoại ra gửi cho ai đó một tin nhắn, ngay lập tức hắn nhận được một ghi âm. Rồi hắn mở đoạn ghi âm đó lên cho Cầm Du nghe. Về chuyện giữa cô và Diệp Lục Nam, hắn đã hoàn toàn quên đi không muốn nhắc lại. Nhưng, khi thấy cô bị người ta dùng đoạn ghi âm này uy hiếp thì hắn không thể nào nhịn được.
- Cô ta uy hiếp anh phải trở thành người tình của cô ta, không sẽ cho mọi người nghe đoạn ghi âm này. Anh sợ em sẽ bị mất mắt nên… Mới theo theo cô ta ra đó, rồi nhân lúc không người bóp cổ cô ta xóa đoạn ghi âm này khỏi máy cô ta.
Nghe đến đây, Cầm Du sựng cả người. Cô không ngờ Diệp Lục Bắc lại có thể suy nghĩ cho cô như thế. Vậy mà cô lại đi trách hắn vô cớ. Cầm Du cảm thấy rất có lỗi. Lát sau cô ngẩng lên, nhìn bên má đỏ ửng bị cô tát thì giơ tay chạm nhẹ vào đó.
- Đau không?
Diệp Lục Bắc lắc đầu.
Cầm Du thở dài rồi lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn do vừa nãy hắn nướng thịt vẫn còn dính trên mặt hắn. Thấy cô đã nguôi nguôi, Diệp Lục Bắc thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn động tác nhẹ nhàng của cô mà thấy vui hơn. Rồi hắn cúi xuống hôn nhẹ một cái lên má cô rồi nói.
- Cầm Du, cho dù mọi người có quay lưng với em, nhưng hãy nhớ anh sẽ không bao giờ quay lưng lại với em, vì… Em là vợ anh! Người anh yêu nhất cũng chỉ có em mà thôi!